Hai ngày trước.
Căn phòng kiểu cũ hai phòng ở, hành lang tối om om, Cố Mộng Liễu khẩn trương nhìn Thiệu Soái tranh thủ lúc mẹ cô nghỉ ngơi kéo cô ra ngoài đưa tới nhà hắn, dù sao cô nam quả nữ, khó tránh khỏi nghĩ linh tinh.
Không để cô tưởng tượng, Thiệu Soái nói: “ Anh muốn nói với em một chuyện.”
“ Vâng.” Cố Mộng Liễu gật đầu, cô biết Thiệu Soái thích mình:
Thiệu Soái không biết nói từ đâu, mở phòng ngủ, kéo ra cái va ly, không, không chỉ một cái, mà là vài cái, trong đó chưa đủ loại thẻ, đồ chơi, câu đối ...
Cố Mộng Liễu hiểu ra, toàn bộ là thứ cô bán, xúc động nhào tới ôm Thiệu Soái: “ Cám ơn, cám ơn anh, em biết trên đời trừ cha mẹ, chỉ có anh tốt với em.”
“ Không phải ... Không phải như thế.” Thiệu Soái xấu hổ, hắn thực sự không định tán gái, vô tình bị cô gái tự lập này thu hút:
“ Vậy vì sao?”
Cố Mộng Liễu hạnh phúc vô cùng, thậm chí trong đầu tưởng tượng ra câu chuyện lãng mạn, có chàng trai lặng lẽ quan sát cô, lặng lẽ mua thứ cô bán, giúp đỡ rất quan trọng, nhưng giúp đỡ còn để cho cô tôn nghiêm, đó mới là điều làm cô cảm động.
“ Chân tướng rất dài, liên quan tới cha em, em nghe anh nói đã ...” Thiệu Soái ấn Cố Mộng Liễu ngồi xuống ghế, bắt đầu kể chuyện ...
Kể từ chuyện Cố Nguyên Thanh phạm pháp thế nào, kể tới Dư Tội lúc đó chỉ là cảnh sát nhỏ không có cách gì đối phó với vị phó khu trưởng tiền đồ vô hạn ra sao, kể hai người bạn bị trọng thương, nên bày hiểm chiêu ...
“ Hãm hại là một loại tội, cho dù cha em là người có tội.” Cố Mộng Liễu mặt rất khó coi:
“ Đúng, anh không nói cậu ấy thanh bạch.” Thiệu Soái gian nan nói:
“ Em hiểu rồi, nếu sự kiện này tra ra, sẽ làm đồng chí đó mất quan mất chức, rồi vào tù chứ gì?” Cố Mộng Liễu lời như có gai nhọn, hướng về phía người quan tâm yêu thương cô:
“ Chuyện không như em nghĩ, chẳng lẽ trong mắt em, cảnh sát vô sỉ bất chấp vậy sao?” Thiệu Soái cười khổ, sợ chuyện này làm rạn nứt giữa hai người:
“ Đại đa số là vậy, em vốn tưởng anh khác, hiện giờ xem ra anh thất vọng rồi, đồng chí cảnh sát đó chắc là cấp bậc cao hơn anh hả?”
“ Anh ta tự thú rồi.” Thiệu Soái thở dài:
“ Em không tin.” Cố Mộng Liêu quay đầu sang bên:
“ Em đừng hiểu lầm ý của anh, anh không định yêu cầu em làm gì, cũng không ai yêu cầu anh làm gì ... Anh chỉ không muốn mất đi một người bạn, mất đi em, cho nên anh đem hết chân tướng nói ra ... Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh tin em có phán đoán chính xác ...” Thiệu Soái cắn răng nói:” Kỳ thực mới đầu anh tiếp cận em không phải vì anh thích em, mà chính người ấy đã nhờ anh tiếp cận, đưa tiền để anh dùng nhiều cách giúp em ....”
Và bây giờ.
Cố Nguyên Thanh ngồi trước mặt kiểm sát viên, trong đầu chỉ có hình bóng con gái, con gái hắn rất ngoan, kể mấy năm qua mình sống thế nào, kể ai lặng lẽ giúp mình, không ngờ là Dư Tội, càng không ngờ vì thế mà một cảnh sát khác đi vào cuộc đời con gái mình.
Chỉ chần chứ chốc lát khiến hắn đưa ra quyết định, hắn nhìn ra, đó là điều con gái hắn muốn, hắn không thể tiếp tục kêu oan, nếu không con gái hắn lại thêm gánh nặng, đi đòi công bằng cho hắn.
“ Nếu anh đâm người ta, vì sao vào tù rồi còn không ngừng kháng án.” Kiểm sát viên lại hỏi:
Bị kéo lại hiện thực, Cố Nguyên Thanh thở dài: “ Chuyện thường tình của con người thôi, y cứ kiếm chuyện với tôi, tôi không để y thoải mái.”
“ Nhưng anh nên biết, nếu tội danh thành lập, anh bị tăng án phạt.” Kiểm sát viên sao ngờ người kêu oan mấy năm đến khi có hi vọng được xử lại thì là thế này:
Chuyện này với người quen cuộc sống trong tù không phải vấn đề quá lớn, Cố Nguyên Thanh bình đạm nói: “ Cám ơn, tôi không phải người mù luật ... Chân tướng là tôi đâm y, trên chai có vân tay của tôi, động cơ do tôi hận y thấu xương ...”
Kiểm sát viên nhìn nhau, không biết phải tiến hành tiếp thế nào, một vị hạ thấp giọng nói: “ Chuyện này anh không cần cố kỵ gì, nếu có người uy hiếp hay hăm dọa anh, anh cứ nói ra, lãnh đạo sẽ đòi lại công bằng cho anh, không để thứ cảnh sát tha hóa đó tồn tại.”
“ Anh nhìn tôi xem có giống người bị uy hiếp không?” Cố Nguyên Thanh chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy:
Không giống tí nào, kiểm sát viên tung ra đòn sát thủ: “ Nếu tôi nói với anh là cảnh sát kia đã tự thú, thừa nhận hãm hại anh thì sao?”
“ Tôi còn cần ai hãm hại à, tham ô, hối lộ, chiếm đoạt tiền bồi thường ... Còn về phần vì sao anh ta nói thế, các anh phải hỏi anh ta thôi. Nếu không các anh thử đâm mình xem, đau lắm đấy ...” Cố Nguyên Thanh dùng giọng điệu đùa cợt nói, có vẻ chẳng ưa cảnh sát kia, không giống bảo vệ y:
“ Theo chúng tôi biết, Dư Tội trước khi tự thú có tới gặp anh một lần, mang theo ít đồ dùng, cũng để lại 2000, có chuyện này không?” Một vị kiểm sát hỏi, tựa hồ quan hệ hai người không thù hận như bề ngoài:
“ Đúng, trừ con gái tôi chỉ có anh ta tới thăm một lần, đáng tiếc, bạn bè, đồng liêu, thậm chí cố nhân được tôi đề bạt không ai tới.”
Chẳng lẽ tới thăm một lần hóa giải ân oán mấy năm, tựa hồ vô lý, nhưng nếu hóa giải rồi, sao còn tự thú?
Kiểm sát viên còn chưa chịu tử bỏ, yêu cầu Cố Nguyên Thanh kể lại chuyện ngày hôm đó, hắn vẫn khẳng định là mình đâm Dư Tội.
“ Được rồi, tra hỏi kết thúc, mời ký tên.” Một kiểm sát thấy tiếp tục cũng vô nghĩa:
Đợi lời khai được ký xong giao về, kiểm sát khác lại nói:” Có đáng không?”
Chắc chắn là có ẩn tình, xem ra chân tướng là gì mãi mãi chìm xuống, chứng cứ thêm vào nhận tội, dẫn tới kết quả: Dư Tội vô tội, Cố Nguyên Thanh dấu tội.
“ Tôi làm đảng viên, làm lãnh đạo, làm chồng, làm cha đều không hợp cách, tôi làm nhiều chuyện hổ thẹn với lương tâm, nhưng không phải chuyện hôm nay ... Cám ơn các đồng chí kiểm sát, cám ơn cho nhà chúng tôi đoàn tụ, cám ơn ....”
Cố Nguyên Thanh khom người cám ơn, đi rất nhẹ nhàng, ngay cả kiểm sát viên cũng hoài nghi, tên tham quan ô lại này bị lao động cải tạo thành người mới rồi.
“ Rút án đi.”
Kiểm sát Phùng xem lời hai đứng dậy, hai nhân viên đi theo, có chút xấu hổ, tra án tới mức này thực sự không còn gì để nói.
Chính ủy Vạn sai người đi tiễn, cả đoàn người đi theo chân kiểm sát viên, mời cơm, hẹn khi nào rảnh trò chuyện, vui vẻ ra về.
“ Phù, tôi toát hết mồ hôi.” Sử Thanh Hoài thở phào, nhìn Tiêu Mộng Kỳ bình tĩnh dọn dẹp đồ, lấy làm lạ: “ Chủ nhiệm Tiêu, chuyện này rốt cuộc là sao? Cố Nguyên Thanh vì sao lại nhận mình đâm Dư Tội, chân tướng là thế sao?”
“ Sự thực chứng minh, bất kể là dưới điều kiện gì, đồng chí Dư Tội đều là đồng chí tốt, có thể qua được khảo nghiệm, đó chính là chân tướng không cách nào lật lại được nữa.” Tiêu Mộng Kỳ tủm tỉm cười ôm tài liệu rời đi:
Ngày hôm sau "cảnh sát bẩn" xôn xao một thời trải qua điều tra kết hợp giữa viện kiểm sát trung cấp và ban đốc sát thành ủy chính thức kết luận, đồng chí Dư Tội phục hồi chức vụ.
Còn về phần khoản tiền kia được liệt vào số tiền chặn giữ trái phép của đội hình sự Trang Tử Hà, bị tịch thu, đồng chí Dư Tội bị xử phạt cảnh cáo trong nội bộ đảng.
Khi điều tra kết thúc, sở cục mạnh mẽ lên tiếng, thông báo ban thưởng cho 5 thành viên của tiểu tổ Giai Độc, câu chuyện huyết chiến của họ chống lại tập đoàn ma túy đăng lên mạng nội bộ. Đến lúc này rất nhiều người mới biết vị "cảnh sát bẩn" kia là cái gai độc nhất do tổ chức cố tình dựng lên, câu chuyện làm những cảnh sát trẻ trái tim chưa nguội lạnh nhiệt huyết sục sôi.
Tuy nhiên vẫn có người hoài nghi, sự thực là thế sao?
Nhưng ai mà bận tâm, dù sao tập đoàn ma túy nguy hại vô cùng đó đã đổ rồi ....