Quả đúng là một điều kiện không cách nào từ chối, Dư Tội gần như không suy nghĩ:” Không thành vấn đề, tôi đang đau đầu chuyện này đây, tiền thu hổi có 16 vạn, trong khi tổn thất đã tra ra hơn 30 vạn, người bị hại biết tin đạp vỡ cổng đội hình sự, chúng tôi không biết phải trả ai ...”
“ Những lời phía sau đều là thừa thãi, đồng ý là được.” Biện Song Lâm mở cửa xuống xe:” Biện pháp cũng ở trong di động, rất ti mỉ, đảm bảo thành công, tôi không lừa anh, anh đừng lừa tôi.”
Dư Tội vội vàng tìm kiếm thẻ lưu trữ, thấy một file văn bản ghi chép thao tác, mới đọc qua một đoạn mắt đã sáng lên, hưng phấn nhảy xuống xe thì Biện Song Lâm đã vẫy tay đi qua cổng, y lẩm bẩm:” Đúng là nhân tài.”
Cánh cổng trại giam hoàn toàn đóng lại, bóng người biến mất, Dư Tội cảm khái một lúc lại tiếp tục xem tài liệu không biết Lão Biện thao tác lúc nào, nhưng xem một lúc niềm vui chẳng cofn, hắn ta chỉ dẫn Dư Tội dùng tầm mắt cao hơn nhìn toàn cục.
Ví như phương pháp không cần lừa đảo, mà con đường hợp pháp nhất, khởi kiện, đàng hoàng khởi kiện.
……. ……
Khi thư ký Tục Học Đồng cùng lãnh đạo thường phục vi hành rời đội hình sự đường Khai Hóa, mặt càng âm u.
Trong khuôn viên đội, một hình cảnh giống toàn bộ nhân vật phản diện của phim cách mạng, đang đứng trong sân quát tháo ai đó, sân loạn như cái chợ, xe moto, xe ba bánh, còn có xe hơi, vị cảnh sát hung hãn kia chửi bới:” Mau lên, đi lại như mụ đàn bà ...”
Hai cấp dưới chạy về phía hắn chỉ, bị đá cho hai phát, thư ký tục lén lút nhìn lãnh đạo.
Không có thái độ gì cả, chắc bị chuyện nhìn thấy hôm nay làm trơ lỳ rồi.
“ Sở trưởng Lý, hay chúng ta đừng vào nữa?” Thư ký nói nhỏ:
“ Đã tới rồi, xem xem, nghe nói Hứa Bình Thu tác phong cứng rắn, đúng là cấp dưới của ông ấy.” Sở trưởng Lý tùy ý vào trong, nơi này quá bận rộn, cả gác cửa không bố trí:
Mạng nội bộ liên tiếp đưa tin chỉ về phía nơi này, ấn tượng đầu tiên đã ghi nhớ nơi này, không nhớ cũng khó, vừa đi qua cửa thì phía sau đã "xạch xạch xạch", vội né sang bên, hình cảnh trong sân quát:” Con mẹ mày, mắt mọc ở mông à, muốn đâm chết ông già sao?”
Người đi xe moto vội vàng chạy tới, rút điếu thuốc là nhăn nhúm ra mời, cười nịnh:” Đội trưởng Hùng, nghe nói tên lừa đảo chúng tôi báo án, đã bắt được rồi?”
“ Nói thừa, cảnh sát làm gì nào, đã hứa với anh thì sẽ làm được.” Hùng Kiếm Phi hùng hổ:
“ Vâng ạ, vâng ạ ... vậy thì ...”
“ Tiền bị lừa chứ gì?”
“ Đúng ạ, những một vạn hai, về nhà ngày ngày bị vợ chửi ... Tôi chẳng qua muốn kiếm cái xe rẻ chút.”
“ Cút cút, tôi bảo rồi, xe lấy được theo con đường phi chính quy cũng là phạm pháp, lần sau còn tố cáo loại chuyện này, cẩn thận tôi bắt anh trước, lúc tham tiền thì sao không sợ, xảy ra chuyện mới nhớ tới cảnh sát.”
“ Đội trưởng Hùng ... Giác ngộ của tôi thấp mà, hay là tiền đó trả ít chút.”
“ Rắm thối, sẽ không thiếu một xu nào hết, xem thường cảnh sát à? Nghe kỹ đây, vào phòng 3 lấy lời khai, xác nhận giọng nói, hiện tiền truy hồi chưa đủ, song sắp đủ rồi.” Hùng Kiếm Phi đá một phát:
Người kia không dám né, cười càng nịnh nọt: “ Đội trưởng Hùng, anh làm tôi cảm động quá, tiền không đủ cũng không để anh bù vào.”
“ Bù cái rắm, cảnh sát còn nghèo hơn anh, lấy đâu ra mà bù, đi đi ...”
Vị bị chửi bị đánh đi rối rít chạy đi ...
Sở trưởng Lý hứng thú nhìn vị đội trưởng hiên ngang đứng trong sân, giờ dù chấp pháp văn minh vẫn bị người ta soi mói bới móc, nhưng không văn minh lại được quần chúng ủng hộ, thật kỳ lạ.
Chưa kịp nói gì thì có người nữa tới, đừng hi vọng vị đội trưởng đó khách khí, vừa chửi vừa mắng, xem hồi lâu mới hiểu, thì ra vụ án chưa kết thúc.
“ Này, hai người kia tới đây ...” Hùng Kiếm Phi nhận ra hai vị khách không mời loanh quanh nãy giờ, đảo mắt nhìn mấy lượt: “ Hai người vất vưởng ở đây làm gì?”
“ Cảnh sát sao lại sợ người dân xuất hiện ở trước mắt, hay là làm gì không thể cho ai biết?” Sở trưởng Lý hỏi lại:
“ Sợ cái buồi, thích thì cứ quay phim đi.” Hùng Kiếm Phi khinh bỉ:
“ Nhà tôi ở gần đây, tôi có đọc báo pháp chế, thấy nơi này phá vụ án lừa đảo oanh động, hôm nay đi ngang qua chợt nhớ tới, tò mò đến xem.”
Hùng Kiếm Phi không nghi ngờ gì cả, nghe nói là cư dân trong địa bàn thì rất cười, mấy khi được khen, lại còn là quần chúng khe, mũi nở ra cả tấc: “ Chuyện đó có gì mà oanh động, chúng tôi còn làm chuyện oanh động hơn.”
“ Chuyện gì thế, kể cho tôi vui với.” Ông già dụ:
“ Được, cũng sắp biết cả rồi.” Hùng Kiếm Phi dương dương đắc ý:” Chúng tôi sẽ tổ chức người bị hại tố cáo nhà cung cấp dịch vụ viễn thông lớn nhất Đại Nguyên, cty Tứ Phương.”
“ Hả?” Sở trưởng Lý sững người, thư ký Túc bị shock, cho rằng vị đội trưởng này điên rồi.
“ Không tin chứ gì, tôi biết là không ai tin mà.” Hùng Kiếm Phi phẩy phẩy tay định về văn phòng:
“ Khoan.” Lý Tích ngăn cản:” Anh có biết tài sản của họ lớn thế nào không, có biết họ có bao nhiêu nhân viên không, có biết họ là quốc xĩ không?”
“ Xem ông nói kìa.” Hùng Kiếm Phi nặng lời: “ Cơ quan quốc gia sai lầm thì người dân cả đánh rắm cũng không được phép à? Sợ gì!”
Sở trưởng Lý chết nghẹn, hiểu rồi, dây thần kinh của thằng bé này bị đứt chỗ nào đó:” Đồng chí, tôi lấy tuổi của mình nói cho anh biết, dụng tâm của anh là tốt, nhưng việc làm chưa chắc đã đúng, tố cáo cty viễn thông khả năng thắng là bằng 0, nếu thua thì không phải làm hỏng hình tượng đội hình cảnh sao?”
“ Làm cảnh sát không dám bênh vực người bị hại còn hình tượng buổi gì nữa.” Hùng Kiếm Phi xua tay, rồi khoác vai ông già: “ Ông yên nghìn cái tâm đi, sau này có kẻ nào tới địa bàn này lừa gạt, tôi bóp chết từng đứa một ...”
Thư ký Tục hết hồn, cho dù là đồng nghiệp ngang cấp chưa chắc dám làm động tác này, sở trưởng Lý không thoải mái lắm.
Hôm nay Hùng Kiếm Phi rất vui, vui tới ba hoa bốc phét quên hết xung quanh, vô tình nhìn thấy đoàn xe đỗ trong sân, sau đó Thiệu Vạn Qua xuất hiện, sau đó cục trưởng Hứa Bình Thu.
Cả đám người đó há hốc mồm nhìn một đội trưởng hình sự nhỏ ôm vai tân sở trưởng, một thanh niên hung dữ ôm một ông già, trông sao thiếu hài hòa.
“ Ai thế?” Sở trưởng Lý cố tình hỏi:
“ Lãnh đạo của chúng tôi đó, ông xem bộ dạng kìa, trừ chửi người ta không biết làm gì hết.”
Hùng Kiếm Phi chạy tới kính lễ, không ngờ đoàn người không để ý tới hắn, đi tới kính lễ với ông già, hắn lờ mờ hiểu ra gì, hai chân bủn rủn, suýt ngã.
Xem ra chuyện thường phục vi hành không thể làm tiếp nữa rồi, Lý Tích lên xe của Hứa Bình Thu, những người khác cũng lần lượt rời đi, chỉ có Thiệu Vạn Qua ở lại, mắng Hùng Kiếm Phi chưa hoàn hồn:” Cậu ba hoa gì với lãnh đạo đấy.”
“ Có có nói gì đâu ...” Hùng Kiếm Phi sợ hãi kể lại một lượt:
Thiệu Vạn Qua yết hầu cuộn lên cuộn xuống, vung tay tát một phát, chửi mắng:” Làm bậy làm bạ, còn muốn đi cáo trạng, chưa đủ mất mặt à, sân như cái chợ rau ... Mau tổ chức người quét dọn vệ sinh đi.”
Tát một phát lệch cả mũ, đó là phương thức nói chuyện quen thuộc của Thiệu Vạn Qua.
Xe đi rất xa rồi, Hùng Kiếm Phi giận không chỗ phát tiết, ném mũ xuống đất, giơ ngón giữa lên, quay đầu lại thấy người bị hại đứng đầy trong sân, có vẻ hoài nghi chuyện vãn hồi tổn thất rồi, hắn đang điên, giơ tay rống lên: “ Nói được làm được, cái cáo trạng này tôi thay mọi người kiện tới cùng.”
Chà anh cảnh sát hết lòng vì dân như vậy, sao không được hoan nghênh, tiếng vỗ tay rào rào khắp đội hình sự đường Khai Hóa.
Quả đúng là hôm đó truyền ra một sự kiện oanh động, 27 người bị hại thông qua tòa án nhân dân, kiện công ty viễn thông Tứ Phương, do cung cấp dịch vụ có sơ hở khiến bọn họ bị lừa, yêu cầu bồi thường tổn thất.
Chuyện mới mẻ đó làm sao truyền thông để yên được, tức thì đào sâu tìm hiểu, thì ra là đội hình sự tổ chức người bị hại khiếu kiện, tin đăng lên lại một phen xôn xao.