Chuyện này thực sự làm người ta khó chấp nhận, Dư Tội làm rất nhiều chuyện không vẻ vang gì, mọi người chẳng lạ gì, nhưng nhìn vào kết quả, ai đủ tư cách nói là y sai.
Đám anh em thường, thằng này làm bậy như vậy sớm muộn cũng bị lột cảnh phục thôi, thậm chí còn đánh cược với nhau. Mọi người nghĩ, ngày đó tới ắt Dư Tội phải làm ra chuyện oanh động nào đó cơ, chứ thế này sao?
Không đáng.
Thế nên càng nghĩ càng tức.
“ Hôm nọ lão tử còn tới mua thẻ cho bạn gái hắn, hôm nay hắn vì sợ bạn gái sau này phát hiện bạn mình đưa cha bạn gái cậu vào tù mà chỉ trích Dư Nhi à? Cái loại người gì vậy?” Vừa can được Hùng Kiếm Phi thì Lý Nhị Đông lại mặt hầm hầm xông tới định đánh Thiệu Soái, Lạc Gia Long ngăn cản, hắn vẫn cố với chân đá một phát, chửi : “ Không có Dư Nhi thì mày có được quay lại đội ngũ không? Con mẹ nó, làm người phải có trước sau chứ .”
Lạc Gia Long thân với Thiệu Soái, yếu ớt nói đỡ: “ Bình tĩnh, Thiệu Soái không có ý đó đâu, dù sao chuyện đó cũng chẳng vẻ vang.”
“ Không vẻ vang cũng không tới lượt thằng đó bình phẩm, mẹ nó, mày còn chưa thực sự làm cảnh sát cho ra hồn một ngày, tưởng trước kia mày bỏ cảnh phục mà đi thì oai lắm à? “ Thử Tiêu cũng là người trong cuộc khi đó, nghiến răng xoa đầu: “ Khi đó tôi còn bị đập một phát vào đầu đây này, thằng đó mà không bị Dư Nhi hạ thì anh em chúng tôi sớm muộn cũng bị hắn chỉnh chết, lúc đó đốc sát bao vây cả đội chống trộm cắp rồi, còn có ý đồ vu chúng tôi bị trả thù do chấp pháp không đúng cách nữa, mẹ mày …”
Giải Băng đang chuẩn bị ngăn cản cuộc tranh luận vô nghĩa này thì có người đập cửa rầm rầm, mở cửa ra thì ôi mẹ nó, Trương Mãnh cao lớn mặc vest đen, còn có cả tùy tùng theo sau, tất cả chấn kinh, hắn rống lên:” Nhìn cái gì, nghĩ cách cứu Dư Nhi đi ... Tốn bao tiền tôi bỏ.”
Rồi, lại còn thằng khùng hơn nữa, nhưng không ai dựng ngón giữa lên cả, chuyện này bỏ tiền ra giải quyết được thì tốt rồi.
….. …..
“ Cậu ta làm thế à?” Mã Thu Lâm nghe Hứa Bình Thu kể xong thì ngửa mặt cười sang sảng, cười hết sức vui vẻ:
Hứa Bình Thu lần này không sao lý giải nổi hành động của Dư Tội, nhớ tới người được y tôn trọng nhất, tới hỏi ý.
“ Tôi nghĩ cậu ta làm thế là có ba nguyên nhân.” Mã Thu Lâm tặc lưỡi suốt:” Đầu tiên là có thành phần áy náy, chúng ta làm cảnh sát sao có thể tránh sai lầm, người né tránh, người coi như không, còn cậu ấy đối diện, rất dũng cảm, cả chúng ta cũng không làm được. Thứ hai, đó là tuyệt đường hậu họa, thẳng thắn một lần, sau này không ai có thể uy hiếp cậu ta được nữa, tiến thoái tự nhiên ... Thành thật mà nói, cục trưởng Hứa, anh chính là loại người chuyên tóm lấy điểm yếu của người ta bắt người ta làm chuyện bẩn thỉu, cậu ta luôn đề phòng anh đấy.”
Hứa Bình Thu trợn mắt, không phủ nhận:” Thứ ba là gì?”
“ Là sự ngạo mạn của cậu ấy, muốn thống khoái nói ra, đường đường chính chính bỏ đi, cậu ta trải qua nhiều chuyện như thế, chắc chắn không còn mấy chuyện làm khó được cậu ta, bộ cảnh phục thậm chí cản đường cậu ta thôi.” Mã Thu Lâm nhìn Hứa Bình Thu như xuyên thấu tâm can:” Lão Hứa, anh nghĩ người như cậu ấy ngồi đợi người khác cho mình cơ hội à? Cậu ấy lại nhận ban ơn của người khác sao.”
Đúng, điều cuối là thứ Hứa Bình Thu lo nhất, ông luôn cố sức trì hoãn cho chuyện này, đợi cho nguội đi rồi đưa Dư Tội trở lại, không ngờ cơ hội chưa tới, y đã tự tìm đường cho mình, nếu quyết bỏ đi rồi, giữ lại không có ý nghĩa, huống hồ chuyện Cố Ngyên Thanh rất phiền:” Thằng nhãi này, rốt cuộc muốn gì chứ?”
“ Anh không hiểu sao?” Mã Thu Lâm hỏi:
“ Chuyện này ...” Hứa Bình Thu trước nay toàn dỗ dành kiêm dọa nạt Dư Tội, thực sự là không nghĩ tới:” Cậu ta muốn thứ gì đều có rồi đấy sao, phó cục trưởng trẻ như thế, được mấy người, bao nhiêu chuyện cậu ta làm, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, có tự chủ, có quyền lực, có cả tiền, nhưng cậu ta không biết trân trọng.”
Mã Thu Lâm lắc đầu: “ Không, anh sai rồi, cậu ấy không cần mấy thứ đó, cậu ấy chỉ cần thừa nhận thôi.”
“ Thừa nhận?” Hứa Bình Thu ngớ người:
“ Con người sống cần cảm giác tồn tại, ví dụ Mã Bằng, với khả năng của cậu ta, có tiền, có kinh nghiệm, vì sao không trốn đi? Ai cản được cậu ấy? Vì cậu ấy khao khát một sự thừa nhận, một người đổ máu liều mạng mà không được thừa nhận, không nguội lạnh à? Chính vì nguội lạnh càng thể hiện họ coi trọng nghề nghiệp này, nếu không với kẻ sống qua ngày, việc gì phải nghĩ nhiều như thế? Cái đó còn quan trọng hơn cả chức vụ, tiền bạc, thứ chú nhóc đó theo đuổi cao hơn anh nghĩ ... Bảo sao chú nhóc đó tuy sợ anh nhưng khinh bỉ anh ...”
Mã Thu Lâm giống năm xưa giáo dục cấp dưới, nay là phó sở trưởng: “ Anh coi cậu ấy như Gai Độc, đúng, cậu ta giỏi cái đó thật ... Nhưng cậu ấy làm nhiều như thế có được cái gì? Chỉ càng khiến anh nghi kỵ, đề phòng ... Thân bại danh liệt mà không một ai lên tiếng, chẳng lẽ muốn cậu ta Mã Bằng, lấy cái chết để được danh hiệu vinh quang? Lão Hứa, tất cả mọi cái sai đều từ đám lãnh đạo các anh mà ra ... Anh thăng chức rồi, rất nhiều người cũng thế, rốt cuộc cậu ấy được gì, anh nợ cậu ấy mà định đợi cơ hội ban ơn cho cậu ấy, tâm thái anh không hề đúng.”
Hứa Bình Thu bất giác nhớ cả tới những lời Đỗ Lập Tài nói trong trại giam, đỏ mặt:” Chuyện này chính quyền làm sao thanh minh được.”
“ Đừng dùng giọng điệu đó qua loa với tôi, chữ quan có hai cái miệng, đại bộ lời nói ra là dối trá, các anh có thể bịa ra cái cớ đẹp đẽ cho lãnh đạo tham ô hủ bại, các anh lấy cớ vì đại cục, vì đoàn kết ổn định mà nói dối chôn vùi cả chuyện tày đình nhất, chẳng lẽ lại không thể nói dối vì một cảnh sát đã cống hiến đổ máu? ... Muốn tôi nói à, người trên đoạn phim đó không phải là Dư Tội, dù có phải thì anh cũng có cách làm nó không phải.” Mã Thu Lâm càng nói càng mất đi sự ung dung thường ngày, chỉ mặt Hứa Bình Thu:” Là anh chỉ muốn lợi dụng tài hoa cậu ấy thôi, anh luôn nghi kỵ thằng nhóc ấy, không thực sự thừa cậu ta là cảnh sát tốt, dám nói với tôi là không phải không?”
“ Vậy ... Vậy chuyện này phải làm sao?” Hứa Bình Thu thỉnh giáo:
“ Đi nói với Thiệu Soái, cởi chuông cần người buộc chuông, bảo thằng nhóc đó, cha nó mới là anh hùng, nó chả là cái thá gì hết ... Các người đều được hưởng công lao từ cậu ấy, rồi đứng trên đạo đức phán xét cậu ấy à, nghĩ xem mình có xứng không?” Lời dứt thì người đi xa, Lão Mã đã mấy năm rồi chưa nổi giận như thế, không muốn nhìn mặt Lão Hứa nữa:
Hứa Bình Thu đứng tại chỗ rất lâu thở dài lên xe.
…… …..
May mắn thứ 2 của Dư Tội là có người dẫn dắt như Lão Mã, thực sự Dư Tội có nhiều người xung quanh hơn Giản Phàm.