“ Nghiêm, xem bộ dạng cậu đi, sáng sớm đã uồng rượu rồi.”
Thiệu Vạn Qua đùng đùng nổi giận, thông báo tập hợp khẩn cấp mà hơn một tiếng mấy tên này mới tới, mà là thông báo liên hợp chi đội, phân cục và văn phòng cục thành phố đấy, nếu không chẳng chỉ huy nổi đám cảnh sát biên chế khác nhau này:
Địa điểm tập trung là chi đội hình sự, mấy tên này như trúng tà liên tiếp vi phạm kỷ luật, chưa tới trưa mà tên nào tên nấy mồm đầy hơi rượu.
“ Nhìn cậu đi, làm đội trưởng vài ngày mà đuôi vểnh lên trời rồi à? “ Thiệu Vạn Qua đá Hùng Kiếm Phi:
“ Báo cáo chi đội trưởng.” Hùng Kiếm Phi bị kích thích rống lên làm Tiêu Mộng Kỳ, Lý Kiệt giật mình: “ Tôi không có đuôi, cho nên có muốn vểnh cũng không được, tôi là người, giống gì chứ không giống cái thứ vẫy đuôi đó.”
Hả? Thiệu Vạn Qua chưa hiểu, mấy tên kia thì hiểu, Hùng ca đang chửi chi đội trưởng vẫy đuôi với lãnh đạo, Uông Thận Tu biết tính người anh em này, vội đi lên giải thích:” Chi đội trưởng Thiệu, hôm nay là ngày dỗ Mã Bằng, chúng tôi đi thăm anh ấy, uống một chút.”
A, những người còn lại đều hiểu ra, lòng bình thường lại, Thiệu Vạn Qua tất nhiên không nhận sai, chỉ nói: “ Hai vị chính ủy sẽ dạy bảo các cậu, học cho tốt.”
Lý Kiệt đi tới, hắng giọng một tiếng, cuối cùng xua tay: “ Chính ủy Tiêu, hay để họ tự xem đi.”
“ Được rồi.” Tiêu Mộng Kỳ bấm máy chiếu trên bàn nghiêm nghị nói: “ Sáng nay sở tỉnh triệu tập buổi gặp mặt cán bộ cấp xử trở lên, không có chủ đề gì cả, là chuyện sở trưởng đem một vài việc ông ấy kiểm tra ngầm ra phát biểu ... Mọi người đều có tên đấy.”
Hít hà, mấy anh em tim đập chân run, có cần làm quá vậy không?
Bắt đầu rồi, phân cục nào đó, gác cửa ngủ trên bàn bị chụp hình, trên đường xe cảnh sát chở đồ gia dụng, không biết đưa tới nhà ai, đơn vị nào đó tán gẫu ăn hạt dưa, vỏ đựng đầy mũ cảnh sát .... Tiếp đó nào là đánh bài, hút thuốc tắm nắng, chơi game, chỉ mặt chửi mắng người dân ...
Rồi, đến rồi, Thử Tiêu ngủ chảy nước dãi, Uông Thận Tu và Lạc Gia Long ngoẹo cổ sang bên, mất hết hình thượng, Hùng Kiếm Phi phì cười: “ Tiêu à, bọn họ tuy soái hơn cậu, nhưng cậu ngủ soái hơn họ nhiều.”
Mọi người nín cười, cái này là sự thực, nhìn Thử Tiêu ngủ, mọi người thấy mình muốn díp lại, chưa thấy ai ngủ với vẻ mặt say mê đến thế, khác nào nghệ sĩ đang tràn đầy cảm hứng sáng tạo kiệt tác.
Chỉ có điều lúc này Thử Tiêu không ngủ nên trưng ra cái mặt đưa đám, đi tra hộ khẩu là cái chắc rồi , tiếp đó Gấu Chó cũng không cười nổi nữa, hắn nhìn thấy cảnh đội hình sự của mình như cái chợ rau, hôm đó không cảm thấy gì, giờ xem lại nghiến răng: “ Lão già đó thật gian, giờ còn bầy cái trò kiểm tra ngầm nữa.”
Tách, Tiêu Mộng Kỳ tắt máy, chủ nhiệm Ngô nhìn mấy cảnh sát sợ tái mét mặt: “ Xét tình trạng đơn vị cảnh vụ tồn tại vấn đề nghiêm trọng, cục công an thảo luận ra thông báo phê bình, đối với cá nhân tự ý rời bỏ cương vị, vi phạm nghiêm trọng, cần phải xử phạt.”
Í, chả ai nói gì cả, chủ nghiệm Ngô ngạc nhiên, Lý Kiệt chỉ mặt mắng:” Thái độ, các cậu ít nhất phải có thái độ chính xác, sao, thấy mình oan à? Giờ làm ngày khó khò, còn cậu, Hùng Kiếm Phi, đội hình sự không khác gì cái chợ nông sản, bao tuổi rồi, cần tôi chỉ dạy nữa à? Cậu có biết cậu nói chuyện kèm chửi bới động thủ, bị lãnh đạo trực tiếp điểm danh không?”
“ Chính ủy, chúng tôi luôn nói chuyện như thế đấy, anh bảo chúng tôi phải làm sao?” Hùng Kiếm Phi hỏi ngược lại:
Chuyện này là thực tế, tố chất văn minh của hình cảnh không cao, Lý Kiệt bỏ qua hắn, tới đám Uông Thận Tu: “ Vậy các cậu ngủ gật cũng không sửa được chứ gì?”
“ Có gì thì thống khoái lên, chính ủy Lý, anh muốn tôi lên huyết áp sau đó nghỉ bệnh à?” Thử Tiêu chơi liều rồi, xử lý có rồi, chuyện mức này không vãn hồi được thì còn nể nang mẹ gì, cả Lạc Gia Long, Uông Thận Tu cũng bĩu môi không thèm để ý:
“ Người nữa đâu?” Lý Kiệt sầm mặt hỏi:
“ Người ta chả thèm tới.” Nhắc tới Dư Tội, Thử Tiêu liền có dũng khí phản kháng:” Người ta thuộc tổng đội, người ta nói, không nghe các vị chỉ huy, cấp bậc người ta, anh cũng chả chi huy nổi.”
Lý Kiệt mở to mắt, chủ nhiệm Ngô thấy thái độ Thử Tiêu không tốt, định mắng, Tiêu Mộng Kỳ ngăn lại, bấm điều khiển: “ Xem tiếp đi, hi vọng các cậu có thái độ chính xác, sở trưởng Lý chuyên môn nhắc tới hai sự kiện này, để tôi cắt một phần.”
“ .... Bức ảnh này khác với nơi còn lại, khi ấy tôi rất tức giận, ngủ giữa giờ làm, không thể chấp nhận, sau đó tôi mới biết, mấy chàng trai này đều lâm thời điều động từ các đơn vị, chuyên môn đối phó với án tồn đọng lâu ngày. Đơn vị tổ chức chưa tới 10 ngày, bọn họ phát được vụ án đã tồn đọng hai năm, thu về 10 vạn, còn tra ra 13 vụ án lừa đảo khác .... Tới đó tôi mới hiểu, bọn họ mệt tới mức ngồi trên ghế cũng ngủ được ... Đây chính là tình hình thực tế ở cơ sở, có những đồng chí rảnh rỗi ngày ngày dạo phố, tán gẫu, chơi trò chơi, lại có những đồng chí cả đêm không ngủ, họ mới là xương sống của đội ngũ ...”
Mấy anh em trật khớp hàm, sự thực là ... Không oan, tối hôm trước các anh em theo tên Thú Y đi ngắm gái nên quên về.
“ Sao nhìn vẻ mặt này tôi cảm giác hình như có chuyện khuất tất nhỉ? Thực sự là do vụ án mà mệt thành như thế sao?” Chính ủy Lý Kiệt ngọt nhạt nói:
“ Vâng ạ.” Thử Tiêu đổi giọng rất nhanh:” Chúng tôi hiến dâng cho sự nghiệp còn chưa đủ, lại có được đánh giá cao như thế, sao không hổ thẹn, đúng không Hán Gian?”
Trường hợp này hai chữ "Hán Gian" không hài hòa chút nào, hai người kia cắn răng nhịn cười không đáp, làm sao ngờ được trí tưởng trượng của cấp trên lại phong phú như thế, chuyện xấu thành tốt mới là thự sự hổ thẹn.
“ Kiếm Phi nữa, anh cũng được điểm danh.” Tiêu Mộng Kỳ bấm điều khiển:
“ ... Đội hình sự đường Khai Hoa rất loạn phải không, nhưng xem vị đội trưởng này làm gì, đứng ở ngoài sân nắng, mở cửa tiếp dân, tôi thấy con người cậu ta rất thẳng thắn, không giống nhiều đơn vị cảnh vụ, canh phòng nghiêm ngặt, tự tách mình khỏi quần chúng, có chút chuyện là như gặp địch ... Quần chúng là kẻ địch à, chúng ta là cảnh sát nhân dân, nếu không thể hòa vào cùng nhân dân thì thành cái gì?”
“ Người đội trưởng này thì khác, xem trang bị của đội họ, xem biên chế của họ, họ lại phá vụ án tồn đọng nhiều năm, lại còn muốn tổ chức người bị hại kiện nhà cung cấp dịch vụ viễn thông, nghe có vẻ giống trò cười, mới đầu tôi cũng thấy buồn cười, nhưng sau khi xem kỹ vụ án, tôi biểu thị ủng hộ. Công ty viễn thông vì muốn thu nhiều tiền, buông lỏng quản lý, để tạo thành tổn thất không thể vãn hồi, hành động của họ cho thấy, ý thức pháp chế của cơ sở đề cao, hành vi tận tụy vì sự nghiệp này, tôi cực lực biểu dương.”
Tách, lại tắt rồi, Tiêu Mộng Kỳ tủm tỉm cười nhìn Hùng Kiếm Phi, hắn gãi đầu thiếu tự nhiên, bị chửi thành quen mất rồi, bỗng nhiên được biểu dương, cảm thấy ngại ngùng.
“ Chả, sao không cãi nữa đi, cấp trên thì luôn luôn sai à?” Lý Kiệt tóm cơ hội trêu:
“ Chiêu này, không phải do tôi nghĩ ra, mà là Dư Tội, tôi không biết là chuyện này còn có thể đem đi kiện.” Hùng Kiếm Phi cảm giác mìn cướp công của người khác:
“ Kết quả như nhau thôi, sở trưởng rất ủng hộ các anh, tôi cũng vậy, phân cục sẽ hết sức hỗ trợ các anh kiện thắng vụ này.” Tiêu Mộng Kỳ cổ vũ ngay từ đầu đã muốn thông qua cty viễn thông để ngăn chặn vụ lừa đảo tương tự xảy ra, song thái độ phía Từ Phương không tốt, nhân cơ hội này cho chúng một bài học: