Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 90 - Q1 - Chương 090: Người Tốt Nhất.

Q1 - Chương 090: Người tốt nhất. Q1 - Chương 090: Người tốt nhất.

Chuyến bay từ Đại Nguyên tới Quảng Châu lướt qua bầu trời xanh, bay vài vòng là là đáp xuống san bay quốc tế Bạch Vân, trong loa vang lên giọng nói êm ái của cô gái phương nam, lữ khách đứng dậy, xếp hàng ở lối đi chật hẹp.

“ Xử trưởng Hứa tới rồi.” Một nam tử nhỏ giọng gọi Hứa Bình Thu ngủ gật ở chỗ ngồi, thường phục, hành trang đơn giản, chỉ có một cái va ly sách tay. Không ai biết đó là Củng Bằng Trình phó cục trưởng cục phòng chống ma túy tỉnh Sơn Bắc, là vị phó xử trẻ nhất từ trước tới giờ:

Hứa Bình Thu ngáp khẽ một tiếng, vươn vai nói đợi một chút, hai người ở giữa máy bay, giờ ra bị kẹp trước kẹp sau, chưa xuống được. Người phương Bắc, không có cảm giác gì với cái lạnh, tới thành phố nóng ẩm này, vậy mà vẫn còn mặc áo len trên người, phải cởi ra đã.

Đợi lữ khách đi gần hết hai người mới xuống máy bay, chuyến đi này để tham gia hội nghị chống ma túy toàn quốc tổ chức ở Quảng Châu. Đây là hội nghị không công khai, chủ trì các lực lượng cảnh sát đả kích tội phạm ma túy trên cả nước tới giao lưu kinh nghiệm.

Điều Củng Bằng Trính không hiểu là, cục trưởng không ra mặt, lại còn để ban điều tra hình sự tỉnh chen chân, từ khi cục chống ma túy tách ra làm biên chế độc lập, trừ khi gộp án, chẳng mấy khi tiếp xúc với bên hình sự nữa.

Có điều hắn không dám hỏi, đây là quyết định của tỉnh, mà Hứa Bình Thu vang danh xa gần, từ cơ sở leo lên, có nền tảng vững vàng hơn loại thanh niên đắc chí như hắn nhiều, thế nên chẳng những không hỏi mà còn tự giác làm vai phụ.

Xuống đất mở máy di động, gọi điện báo tin bình an về nhà, Củng Bằng Trình có chút tiếc nuối vụ án ma túy 12.7 năm ngoái liên quan tới loại ma túy mới, điều tra nửa năm không có chút kết quả nào, nếu phá được thì ở hội nghị này hắn sẽ vô cùng nổi bật.

Đang ảo tưởng thì nghe giọng Hứa Bình Thu: “ Cục phó Củng, hội nghị này cậu chủ trì, tôi nhiều năm không tiếp xúc loại án này nữa, không thể làm đồng nghiệp chê cười.”

“ Thế sao được ạ?” Củng Bằng Trình cho cho rằng đối phương đang khách khí:

“ Cứ quyết thế đi, cậu đi tiếp nhận an bài của tổ chức, tôi gặp chiến hữu cũ, tối chúng ta nói chuyện.”

Củng Bằng Trinh nhìn Hứa Bình Thu, có vẻ không giống đi dự hội nghị mà như đi thăm người thân. À, nhớ rồi, có tổ hành động không rõ tung tích, đã biệt tăm một thời gian, chẳng lẽ ông ấy chen vào chuyện đó?

Vì chết mất người đưa tin, tổ hành động phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, hơn nữa còn cần người tiếp nhận, e là mời tới vị hình cảnh kinh nghiệm này rồi.

Rốt cuộc là sao hắn không truy cứu thêm, chuyện cầm súng ra thực địa không phải là sở trường của hắn, huống hồ trong hệ thống thực sự có quá nhiều bí mật. Ví dụ như đại án nào đó, hay là những cảnh sát không tiện lộ thân phận, cái nghề này trong bí mật còn bí mật, làm tốt phận sự là được, ra tới ngoài đã có xe tới đón, hắn liền đi trước.

Ánh nắng không quá gắt của ngày cuối tháng 3 ở phương nam chiếu lên người vô cùng thoải mái. Kỳ thực với tuổi Hứa Bình Thu như bây giờ, hợp với thời tiết tương đối ôn hòa của phương nam hơn, thong thả đi bộ dưới con đường rợp bóng cây, để tinh thần khoan khoái lại sau chuyến bay mới cầm di động gọi điện. Không lâu sau một chiếc xe biển địa phương luồn lách qua dòng xe như phô diễn kỹ thuật lái xe rồi phanh két bên cạnh ông.

Rất phô trương, lại còn đỗ xe trái phép.

Hứa Bình Thu trừng mắt lên có vẻ không vui, có điều khi lên xe, lái xe chẳng có vẻ gì là sợ, ông liền mắng:” Về tham gia lớp học lái xe, để biết lái xe văn minh.”

“ Ha ha ha, đội trưởng, chỉ cần cho tôi trở về thì dù là tới nhà trẻ bồi dưỡng tôi cũng đi.” Lái xe cười có phần tự trào:

“ Được, về tôi sẽ báo danh cho cậu, tới nhà trẻ thuộc cục hậu cần mà báo danh nhé.” Hứa Bình Thu nghiêm túc:

Lái xe ngớ ra, đội trưởng không đùa, giọng điệu này hình như là sắp được về nhà rồi, tức thì hí hửng, lại bị Hứa Bình Thu mắng một câu vô tích sự. Xe đi về phía đường Châu Giang, nơi đó yên tĩnh, thuận tiện bàn bạc công việc.

Tội phạm và cảnh sát thành công đều có điểm chung, đo là đa nghi, hay để lại đường lui, Hứa Bình Thu là người như thế, cho dù là đội ngũ của Đỗ Lập Tài có bị phát hiện, những quân cờ kia cũng không bị phát hiện, ông ta rất tự tin.

Xe đỗ cách không công viên không xa, đầu buổi sáng, ánh mặt trời chan hòa chiếu qua những cây thân gỗ cao lớn vào trong xe, Hứa Bình Thu hạ cửa kính xuống, vừa tắm nắng cầm tư liệu dày lên xem, đi vào chủ đề:” Nói xem cậu thấy ai được, nói từng người.”

“ Tôi vừa có phát hiện thú vị lắm …” Lái xe hưng phấn khoe:

Hứa Bình Thu nóng vội biết đáp án ngăn lại, chỉ tài liệu: “ Từng người đều là hạt giống tốt, nếu đã gia nhập rồi thì không có chuyện đẩy ra, nói vào chủ đề chính đi, đừng lan man.”

“ Vâng, người này quá thật thà, nhặt rác suốt một tháng, tôi phục sát đất.” Lái xe chỉ Đổng Thiều Quân, nói là phục nhưng bỏ qua luôn, chỉ Lạc Gia Long: “ Người này cũng không được, loanh quanh với đám trẻ con, tâm tính không đủ cứng rắn, tôi tới quán net rồi, đó là chàng trai tốt, tôi cũng có ấn tượng rất tốt, song không phù hợp, chỉ có thể làm văn phòng.”

Hứa Bình Thu chỉ ậm ừ, coi như đã nghe không bình luận gì cả.

“ Còn người này, cao thủ trong đống nữ nhân, hiếm có lắm, sử dụng được ở trường hợp đặc thù, đội ngũ chúng ta đa phần cứng nhắc khô khan, thiếu người linh hoạt như cậu ta.” Lái xe đánh giá khá cao về Uông Thận Tu:

Hứa Bình Thu thật không ngờ lại có người tới hộp đêm như cá gặp gặp nước, lại còn thành kíp trưởng, với thu nhập ở Quảng Châu thì 10 cảnh sát cũng không bằng được.

“ Người này thì lại quá trẻ con, hắn khá may mắn, toàn ở công viên chơi xe, tôi thấy hắn chơi quên đường xe, nhưng trình độ lái xe hơn người, ít nhất phải bằng nửa dân chuyên nghiệp.” Lái xe lắc đầu, bỏ tư liệu Tôn Nghệ đi, tên này đúng là dị loại, chơi 40 ngày chưa đủ, giờ vẫn chơi, lấy ra ba tư liệu:” Số còn lại đều là của hiếm.”

Kỳ thực lái xe không sao tin nổi đội trưởng cũ kiếm đâu ra lắm của hiếm như vậy, người thì lang thang tổ chức cờ bạc bịp thành nhà cái, người trốn thoát khỏi đồn công an, thêm tên bày mưu giật dây người khác đút ni lông vào ống khỏi, hắn tốn mất mấy ngày mới truy ra.

“ Hai người này tôi thấy cùng là một loại người, cậu thấy sao?” Hứa Bình Thu lấy tư liệu Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi ra:

Lái xe gật đầu, rồi lại lắc đầu: “ Hơi thật thà quá, đầu óc không linh hoạt, lăn lộn giang hồ sớm muộn cũng bị chém chết, cho đi xung phong bắt người thôi, không làm được chuyện phức tạp.”

“ Còn người này, cậu ta và hai người còn lại tính cách có chỗ tương thông.” Hứa Bình Thu lấy tư liệu Nghiêm Đức Tiêu ra, sau là Lý Nhị Đông, Đậu Hiểu Ba, mấy chàng trai này rất gian, dỏi biến ảo:

“ Đội trưởng, tôi lăn lộn bao năm, có chút tâm đắc, ra ngoài giang hồ, người thuận đường xuôi gió nhất, không phải người thông minh nhất, xảo trá nhất hay tàn nhẫn nhất, mà là người giỏi ẩn mình và tạo thành thói quen không gây chú ý. Cho nên ba người này khá thấy, song không được, tính cách quá phô trương để người ta nhìn một cái là biết xấu tận ruột rồi.” Lái xe bình luận rất thẳng:

Vậy là chín người trên mười đã bị loại, Hứa Bình Thu làm bộ hời hợt cầm hồ sơ của Dư Tội: “ Chỉ còn người cuối cùng, thế nào?”

“ Không được.” Lái xe đáp rất nhanh, có vẻ chẳng do dự gì cả:

“ Lý do?” Hứa Bình Thu tim đập nhanh, Dư Tội là hi vọng lớn nhất của ông ta, nếu không được thì hỏng mất:

“ Kỳ thực cậu ta là người tốt nhất, phù hợp nhất, nhưng tôi bảo không được là vì cậu ta quá được, tôi nhìn cậu ấy lần đầu là trọn trúng ngay rồi, nhưng cậu ta phù hợp tới mức ...” Lái xe cẩn thận lựa chọn từ ngữ:” Tương lai tôi sợ đội trưởng không khống chế nổi đâu.”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment