Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 905 - Q8 - Chương 051: Không Sóng Nổi Gió. (1)

Q8 - Chương 051: Không sóng nổi gió. (1) Q8 - Chương 051: Không sóng nổi gió. (1)

“ Ở trong nhà không quan tâm tới chuyện gì, uống, uống đi ... Ngày nào cũng uống tới nửa đêm mới về.”

Giọng nói chói tai xuyên qua cửa chống trộm, Lạc Gia Long và Uông Thận Tu rùng mình nhìn nhau, sau đó dán sát cửa. Mấy hôm nay đám anh em sống trong nơm nớp lo sợ, sở trưởng mới nhậm chức, làm họ không dám đi làm nữa, nghe nói vị lãnh đạo này mặc thường phục vi hành ba ngày, moi ra cả đống vấn đề, mấy bọn họ đã ngủ gật lại còn xua đuổi sở trưởng, vấn đề càng nghiêm trọng.

Tới tìm Thử Tiêu, không ngờ Tiêu ca sống trong dầu sôi lửa bóng thế này, bị cả vợ mắng chửi.

“ Béo thành thế này còn ăn, sáng sớm đã ăn thịt?”

“ Xem anh kìa, kiếm được ba nghìn một tháng mà còn là lãnh đạo à?”

“ Tự mình rửa bát đi, gấp chăn màn gọn gàng vào ... Thẻ tín dụng tháng này đừng quẹt bừa bãi đấy, nghĩ nhà mình giàu có lắm chắc.”

“ Quản chặt đấy làm sao nào? Mẹ anh nói đấy, anh mà ba ngày không đánh thì nát nhà ... Năm ngày không đánh thì đại họa, anh mà cứ thế này, em không cách nào sống với anh nữa ... Có tin em gọi điện bảo mẹ anh dẫn anh về không? Người ta thì mua nhà mua xe cưới vợ, còn anh thì mua nhà mua xe dựa vào vợ, lương có chút xíu mà còn suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, người ta tưởng em không có chồng tới tận nhà theo đuổi, anh cố biết không ...”

Công tác giáo dục gia đình triển khai không tệ, hai thằng bạn xấu che miệng cười, tiếp đó là Thử Tiêu hạ mình dỗ dành vợ nghe thấy tiếng bước chân, hai người né sang bên như thỏ, chỉ thấy một thiếu phụ nhỏ nhắn xinh đẹp mặt hầm hầm xô cửa bỏ đi.

Uông Thận Tu cảm thán:” Xem ra độc thân có cái hay.”

“ Độc thân thì thấy cô đơn, lập gia đình thì chê ồn ào.” Lạc Gia Long nói một câu triết lý:

“ Nhưng mà Thử Tiêu cũng hơi quá rồi, trong nhà có cô vợ xinh đẹp chăm chỉ kiếm tiền, cậu ta lại cùng chúng ta đi tán gái.” Uông Thận Tu thực sự cảm thấy không đáng thay Tế muội tử, anh em thì anh em đấy, phải thừa nhận cái thằng đó tệ quá, thời buổi này Tế muội tử đá hắn, hôm sau đảm bảo kiếm được người tốt hơn gấp bội:

“ Thì vợ và sản phẩm tươi đều có thời hạn không lâu mà.” Lạc Gia Long lại triết lý, tán được đại tiểu thư mà mãi chưa cười, xem ra có không ít cảm ngộ:

Hai người đi tới đập cửa, lát sau cửa mở ra cười suýt chết sặc, Thử Tiêu mặc tạp dề nữa, tay cầy chổi lau nhà, miệng ngậm xúc xích, hình tượng thạt đúng là không tài nào mê nổi.

Thử Tiêu mặt dầy: “ Cười đi, cười không được bao lâu rồi khóc thôi ... Vào nhà.”

Cửa đóng lại, tiếng cười vẫn không dứt, trêu chọc Tiêu ca mặc tạp dề rất soái, đảm bảo các em gái chết mê, không tin tối nay thử.

Tiêu ca bi thương từ tận đáy lòng, ngồi bịch xuống ghế sô pha vỗ đùi: “ Lão tử sống thành thế này rồi mà các người còn rắc thêm muối vào vết thương à? Mau nghĩ cách đi, mọi khi đốc sát đi tra, có vấn đề liền phê bình, lần này sở trưởng đi tra .... Tôi lên mặt cái gì chưa, còn nói người ta là nhà thầu .... Chuyến này đi tra hộ khẩu rồi ... Tôi làm chỉ đạo viên ở nhà không có tí địa vị nào, giờ đi tra hộ khẩu, vợ tôi cười thối mũi ... có khi còn bỏ tôi …”

Lạc Gia Long khuyên nhủ: “ Có lẽ chuyện không nghiêm trọng vậy đâu.”

“ Cũng không nhẹ được, cục trưởng chướng mắt với anh còn nghĩ cách gây khó dễ đủ đường, huống hồ là lãnh đạo lớn thế này.” Thử Tiêu hết sức bi quan:

“ Quan lớn như thế không chấp cậu đâu.” Uông Thận Tu nghĩ khác:

“ Đương nhiên ông ta không chấp, cần gì ông ta ra mặt chứ, từ phân cục tới cục, thiếu gì người sẵn sàng nhảy ra lấy lòng ông ta. Chỉ cần người ta biết chuyện tôi dám đuổi lãnh đạo là xong đời.”

Cũng phải, hai người kia nghe mà chột dạ, dù sao ba người đi bar về sau đó ngủ gật tập thể, lên trời kiện cũng chẳng có lý.

“ Hay là chúng ta chủ động nhận sai, tranh thủ khoan hồng?” Lạc Gia Long kiến nghị:

“ Cút, tuyệt đối không được, cậu mà kể vấn đề ra, sai càng thêm nghiêm trọng, ra vào chỗ giải trí, muốn bị khai trừ à?” Thử Tiêu rít lên:

Uông Thận Tu nảy ra ý khác:” Thống nhất lời khai, nói là hôm đó cắm chốt theo dõi nghi phạm?”

Đến lượt Lạc Gia Long phủ quyết:” Thử Tiêu không phải hình cảnh, theo dõi nghi phạm nào? Mà có, người ta chẳng bận tâm, ngủ trong giờ làm, xử phạt thế nào cũng không cãi nổi ... Tôi nghe nói những người có vấn đề đều đã đi lo lót quan hệ rồi đấy.”

“ Nhưng chúng ta làm gì có quan hệ gì?” Loại chuyện này Thử Tiêu sao dám nói với Hứa Bình Thu, trừ khi muốn bị chửi thêm:

“ Vậy thì thôi đi, nghe số trời.” Lạc Gia Long hết cách, anh em họ chưa ai phất lên toàn cùng khổ, à không có một thằng, nó mà đàng hoàng lúc này cũng cỡ phân cục trưởng rồi, dư sức che nắng che mưa cho anh em, nhưng nó như con ngựa hoang:

Ba người thở ngắn than dài, đã quá giờ làm mà Tiêu Mộng Kỳ chẳng ngó ngàng tới, xem ra kiếp nạn này không qua được rồi.

Ngồi ngây ra đó hồi lâu, đột nhiên có tiếng điện thoại, Lạc Gia Long thấy Dư Tội gọi tới, vội vàng nhận máy, vốn định kể chuyện hôm qua, mặt chợt nghiêm túc.

Hôm nay là ngày dỗ của Mã Bằng, ba người đồng loạt đứng dậy, tạm gạt chuyện của mình sang bên, Thử Tiêu mặc vào bộ cảnh phục siêu to khổng lồ, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, tới nghĩa trang ...

Hôm nay là ngày đặc biệt, Hùng Kiếm Phi bỏ công việc ở đội, xách chai rượu đi. Tôn Nghệ bỏ việc đó, nửa đường bắt taxi. Bánh Đậu vội vàng từ xa về, Thiệu Soái xin nghỉ phép, mua bó hoa trắng ...

Tất cả gần như tới cùng một lúc, nhưng vợ chồng Dư Tội và Lâm Vũ Tịnh đã lau mộ, nhổ cỏ sạch sẽ rồi, mọi người lặng lẽ tới thắp hương, Hùng Kiếm Phi mở chai rượu rót quanh mộ một vòng: “ Anh Mã, lúc sinh thời không có cơ hội uống với anh, giờ mời anh vài chén.”

“ Chúng ta sống cũng không dễ chịu ...” Thử Tiêu lau bức ảnh đang cười của Mã Bằng, nghĩ lại chuyện hôm đó, lại quay sang mắng Dư Tội: “ Thứ cho má, sao lúc đó lại để anh ấy đi, chết vinh sao bằng sống nhục.”

Dư Tội không phản bác, cũng không khóc, năm đó đội viên Gai Độc tụ họp lại, từng cãi nhau long trời lở đất, tuy ai cũng cho rằng đây là kết quả tốt nhất, nhưng vẫn canh cánh trong lòng. Thiệu Soái đặt bó hoa trắng xuống, trang trọng kính lễ, đi qua Dư Tội như người không quen biết, hắn vẫn trách Dư Tội chuyện năm xưa.

Bánh Đậu thở dài, Lạc Gia Long vỗ vai Dư Tội, Hùng Kiếm Phi thẳng tính không nhịn được:” Cậu ấy không trách cậu đâu, chúng tôi cũng thế, dù có thì cũng không thấy cậu sai ... Đèn nào cũng tới lúc hết dầu, chẳng qua anh ấy đi như thế, mọi người không tiếp nhận được.”

“ Anh ấy là hảo hán, tôi không làm được như vậy.” Đậu Hiểu Ba ngồi xuống bên mộ:

Mọi người đều biết đây là tâm kết mấy năm qua của Dư Tội, an ủi vài câu rồi ra hiệu với Lâm Vũ Tịnh, kính lễ với người anh em đã ngủ giấc vĩnh hằng, rời đi. Ở đây thân thiết với Mã Bằng nhất chính là vợ chồng Dư Tội.

Dư Tội từ đầu tới cuối chẳng nói gì, ngồi khoanh chân trước mộ, bóc gói lạc, rót hai cốc rượu, tự mình uống một cốc.

Lâm Vũ Tịnh không khuyên nhủ, ngồi xuống xoa đầu chồng, cô biết người nhỏ tuổi có sự cố chấp gần như cực đoan, chuyện y nghĩ không thông thì người khác chẳng giúp được gì, điều cô cần làm là lặng lẽ ở bên ủng hộ chồng thôi.

Đó là ngày ảm đạm, bất kể chuyện quá khứ hay hiện tại đều làm người ta chẳng cách nào vui được, mấy người anh em đợi ở dưới núi rất lâu, không ai đi quấy nhiễu hai người bi thương, không ngờ nhận được thông báo tập hợp khẩn cấp.

Khả năng có chuyện bi thương nữa rồi, ngủ giữa giờ làm, xua đuổi sở trưởng, còn tổ chức người bị hại kiện cơ quan quốc gia, cho dù hôm nay trời vạn dăm không gợn bóng mây, song chẳng xua đi được u ám trong lòng …

Bình Luận (0)
Comment