“ Không không, chúng tôi nói rõ thân phận với anh là để tránh hiểu lầm sau này thôi, anh là thần tượng của chúng tôi, làm sao bắt anh.” Uông Thận Tu chân thành giải thích:
“ Đúng thế, anh không biết cảnh sát độc thân nhiều nhất đấy.” Lạc Gia Long chỉ bản thân, đau khổ nói: “ Anh xem tôi đẹp trai thế này mà không tìm được đối tượng, tới giờ vẫn một thân một mình.”
“ Ồ, cũng phải, tôi hiểu.” Đoàn trưởng thở phào, khôi phục phong độ: “ Không phải các anh nhờ tôi giúp giải quyết vấn đề độc thân của cảnh sát chứ?”
Tất nhiên không phải, Uông Thận Tu thần bí nói: “ Đoàn trưởng, hỏi anh một câu, anh từng tán tỉnh hoa khôi cảnh sát chưa?”
“ Thực sự là chưa.” Đoàn trưởng thừa nhận:
“ Thế muốn không?”
“ Không muốn ...” Đoàn trưởng nhìn hai chàng cảnh sát mỉm cười: “ Không muốn thì có bệnh à?”
Ba người cười càng lúc càng giống nhau, Lạc Gia Long đưa ảnh trong di động ra, ảnh chụp Tiêu Mộng Kỳ hôm đó đi ăn cùng với đám anh em bọn họ.
Oa, mỹ nữ, tính ít cũng 90 điểm, lại thêm bộ cảnh phục nữa, dù là đoàn trưởng cũng nhìn không chớp, song lập tức nghi ngờ: “ Vớ vẩn, mỹ nữ xinh đẹp thế này, không có bạn trai thì cũng bị quy tắc ngầm rồi, đến lượt chúng ta à?”
“ Ài, anh không hiểu rồi, đây là chị tôi, chị họ ... Chị tôi học thức cao, cử nhân đại học sĩ quan cảnh sát, còn ra nước ngoài học thạc sĩ, học tới lỡ dở luôn chuyện tình cảm, khi bạn trai cũ bỏ đi, chị ấy đóng cửa trái tim với tất cả nam nhân, theo đuổi chủ nghĩa độc thân tới nay ... Đoàn trưởng, hồng nhan dễ già, tôi làm em không đành lòng, chưa nói cái khác, dì tôi ngày ba lần giục tôi giới thiệu với bạn trai cho chị ấy.” Lạc Gia Long kể một câu chuyện buồn thảm như thật, dù tử tế tới mấy đi với bọn sâu hại nhiều cũng hết rồi:
Đoàn trưởng trầm tư: “ Thế nên các anh mời tôi ra tay, tán tỉnh chị họ anh.”
“ Đúng, đoàn trưởng, anh đẹp trai có sức hút như thế, nhất định giúp chị ấy lấy lại cảm hứng với tình cảm.” Lạc Gia Long cổ vũ:
“ Nhưng cô thích hợp không? Cô ấy là cảnh sát.” Đoàn trưởng do dự:
“ Cảnh sát cũng cần đời sống tình cảm chứ, không sao, nếu anh thành anh rể tôi, tôi mong chả được, nếu không thành, chỉ cần hẹn được chị ấy ra ngoài kia, để chị ấy tiếp xúc với cuộc sống bình thường, hoạt bát trở lại, đừng suốt ngày vùi đầu vào công việc đã là chuyện công đức rồi.” Lạc Gia Long khẩn khoản nài nỉ:
“ Chuyện này ...” Đoàn trưởng muốn lắm chứ, nhưng thân phận cảnh sát làm hắn cân nhắc:
“ Anh ra giá đi, chúng tôi trả anh tiền, anh phải giúp chúng tôi.” Uông Thận Tu nói rất dứt khoát:
“ Không cần, không cần, giúp đỡ thôi, tiền gì chứ, chúng ta là bạn bè mà ... Có điều.”
“ Yên tâm, mai tôi dễ anh tới chỗ chị ấy công tác, giới thiệu cho anh.”
“ Giao hẹn thế nhé, mai chúng tôi tới đón anh.”
Đoàn trưởng sảng khoái đồng ý, trao đổi SĐT, nơi ở, hẹn thời gian địa điểm gặp nhau rồi tạm biệt, hai người vừa rời cầu thang máy, chưa rời đại sảnh khách sạn thì đoàn trưởng đã đuổi theo gọi:” Tiểu Lạc, Thận Tu ... Đợi tôi, chúng ta đi ăn khuya, tôi mời.”
Uông Thận Tu và Lạc Gia Long nháy mắt với nhau, quả đúng là đoàn trưởng mời khách, hai người gần như ăn lại tiền học, xem ra đoàn trưởng đối phó với nữ nhân rất có thủ đoạn, đối phó với nam nhân hơi kém một chút, không nhận ra mình lọt bẫy ...
Hôm sau khi đoàn trưởng ngồi xe cảnh sát hai màu trắng xanh thoải mái đi vào phân cục, trong lòng vị đoàn trưởng này cũng giống với đại đa số nam nhân với nữ nhân, đều có loại tò mò.
Đương nhiên chỉ có tò mò, hoài nghi chắc chắn là không rồi, vì dù có một chút thì cũng ném lên chín tầng trời, nghĩ xem tới chỗ mà người thường không thể tiếp cận, đi thử lấy trái tim một hoa khôi cảnh sát còn làm kích động hơn đưa em gái quán bar đi thuê phòng, mí mắt đoàn trưởng giật giật, có vẻ hơi khẩn trương:
Uông Thận Tu nhìn qua gương, cố nhịn cười, tên này đúng là gan to bằng trời, dám tới thật. Lạc Gia Long chạy ra mở cửa đón đòn trưởng, nhìn đoàn trưởng mặc bộ đồ MEYER mới tinh, rất nghi mua tối qua, trông đẹp trai ngời ngời, tiêu chuẩn tài tử sắp lên ống kính.
“ Đừng gọi đoàn trưởng, trực tiếp gọi tôi là Lận Thần Tân đi.” Đoàn trưởng đính chính, cách xưng hô này không thể dùng trong thực tế:
“ Được, đoàn trưởng Tiểu Tân ... Chính là gian này.” Lạc Gia Long chỉ chỉ vị trí phòng hiệp trợ, vừa quay đầu thấy xe của đội hình sự đường Khai Hóa, Tiêu Mộng Kỳ và Hùng Kiếm Phi về rồi, nhất định đang đợi đám Dư Tội: “ Đó là phòng hồ sơ lớn, chị tôi quản nơi đó, ài, tuổi xuân tươi đẹp đều tiêu hao trong đọc vụ án.”
“ Chị họ cậu ấy tính khí hơi quái, nhìn ai cũng giống thẩm vấn phạm nhân.” Uông Thận Tu nhắc: “ Có điều tính tình tốt lắm, đều do nghề nghiệp hại.”
“ Tôi nói với dì tôi rồi, nếu anh thực sự có thể trò chuyện với chị ấy, tôi dẫn anh về nhà cũng không thành vấn đề ... À, cứ nói là bạn của tôi nhé, đừng nói là tôi giới thiệu, chị ấy ghét nhất là người ta giới thiệu bạn trai cho chị ấy.”
“ Chuyện này còn phải dạy đoàn trưởng à? Chỉ cần chế tạo ra một lần trùng hợp tới tìm cậu làm việc, vừa vặn gặp chị họ cậu, cần cậu lo chắc.”
Hai người, một đổ dầu, một quạt lửa, đoàn trưởng tinh trùng lên não, hắn nghĩ lại kinh nghiệm tán gái của mình, xem lại cách ăn mặt, hít sâu một hơi chuẩn bị đối diện với khiêu chiến lớn nhất.
Lên lầu rồi, ít nhất phải thừa nhận là vị đoàn trưởng này trông rất phong lưu tiêu sái, nhìn hắn đẩy cửa đi vào cả hai không nhịn được che miệng cười gian, giống như hồi ở trường bầy trò chơi xấu, lén lút dựa vào chân tường tới gần.
Khẽ đẩy cửa văn phòng cũ kỹ, sơn loang lổ cho thấy niên đại đã lâu, phòng đầy mùi bịu mốc, đi vào bên trong không có ai, từng kệ hồ sơ cao che lấp tầm nhìn, làm tò mò của Lận Thần Tân càng lớn.
Nói thật hắn chẳng tin cảnh sát, cho dù hôm qua hai vị kia để lại ấn tượng rất tốt, nhưng kệ cho họ nói gì, hắn vẫn giữ một phần hoài nghi, nhưng hắn vẫn tới, vì mấy bức ảnh Lạc Gia Long cho hắn xem khơi lên cảm giác dấu sâu trong lòng.
Một nữ cảnh sát đi về xe việt dã, vẻ đẹp quyến rũ kết hợp bối cảnh mạnh mẽ, sự tinh tế đối lập thô quánh, để lại ấn tượng rất sâu.
Vì thế hắn không kìm được muốn nhìn thấy người thật.
Nghe thấy rồi, là tiếng giày cao gót, rất nhẹ, giống như mang theo âm điệu nào đó, hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, nước hoa DIOR, không đắt, đại đa số cô gái theo đuổi xa hoa hư vinh đều bị hắn lờ đi, hắn thích thành thục, trí thức, ý nhị, có nội hàm.
Hắn có chút tin lời Lạc Gia Long rồi, đây là đóa hoa lan không ai biết, lặng lẽ nở thâm sơn, bị hồ sơ mốc meo vùi lấp.
Nhìn thấy rồi, phía sau kệ hồ sơ lộ ra đôi chân, giày da mũi nhọn, ám thị sự dụ hoặc nào đó, tiến tới, hắn nhìn thấy nữ nhân đang chuyên tâm xem tài liệu.
Tim, đột ngột bị bóp mạnh, thực sự khiến người ta kích động hơn cả tượng tượng.
Nữ cảnh sát đó mày hơi nhíu lại, tựa hồ mang nỗi buồn không cởi bỏ được, tựa hồ trong lòng muôn vàn nỗi niềm không ai chia sẻ, tựa nỗi buồn hôm qua chưa hết, hôm nay lại thêm nỗi buồn mới, chớp mắt làm Lận Thần Tân nhìn ngây dại, vì cô gái này khác với bất kỳ cô gái nào hắn từng gặp.
Í, Tiêu Mộng Kỳ nghiêng đầu xoa cổ, giật mình, nhìn nam nhân trước mặt.
Thấy phong độ của mình chẳng khiến đối phương nhìn thêm cái nào, Lận Thần Tân thất vọng, hắn chỉnh lại cổ áo, chưa lên tiếng thì Tiêu Mộng Kỳ nghiêm mặt hỏi: “ Anh ở bộ phận nào, sao lại ăn mặc thế này đi làm?”