Xe dừng lại ở bệnh viện nhân dân số 3, không khí bay qua cửa sổ mang theo mùi bụi quen thuộc, Cố Nguyên Thanh không thoải mái, chất lượng không khí nơi này kém xa so với nông trường cải tạo, so ra, hắn thích không khí điền viên hơn.
Cửa sau mở ra, hắn khom người xuống xe, máy móc nói một câu cám ơn với quản giáo tháo còng cho mình.
Tóc đã hoa râm song rất sạch sẽ, da mặt rám nắng nhưng khỏe mạnh, còn mặc bộ âu phục rất hợp người, đây là quần áo khi con gái hắn đi thăm tù gửi cho, hắn chỉnh quần áo sải bước vào bệnh viện. Quản giáo theo sau, loại tội phạm kinh tế này không có nguy hiểm gì hết, song được về thành phố thăm người thân là pháp luật rộng lượng rồi.
Bên sảnh có cô gái đợi, nhìn một cái che mặt khóc, người cha tài ba mà cô luôn ngưỡng mộ, vậy mà chớp mắt thành thế này, cô khóc nức nở. Thiệu Soái ôm vai nói: “ Mau đi đi.”
Cố Nguyên Thanh cố nén cảm xúc, quay sang nói với quản giáo: “ Đó là con gái tôi.”
Quản giáo mặt vô cảm: “ Nửa tiếng, còn phải thẩm vấn, tranh thủ vào.”
“ Cám ơn.” Cố Nguyên Thanh đi nhanh tới ôm con gái, gạt đi giọt nước mắt lã chả, cùng nhau lên thăm vợ nằm trên giường bệnh:
Thiệu Soái bị chặn lại, hai quản giáo canh cửa, không cho ai tiếp cận.
Tiếng khóc không ngớt, tiếng khóc nức nở của con gái, tiếng khóc xé lòng của người vợ, cứ khóc mãi, như chỉ có nước mắt mới nói hết lên nỗi khổ mỗi bên, chẳng nói được mấy câu, cả nhà ba người ôm nhau khóc đến khi hết giờ.
Người mẹ yếu ớt được con gái đỡ đứng dậy, không ngờ tỉnh táo lại, Thiệu Soái nhìn trộm qua cửa sổ thấy bà ta lau nước mắt trên gương mặt gày gò của chồng.
“ Cám ơn, cám ơn mọi người.”
Một quản giáo khuyên can đôi mẹ con không ngừng cám ơn, một người khác kéo Cố Nguyên Thanh đi.
Cố Nguyên Thanh lau nước mắt đi thật nhanh, đi qua Thiệu Soái ấn thang máy, chắp tay nói một tiếng cám ơn.
Có lẽ tình thần là thứ thuốc tốt nhất chưa tâm bệnh, mặc dù khóc rất thảm thiết, có điều khóc song tỉnh táo hơn rất nhiều, người mẹ nắm tay Thiệu Soái cám ơn, ôm con gái xin lỗi, nói mình hồ đồ. Lần này có lẽ lấy được dũng khí sống tiếp rồi, không cần con gái đút cơm tự xúc ăn với nước mắt ...
Cố Mộng Liễu bồi tiếp mẹ, Thiệu Soái không tiện ở lại, đi tháng máy xuống lầu thì xe đã đi xa, bãi đỗ xe xuất hiện một đống cái đầu, đám Thử Tiêu, Lý Nhị Đông, Bánh Đậu, Lạc Gia Long, Uông Thận Tu, Trương Mãnh ... lâu lắm rồi đám anh em mới tụ tập đông đủ thế này.
“ Chẳng nói gì cả, chỉ khóc thôi, đừng hỏi tôi, tôi cũng chưa kịp nói gì với ông ấy thì người ta đưa đi rồi.” Thiệu Soái xấu hổ nói:
Những người khác thở dài, gặp phải chuyện này muốn giúp cũng không làm được gì, giờ chỉ có thể đợi.
“ Cố Nguyên Thanh, anh ổn định lại tâm tình đi, tiếp theo đây tiến hành tra hỏi chính thức.” Một kiểm sát mở sổ ghi chép, người khác bắt đầu ghi âm:
“ Anh không cần phải cố kỵ gì cả, chúng tôi tiến hành làm rõ sự thực, trả lại công bằng cho anh ... Có thể bắt đầu chưa? “ Kiểm sát viên khá khách khí, có lãnh đạo đánh tiếng rồi, ung nhọt của tổ chức cần phải loại bộ, cổ vũ nghi phạm nói ra sự thực:
Cố Nguyên Thân hít sâu mấy hơi, đè nén cảm xúc xuống gật đầu.
Thẩm vấn chính thức bắt đầu.
“ Tôi đã xem tài liệu khiếu nại của anh, anh còn nhớ ngày vụ án xảy ra chứ, kể lại một lần đi, thật chi tiết vào.”
Cố Nguyên Thanh nhắm mắt lại, lòng kích động rất lâu mới từ từ lên tiếng: “ Tôi đâm anh ta ... Đúng, tôi đâm anh ta.”
Cái gì, viên kiểm sát khách khsi vừa nãy suýt đứng bật dậy hỏi lại: “ Anh nói lại xem.”
Cố Nguyên Thanh đã bình tĩnh hoàn toàn, bổ xung thêm: “ Tôi kháng án là muốn hãm hại anh ta.”
Đảo lộn rồi, hai kiểm sát viên trố mắt, người tự đâm đi tự thú, người bị hãm hại tự nhận tội, thế này là sao?
Rốt cuộc ai hãm hại ai?
Một tháng trước ...
Cố Nguyên Thanh từ nông trường tới phòng tiếp khách, vốn tưởng rằng con gái tới thăm, lòng vui lắm, nhưng bước qua cửa sững sờ.
Là kẻ mà đốt ra tro hắn cũng nhận ra, lửa giận bùng lên, thiếu chút nữa xông tới. Dư Tội dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, không thèm nhúc nhích.
Cố Nguyên Thanh từng bước đi về phía Dư Tội, thù hận chỉ muốn ăn sống nuốt tươi y.
Dư Tội nhìn Cố Nguyên Thanh già đi không ít, song tinh thần rất tốt, giống đa phần tội phạm sau khi đã thích ứng được với cuộc sống nhà giam, nhờ sinh hoạt đều đặn giờ giấc, đều khỏe mạnh hơn.
Hai phút trôi qua, Cố Nguyên Thanh bình tĩnh lại, chợt nhận ra, cho dù có kéo ngã tên cảnh sát bẩn này thì cũng được gì, sĩ đồ không còn, gia đình không còn, tất cả biến mất sau một đêm, đều do người này ban cho, ở nơi này cả quyền nổi giận cũng không có.
“ Anh tin báo ứng không?” Dư Tội đột nhiên hỏi:
“ Tôi đã gặp rồi, còn có thể không tin à?” Cố Nguyên Thanh thở mạnh, không biết tên này tới đây làm gì, nếu để hả hê thì nên đến sớm hơn mới đúng chứ, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành:
“ Nếu năm xưa không gặp nhau thì tốt rồi, chúng ta đã không như thế này.” Dư Tội tựa đang lẩm bẩm: “ Tôi thấy con anh rồi, kỳ thực tôi không biết anh có con gái đâu, Bình Quốc Đống trước khi chết nói với tôi, về sau tôi đi gặp cô ấy.”
Rầm, Cố Nguyên Thanh nhào tới, bị quản giáo ấn xuống, hắn gào thét: “ Mày dám đụng tới con tao, tao làm ma cũng cắn chết mày.”
Dư Tội xua tay bảo quản giáo thả hắn ra, bình đạm nói: “ Không phải ai cũng vô liêm sỉ như thứ tham quan các anh đâu, khi thấy cô ấy bán câu đối ở ngoài đường, hôm đó là 28 Tết, trời rất lạnh, khách đi qua rất nhiều nhưng không mấy người mua, mà dù có mua, mỗi cái lãi được bao nhiêu, chưa tới một đồng ... Tôi đứng nhìn nửa tiếng, cô ấy bán được 2 câu đối ... “
Cố Nguyên Thanh từ từ ngồi xuống, gia đình, vợ con, hạnh phúc, vốn là từ đơn giản mà người ta thường dễ quên, nghe Dư Tội kể chuyện nước mắt chảy ra: “ Anh từ Đại Nguyên tới tận Phần Dương này làm gì, uy hiếp tôi sao?”
“ Không, chắc là có chút áy náy, tôi đột nhiên muốn tới thăm anh.” Dư Tội thái độ rất tốt, nói như đối diện với người bạn cũ:
“ Anh mà cũng biết áy náy à?” Cố Nguyên Thanh không tin:
“ Đúng rồi, đối diện với thứ tham quan ô lại còn câu kết với XHĐ, cần gì phải áy náy, nhưng mà nhìn thấy con gái anh vất vả nuôi gia đình, chăm sóc mẹ, tôi thấy áy náy, cô ấy vốn có gia đình hạnh phúc ... Tất cả hình như kết thúc trong tay tôi, coi như tôi làm gì đó cho cô ấy.”
Dư Tội mang tới đồ ăn, đồ dùng, còn cả khoản tiền đã giao cho phía trại giam để phạm nhân tiêu, Cố Nguyên Thanh không nhận, không thèm để ý tới Dư Tội.
“ Chấp hành hình phạt cho tốt, sớm ngày đi ra, Tiểu Mộng muốn thi làm luật sư, mẹ cô bé không khỏe, anh ra còn nhiều việc phải làm đấy, đừng gây thêm phiền phức cho cô bé đó nữa, trên vai cô bé đó gánh đủ trách nhiệm rồi.”
Chỉ nói mấy câu đó rồi Dư Tội đi, để lại Cố Nguyên Thanh ngồi đó nhìn thứ trên bàn rất lâu.
Sau đó quản giáo nhận ra, người này thay đổi rất nhiều, dùng lời trong nghề là: Tích cực lao động, nghiêm túc cải tạo.
....