Từ trong tiệm tạp hóa cách viện kiểm sát không xa đi ra, trời đã tối.
Xé giấy bọc, rút điếu thuốc, ánh lửa đỏ bập bùng, Dư Tội khoan khoái rít một hơi, sau đó phả ra làn khói thật dài, thuốc lá ngon hút nhiều rồi, có điều chưa bao giờ đã như hôm nay.
Vừa rồi gọi điên cho cha, cha cũng có kết luận riêng.
"Xem xem năm xưa cha anh minh thế nào, giao con cho Đảng, tốt hơn theo cha nhiều, phạm sai lầm cũng chỉ xử phạt trong Đảng ... Nghe này thằng nhãi con, thiếu tiền thì mày phải xin cha chứ, làm như cha không cho mày tiền ..."
Gánh nặng ngàn cân của cha được bỏ xuống, Dư Tội sờ ngực, cũng vứt đi được tảng đá trong lòng, bỏ đi 47 vạn, chỗ này trống rồi lòng thì thoải mái, giờ thành kẻ nghèo rớt mùng tơi, thời buổi này không ai đi so đo với kẻ ngèo đói, đó là tâm đắc của y.
Đám lãnh đạo đó, không đá vào đít không chịu làm việc, Dư Tội lại rít một hơi thuốc nữa, phun về phía viện kiểm sát nguy ngã, nhếch mép kính lễ rất đểu giả, khoác áo lên vai, dương dương đắc ý bước đi, lòng nghĩ nên đi đâu. Về đội hình sự thì chưa có tuyên bố chính thức, về nhà thì hơi xa, hay là đi tìm Lật Nhã Phương? Không ổn, từ khi cô ấy về gọi điện cho mình nhiều lần, mình cứ ở Lâm Phần không gặp, bây giờ mò tới chỗ người ta, ngại lắm.
Mà không chừng cô gái nhà giàu không chịu được cô đơn đã tìm được mục tiêu mới, chắc chắn rồi.
Còn ai nhỉ? An An à, cũng không được, cô ấy luôn khao khát loại lãng mạn anh hùng và mỹ nữ kìa, thế giới của hai người cơ bản không cách nào hòa làm một.
Chị Lâm ... Mấy tháng không gọi điện thoại cho mình, đoán chừng vậy là xong rồi.
Thôi quên nữ nhân đi, vẫn còn đám anh em cơ mà, rủ đi ăn uống lại chả đuổi bớt cũng không được, Dư Tội đang rút di động ra định gọi cho thằng béo thì một chiếc Audi đột ngột dừng lại bên cạnh, Dư Tội biết ai có thể tìm ra mình bất kỳ lúc nào.
Không sai, Hứa Bình Thu từ ghế phụ lái đi ra, vẫy tay đuổi xe đi.
Lão Hứa không giống cục trưởng, giống ông già lúc nào cũng lăm le thu phí đỗ xe, mặc thường phục, chắp tay sau lưng: “ Cậu tiến bộ quá nhỉ?”
“ Chú nói cái gì thế?” Dư Tội giả ngốc:
“ Vô sỉ, âm hiểm, giờ thêm tính kế sâu xa, đừng nói với tôi là cậu vì lương tâm khiển trách mà đi tự thú.”
“ Vậy thì vì sao?”
“ Tôi cho rằng, càng giống uy hiếp đòi thưởng, cậu dùng vả vinh dự của cả tổ chức trói buộc vào bản thân, để rửa sạch vết bẩn trên người.” Ánh mắt Lão Hứa cứ như chuẩn bị đánh người, thằng nhóc này giỏi quá rồi:
“ A, đúng là tri kỷ, sự vô sỉ của tôi chỉ chú mới hiểu.” Dư Tội cười giễu cợt:
“ Cậu không sợ đi sai một bước phải vào tù?”
“ Nếu tôi bị vứt bỏ, vậy thì tôi việc gì phải lưu luyến với đội ngũ đã vứt bỏ tôi, khi đó tôi thanh bạch làm lại, tôi chẳng có gì phải sợ, thậm chí tôi có chút mong đợi kết quả đó ha ha ha ...”
“ Giỏi, tính toán giỏi lắm, tiến có thể thu được cả danh lợi, lui giữ được danh tiết, còn nhận được tán thưởng đồng tình ... Khá lắm, tôi phải thừa nhận, cậu làm rất đẹp, nhưng đánh cược hơi nhiều.” Hứa Bình Thu sau khi hiểu được tính toán này của Dư Tội cũng đổ mồ hôi, thằng nhãi này đã thực sự trưởng thành rồi, ví như lần lừa cả Mã Bằng và Đỗ Lập Tài vậy:
“ Tôi chả phải đánh cược.” Dư Tội biết ông ta ám chỉ điều gì: “ Tôi không chắc Cố Nguyên Thanh sửa lời khai, nhưng tôi dám chắc, hắn mà không sửa, sẽ có người khiến hắn phải sửa lời, tôi không muốn đoán đó là ai đâu.”
Hai người cứ thế đi, không ai nói thêm lời nào, rất lâu sau Hứa Bình Thu mới hỏi: “ Nói đi, tiếp theo định làm gì?”
Dư Tội nhởn nhơ nói:” Muốn học bác Mã, từ chức, mở quán nhỏ, sống thong thả không tranh với đời.”
“ Vớ vẩn, cậu lấy đâu ra tu dưỡng của Lão Mã, cũng không có học thức của ông ấy, càng thiếu tâm cảnh của ông ấy, cậu nghĩ học được ông ấy à? Ông ấy luôn lặng lẽ làm việc, nhàn tản soạn giáo án câm điếc ... Cậu đừng hòng làm được như ông ấy.” Hứa Bình Thu tựa hồ chỉ kiếm cớ để mắng mỏ Dư Tội vậy, thằng nhãi khốn kiếp qua mặt luôn cả Lão Mã, biến ông ta thành kẻ xấu, bị Lão Mã mắng thẳng vào mặt, sao không hận:
“ Nhưng tôi cũng không muốn làm cảnh sát, nói không chừng một ngày tự đưa mình vào trong.” Dư Tội tự biết mình lắm, bảo y làm cảnh sát một cách đàng hoàng là không thể: “ Kệ chú có tin không, lần này tôi đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất rồi, nói thật, tôi chẳng muốn làm một cảnh sát bẩn chút nào.”
Từ học viên ngây thơ cho tới ngày hôm nay, Dư Tội trải qua bao lần tắm lửa với có cuộc trùng sinh này.
Hứa Bình Thu mỉm cười, đó là chỗ khác biệt của Dư Tội, trong bóng tối vẫn giữ lại khe hở lóe sáng: “ Tôi biết trong lòng có áy náy, chuyện này tôi cũng có cái sai, nhìn cậu có bao nhiêu người lo lắng như thế, từ đồn lên tới đội đều thống nhất lời khai yểm hộ cho cậu, trong lòng người có một cán cân, tốt xấu mọi người cân rất rõ, tôi cũng nhìn ra phân lượng của nghề này trong cậu, nếu không cậu chẳng cho tổ chức khảo nghiệm lớn như vậy, giờ tổ chức qua khảo nghiệm của cậu rồi đấy.”
Cũng phải thôi, thứ mình đã bỏ tâm huyết vào, sao dễ từ bỏ.
Xuyên qua sương mù dầy, vẫn thấy được vầng tịch dương đang ngả về phía tây, vẻ mặt Dư Tội hết sức bình tĩnh, có lẽ những ngày tháng làm bừa làm bậy khiến y không nỡ bỏ tập thể này, có lẽ là những ngày huấn mồ hôi đầm đìa, làm y không thể vất vả nỗ lực, quá nhiều thứ rồi ...
“ Cậu không đi được đâu.” Hứa Bình Thu khẳng định:
“ Không phải do chú quyết định.” Dư Tội tự do rồi, y có thể nói "không" với bất kỳ ai:
“ Ha ha ha, cả đời con người kỳ thực chẳng làm được vài việc, làm tốt được một việc không phải dễ dàng, bất kể yếu ghét cậu đã bỏ vào đây quá nhiều cảm tình, muốn rút e cũng thân bất do kỷ.”
Đúng thế, Dư Tội cũng khó xử ở đây, công việc khốn kiếp này mang lại cho y tò mò, kích thích lẫn thỏa mãn và thành tựu, không thứ gì có thể thay thế.
“ Hay để nó quyết định.” Hứa Bình Thu móc túi ra một tời giấy đưa cho Dư Tội: “ Công tác của tôi thực sự có vấn đề, tôi sai sót quá nhiều, vốn nên thận trọng đối đãi với chuyện này, nếu có thể làm lại, tôi sẽ làm tốt hơn.”
Dư Tội mở tở giấy ra, trên đó chi chít con số, còn có vài tờ giấy chứng minh viết xiêu vẹo, từ từ gấp lại đem trả.
“ Đây là khoản tiền của Mã Bằng, một bộ phận bị cậu ta phung phí, cậu ta thích ăn uống thích chơi thích kết bạn, nhưng đại bộ phận dùng cho hai gia đình huynh đệ trong bộ đội bị thương tật, ba người bọn họ đều gia đình nghèo khó, còn một người giống cậu ta, là đồng chí hi sinh khi làm nhiệm vụ. Chắc cậu cũng nghe nói rồi, người đó tên Trần Ngân Đào, trên đường đi làm về gặp tên cướp, ra tay ngăn cản bị đâm bảy nhát dao ... Mấy năm qua Mã Bằng luôn chăm sóc hai mẹ con họ, đứa con trai 5 tuổi rồi, khi chúng tôi tới tìm hiệu sự việc, thằng bé còn luôn cho rằng Mã Bằng là cha mình.”
Cánh tay đưa ra của Dư Tội rút lại, trịnh trọng cất tờ giấy đó vào người, trách nhiệm này y nhận.
Lại đi thêm một đoạn nữa, Hứa Bình Thu rút điện thoại gọi xe quay về, hỏi lần nữa: “ Đã nghĩ ra tiếp theo làm gì chưa?”
“ Chưa.” Dư Tội vẫn lắc đầu:
“ Vậy tôi nghĩ cho cậu nhé, bằng cấp của cậu quá thấp, tác phong quá dã man, ra tay quá tàn nhẫn, hành vi quá thô bỉ, làm việc quá âm hiểm ...” Hứa Bình Thu thấy Dư Tội có dấu hiệu nổi giận mới sửa giọng: “ Đó là tố chất lãnh đạo đấy, không biết làm sao cậu luyện thành, về tổng đội đi, Sử Thanh Hoài quá mềm yếu, Tiêu Mộng Kỳ quá trọng công danh, Giải Băng quá quân tử, Thiệu Vạn Qua đầu óc có hạn, tiểu tổ chi viện trong tay cậu mới thành mũi gai sắc bén nhất, không cần có gánh nặng gì, có ác trừ ác, có lẽ tương lai chúng ta đều xuống địa ngục, nhưng trước ngày đó, cần đưa hét những kẻ đáng xuống địa ngục tới trước đã.
Xe tới chầm chậm đỗ ở bên đường, Hứa Bình Thu chuẩn bị đi mà Dư Tội chả có phản ứng gì, nổi giận quát: “ Kính lễ.”
Lại trò đó, Dư Tội miễn cưỡng khép chân kính lễ, Hứa Bình Thu có vẻ rất muốn tát y một cái song kìm lại trả lễ kéo cửa xe đi lên: “ Này thằng nhóc, tổ chức vẫn rất quan tâm tới cậu đấy, đối với vấn đề cậu bị kích thích thần kinh, chuẩn bị trị liệu một phen, đứng thẳng lên, đừng có kích động.”
(*) Dữ Tử Đồng Bào: mình lười ko tra nguồn chính xác nữa, nhưng mình vẫn nhớ nó xuất phát từ bài hát cổ khi ra trận của người Tần, bọn họ là người hiếu chiến cũng trọng tình chiến hữu, hàm ý nói tới tình chiến hữu.