Tiêu Mộng Kỳ đưa ra bản sổ sách, con số trên đó làm kiểm sát đau đầu, truyền nhau xem, trừng mắt với đám công an, hơn nghìn vạn tịch thu đa phần dùng các loại danh nghĩa, liệt vào hàng kinh phí.
“ Tôi có thể giải thích, phàm là bắt đánh bạc, chúng tôi phân phối thế này, 10% để lại cơ sở, còn lại nộp lên, cậu ta nộp rất rõ ràng, đồng chí Dư Tội ở mặt này rất có nguyên tắc.” Vạn Thụy Thăng ve cằm nói:
“ Tổ bổ xung thêm, trong vụ án xưởng chế thuốc số 2, cậu ta nhận lệnh tiếp xúc với nghi phạm, nghi phạm dùng tiền mặt và hiện vật mua chuộc, bao gồm tiền đồn đại là cậu ta tống tiền thương nhân, đều là kẻ buôn bán ma túy, nộp lên 400 vạn, cùng với loại ma túy, hơn 3 kg.” Sử Thanh Hoài đại biểu cục chống ma túy chứng minh:
“ Nhưng dù sao ăn bớt là trái quy định.” Viên kiểm sát càng tra càng thấy phiền:
“ Đúng là có hành vi trái quy định, song tiếp xúc với tội phạm không thể mặc cảnh phục, không thể lấy làm kinh phí chính quy, chúng tôi chỉ có thể thông qua thủ đoạn không quang minh chính đại, thực hiện kết quả chính đại quang minh ... Đương nhiên, chúng tôi không bao che thiên vị, nhất định nghiêm túc xử lý.” Vạn Thụy Thăng lẫn lộn vấn đề, đánh cắp khái niệm, nhập nhằng nhiều chuyện thành thứ tựa hợp lý, đây là thủ đoạn báo cáo của ông ta:
Trái quy định và phạm pháo là hai khai niệm khác nhau, rõ ràng là đang bao che, bên kiểm sát lại không thể đuổi cùng giết tận, nếu không chỉ có cách trở mặt, đẩy quả bóng lại: “ Nhưng tiền thì sao, chính cậu ta nhận là tiền bẩn, chúng tôi phải xử lý ra sao?”
“ Chuyện này để tôi giải thích, các anh xem hình ảnh này.” Tiêu Mộng Kỳ lấy ra ảnh hiện trường đấu súng, máu me khắp nơi: “ Ngày 10 tháng 5, anh ấy dẫn đội viên tấn công vào sào huyệt tập đoàn ma túy, chỉ vài người chống lại tổ chức trang bị trang bị đầy đủ, chúng tôi có đồng chí hi sinh, là chiến hữu thân thiết nhất của anh ấy ... Các anh thử nghĩ xem, tận mắt nhìn đồng đội chết trong vòng tay mình sẽ thế nào?”
Không khí trở nên nặng nề, bên kiểm sát xem qua loa năm sáu bức ảnh máu me, cháy nổ đã cảm thấy không thoải mái.
“ Anh ấy rất thống khổ, trong lần đột kích đó bản thân cũng bị trúng đạn, phẫu thuật mười mấy tiếng, tại lễ truy điệu liên tục dập đầu vào mộ chiến hữu khóc, tự trách móc bản thân ...” Tiêu Mộng Kỳ nghiêng đầu sang bên làm động tác lau nước mắt: “ Mấy tháng qua anh ấy lại từ chối chữa trị tâm lý, đem trách nhiệm chiến hữu hi sinh đặt lên mình, luôn thấy mình không phải là cảnh sát hợp cách, cho nên dùng cách tự thú này chứng minh mình không phải cảnh sát hợp cách ... “
Dư Tội căn bản không tham gia lễ truy điệu Mã Bằng, Sử Thanh Hoài nhìn Tiêu Mộng Kỳ biểu diễn mà rùng mình, đến hắn còn tin nữa là.
Im lặng chốc lát, một vị kiểm sát thở dài: “ Chủ nhiệm Tiêu, chúng tôi thông cảm cho tâm tình của mọi người, nhưng tôi hỏi nguồn gốc số tiền, không phải là trải nghiệm của cậu ấy.”
“ Đó vì anh ấy có vấn đề tâm lý, đầu bị kích thích quá lớn, không chỉ một lần, theo chuẩn đoán tâm lý thì anh ấy bị chứng thân cách phân liệt, anh ấy vì nghiệm vụ mà từng vào tù, phải đóng vai cảnh sát bẩn trong thời gian dài, cho nên tiềm thức hình thành một nhân cách độc lập ẩn bên trong. Khi chiến hữu hi sinh, nhân cách thật không tiếp nhận được lựa chọn trốn tránh hiện thực, nhân cách thứ hai xuất hiện, anh ấy tự coi mình là cảnh sát bẩn, anh ấy thực sự tin như thế ... “ Tiêu Mộng Kỳ lôi ra loạt thuật ngữ chuyên môn dọa người ta:
Lý luận cao thâm làm đám kiểm sát như hiểu như không, đưa mặt nhìn nhau: “ Hình như không giống, cậu ấy rất tỉnh táo, không giống có vấn đề thần kinh.”
“ Cho nên tôi mới nói đó là một nhân cách khác, kiểm sát Phùng, tôi hỏi anh một chuyện, các anh tiếp nhận công vụ viên chủ động khai báo sai phạm có nhiều không?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi:
“ Đâu ra nhiều.” Kiểm sát Phùng lắc đầu: “ Mà là chưa từng có.”
“ Vậy anh nghĩ hành vi tự thú này là bình thường sao?”
À, đúng rồi, kiểm sát Phùng vỗ trán, khi đó bọn họ nghĩ, người này điên rồi: “ Đúng là không bình thường.”
“ Đây chính là đáp án, một người đi tự thú lại bình tĩnh như vậy sao, nếu không phải vấn đề thần kinh, vậy kiểm sát Phùng, chẳng lẽ là có người cao thượng tới mức đó à?”
Chà, càng nghe càng thấy đúng là thần kinh rồi.
Kiểm sát Phùng tin rồi, nếu cao thượng thế thì vấn đề khai báo từ lâu rồi chứ: “ Nhưng mà đoạn video lan truyền trên mạng, loại chuyện này không thể bỏ qua.”
“ Chúng tôi đã cho điều tra, anh xem đi, đây là báo cáo.” Lãnh đạo bên đốc sát cắn răng đưa ra báo cáo:
Qua giám định, phát hiện hình ảnh trải qua xử lý vi tính, sau khi truy tìm thì phát hiện người phát tán là Thích Nhuận Thiên, vì kinh doanh sòng bạc ngầm bị điều tra, sinh oán hận báo thù, đồng thời đã xác minh được vì hãm hại cảnh sát viên tham gia điều tra vụ án ma túy, dọn đường bỏ trốn cho chúng. Toàn bộ báo cáo có lý có cứ, không thể bới móc.
“ Đây cũng là sự kiện kích thích thần kinh của anh ấy, vì bị vu cáo tới thân bại danh liệt, kích thích bệnh tình, tạo điều kiện cho nhân cách khác phát huy ...” Tiêu Mộng Kỳ tận tình biểu diễn, quân của cục trưởng Hứa, làm gì có ai tầm thường, nhất còn là người được ông chấm là người kế thừa:
Báo cáo truyền tay nhau, kỳ thực tình huống chân thật là gì đã không còn quá quan trọng nữa, mà thái độ phía công an rõ ràng muốn bảo vệ người này mới là vấn đề.
Kiểm sát Phùng thu lại báo cáo: “ Đồng chí Dư Tội đúng là cống hiến lớn cho sự nghiệp công an, về vụ án này chúng tôi cũng đã trao đổi, nếu là quần thể thực sự nguy hại cho nhân dân, là ngựa hại bầy của chúng ta, chúng tôi dù đau lòng cũng xuống đao ... Bản thân đồng chí Dư Tội không phải, dù là do thực sự sai lầm hay là do trạng thái tâm lý bất thường, chúng tôi thực sự không đành lòng xử lý.”
“ Cám ơn các đồng chí lý giải.” Tiêu Mộng Kỳ thở phào được một nửa rồi:
Kiểm sát Phùng trịnh trọng nói: “ Song ở sự kiện vu cáo tập kích cảnh sát, nếu thực sự tồn tại, đồng chí ấy vẫn chịu trách nhiệm hình sự, pháp luật dù có thành phần đồng tình, nhưng về lý vẫn phải làm theo luật. Không thể vì nghi phạm là tham quan ô lại mà dùng biện pháp không hợp pháp, nếu chuyện này xảy ra với người vô tội, chúng ta hối không kịp.”
“ Nếu chuyện này thực sự tồn tại, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, nghe theo an bài của viện kiểm sát.” Vạn Thụy Thăng đường đường chính chính nói:
“ Cố Nguyên Thanh hôm nay sẽ được áp giải về Đại Nguyên ...” Một kiểm sát khác xem giờ: “ Rất nhanh có kết luận thôi, chúng ta đợi thêm chút nữa đi, trước trưa là xong.”
Đây mới là chuyện khiến người ta thực sự lo âu.
Tiêu Mộng Kỳ nhìn sắc mặt hết sức căng thẳng của Vạn Thụy Thăng, Sử Thanh Hoài và người đốc sát, cô choàng tỉnh, cô hiểu rồi, cảnh sát bẩn là chuyện cá nhân của Dư Tội, nhưng chuyện này bị phơi bày thì thành bôi nhọ vinh dự cả tập thể, lãnh đạo không thể không quản, nếu quản thì phải che đậy, điều đó có nghĩa là toàn bộ chuyện trước kia xóa bỏ.
Không phải tự thú mà là bức cung, ép lãnh đạo phải tỏ thái độ.
Quá thông minh, chọn thời cơ quá đúng lúc, Tiêu Mộng Kỳ rùng mình, song đây là vụ đánh cược, nếu Cố Nguyên Thanh kiên trì tố cáo, cấp trên không đủ quyết tâm, vậy thì hỏng hết.
Nói thế, đúng là anh ấy có thành phần áy náy thật, dù kết quả thế nào, có lẽ anh ấy đều nhẹ nhõm, nhưng tim Tiêu Mộng Kỳ thì quặn lại ...