Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 91 - Q1 - Chương 091: Sứ Mệnh Kêu Gọi. (1)

Q1 - Chương 091: Sứ mệnh kêu gọi. (1) Q1 - Chương 091: Sứ mệnh kêu gọi. (1)

Người tốt nhất lại không thể dùng được sao?

Hứa Bình Thu "ồ" một tiếng rồi trầm tư, không ngờ lái xe lại nói ra một lý do như vậy, nhưng cũng không phải không có lý.

“ Tôi chỉ đùng một lần bám được theo cậu ấy, đó là lần cậu ấy cướp của tên trộm, sau đó có mấy vụ nữa phát sinh, tôi nghi do cậu ta làm, lại không chứng minh được. Cậu ta ẩn mình rất sâu, tính toán thâm trầm, cái đó vốn là tốt, nhưng gan quá lớn, tôi lăn lộn bao năm mới dám giở trò đen ăn đen, cậu ta chỉ vài ngày đã dám làm thế rồi ... Gan chàng trai này quá lớn, không việc gì mà cậu ta không dám làm hết, với chàng trai này, dường chỉ có tính toán làm được hay không thôi. “ Lái xe đánh giá Dư Tội rất cao, nhưng cũng hai lần nói y quá to gan: “ Đội trưởng có biết thời gian qua vì sao bọn họ lắng hẳn xuống không?”

Cái nhóm gộp lại rồi tách ra kia mấy ngày cuối theo Đỗ Lập Tài báo cáo thì gần như không làm gì hết, đi chơi lang thang, ông trầm ngâm: “ Có phải chúng kiếm được một mẻ lớn rồi phải không?”

Lái xe giơ ngón tay: “ Một mẻ rất lớn, đủ cả đám ăn chơi mười ngày chẳng phải lo nghĩ gì.”

“ Đỗ Lập Tài đúng là thứ ăn hại, chuyện lớn như thế mà không phát hiện ra sao? “ Hứa Bình Thu nổi nóng mắng một câu, rồi khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang lo lắng: “ Rốt cuộc chúng đã làm gì?”

Lái xe đem chuyện cả đám phối hợp nhét túi ni lông vào ống khói ô tô gây sự cố ra, câu chuyện ngắn vài câu là nói hết, vấn đề tồn tại trong đó lại không đơn giản: “ Đội trưởng mà không nói, tôi không dám nghĩ chúng do trường cảnh sát bồi dưỡng ra đâu.”

Hứa Bình Thu bật cười, cũng may chưa phải chuyện gì quá nghiêm trọng: “ Rồi, đưa tôi tới tòa nhà Than Đá.”

Lái xe rất hiểu người đội trưởng cũ này, khởi động xe hỏi: “ Đội trưởng có quyết định rồi à?”

“ Hừ, cậu ở ngoài lâu quá rồi đấy, quên là không nên hỏi thì đừng hỏi rồi à?” Hứa Bình Thu ra hiệu chặn họng, thấy lái xe thi thoảng lại nhìn mình qua gương chiếu hậu tựa như có điều muốn nói, hỏi: “ Cậu có ý gì sao?”

“ Đội trưởng, nhiệm vụ này hay là để tôi đi cho, tôi tiếp xúc với những kẻ đó nhiều rồi, nói tiếng Việt cũng lưu loát.” Không cần nghĩ lái xe cũng biết nhiệm vụ ở Quảng Châu, nếu không đã chẳng tốn công đưa đám chim non đi xa như vậy:

Hứa Bình Thu lắc đầu: “ Cậu nói người khác tốt quá hóa dở, chính cậu cũng thế, mùi giang hồ trên người cậu quá rõ, đừng nói tội phạm, người mình cũng đề phòng cậu ... Kinh nghiệm phong phú là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của cậu, nhìn tay cậu đi, ngón giữa, ngót út, ngón trỏ đã lệch khỏi vị trí rồi, phải bịa ra bao nhiêu câu chuyện có tính hợp lý cao thì người ta mới tin?”

Lái xe chép miệng không nói nữa, đó là dấu ấn để lại do nhiều năm chơi súng gây ra, không nói nữa, biết đội trưởng cũ có ý cho hắn về nhà rồi.

Hứa Bình Thu thở dài: “ Kỳ thực cậu biết có nhiều người trong số đám nhóc đó thích hợp, chỉ là cậu không muốn người khác đi vào con đường của mình, đúng không? Cậu mềm lòng rồi, vậy thì nên về nhà rồi, kỳ thực trên tỉnh cũng đang muốn đưa các cậu về, có tuổi rồi, không thể mãi mãi ẩn trong bóng tối, nên ngẩng đầu đi dưới nắng.”

Đây là một người năm xưa bị Hứa Bình Thu đẩy xuống nước, khai trừ khỏi đội ngũ, vi phạm kỷ luật là thật, khai trừ giả, sau đó luôn chấp hành nhiệm vụ bí mật.

Xe đi tới tòa nhà Than Đá, cách chừng 1 km, Hứa Bình Thu xuống xe, lái xe chẳng chào, giống mọi khi, biến mất trong dòng xe nườm nượp.

Hứa Bình Thu thu hồi ánh mắt phức tạp lại, lúc này ông ta tự tin hơn nhiều, năng lực sinh tồn của đám học viên khiến ông ta thất kinh, mai là tới hạn về đội, ông ta có chút nóng ruột muốn gặp 10 chàng trai đã khiến đội hành động của Đỗ Lập Tài sứt đầu mẻ trán.

“ Xử trưởng Hứa, phải dùng giọng điều gì để thông tri cho bọn họ?” Lâm Vũ Tịnh gặp khó hỏi:

Cái đám đó vui quên đường về rồi, ăn uống chơi bời đã đành, lại còn kiếm được cả "vợ" nữa, cô nghĩ còn gọi về được không, đám đồng đội cũng chung suy nghĩ. Đến Hứa Bình Thu cũng bóp trán, đặc biệt khi biết bên cạnh Nghiêm Đức Tiêu có thêm tiểu cô nương, mày nhíu càng chặt.

Giờ nói gì cũng muộn rồi, phải gọi chúng về, nếu không trong đó thực sự có những người một đi không trở lại, dù sao là học viên cảnh sát, ông ta có trách nhiệm nhất định với cả đám.

“ Không nói gì cả.” Hứa Bình Thu an bài: “ Tải bài ca của trường xuống, cứ phát liên tục ... Tôi phải tham dự hội nghị, chiều 18 giờ sẽ tới. Vũ Tịnh, Cao Viễn, hai người phụ trách tiếp đãi.”

Đội viên kinh lễ, Hứa Bình Thu tâm sự trùng trùng rời đi, không lâu sau Lâm Vũ Tịnh và Cao Viễn xuống lầu, mang theo đống thiết bị tới sân thể dục kia, nơi đó còn cất vật dụng cá nhân của học viên.

“ Bài ca của trường là bài gì thế nhỉ?” Cao Viễn không hiểu:

“ Anh ngốc à, trường cảnh sát nào mà chẳng dùng một bài như nhau, bài ca cảnh sát nhân dân chứ còn gì nữa.” Lâm Vũ Tịnh mắng luôn:

Cao Viễn lè lưỡi, không cái nhau với bà cô đanh đá này, vẫn còn nhớ năm xưa mới gặp cô gái này thế nào, ôn nhu hiền dịu, nhìn một cái như bị mũi tên thần ái tình bắn xuyên qua tim. Vậy mà làm cảnh sát vài năm, hươu sao đáng yêu thành hổ cái rồi hung dữ, cái nghề này đúng là hủy hoại mỹ nữ, mỹ nữ vẫn xinh đẹp vẫn như ngày nào, song hắn không dám thích nữa.

Lát sau Lâm Vũ Tịnh kết nối di động với loa trên xe, tức thì bài ca hùng tráng vang lên, Lâm Vũ Tịnh cảm giác trong lòng trào dâng trang nghiêm tự hào: “ Đây chính là lời kêu gọi tốt nhất.”

Di động vang lên âm điệu quen thuộc, Đổng Thiều Quân biết tới thời gian trở về rồi, một sự hưng phấn khó diễn tả khiến hắn muốn bay lên, ném bao tải dùng sinh tồn thời gian qua, đá cái giày đã lòi ngón chân, kiếm cái ao nước rửa mặt, chỉnh lại cổ áo, bắt một cái taxi, làm hành động xa xì nhất 40 ngày qua.

Về đội.

Trương Mãnh cúi đầu nhìn công trường nhấp nhô lởm chởm, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tận mây xanh đang hoàn thiện, lại nhìn bản thân. Tối ngày hôm qua hắn xin đốc công ứng trước lương, không cho, vay tiền, không cho, mệt sống mệt chết vậy mà đến ngày về vẫn không một xu dính túi. Lúc này hắn rất muốn rửa mặt, chỉnh lại quần áo, trông cho tươm tất một chút, đập gãy luôn cái xẻng sắt, trong ánh mắt ngạc nhiên của người khác, uy phong rời công trường, đợi xe của đốc công tới, chặn lại: “ Anh Lý, tôi có chuyện muốn nói.”

“ Mẹ nó, không làm việc đi, nói cái chó gì? Muốn vay tiền à, ở đây có chỗ ăn chỗ ở, cần tiền làm gì?” Đốc công Lý đầu chuột râu dê, công trường có nồi cơm lớn di chuyển theo đội, cách đó không xa cũng có đoàn chị em luống tuổi phục vụ nhân dân, mười đồng một lần, cả nước đều biết, nhu cầu gì cũng có:

“ Tôi làm ở đây lâu như vậy, có một câu luôn muốn nói với anh, bây giờ không nói, tôi sợ không còn cơ hội nữa.” Trương Mãnh vẻ mặt rất nghiêm túc:

Đốc công không chút phòng bị đi tới, vẫn bộ dạng xua chó đuổi mèo: “ Có gì thì nói mau lên, nói xong còn đi làm ... Á!”

Lời chưa dứt thì bốp một phát, quả đấm lớn như bát canh giảng thẳng mặt làm hắn đổ vật xuống, máu nhoe nhoét mặt, vừa tanh vừa mặn, chưa hết bàng hoàng thì Trương Mãnh co chân cho vài cú đá: “ Chết mẹ mày đi.”

Phẹt! Cho bãi nước bọt vào mặt, lửa giận trong lòng tan biến, Trương Mãnh ngửa đầu giang rộng tay cười dài, chỉnh cổ áo bước chân đi như bay, nơi đó có anh em của hắn, có tổ chức của hắn.

Bình Luận (0)
Comment