Xung quanh ồn ào, Lạc Gia Long và Uông Thận Tu lờ đờ tỉnh dậy.
“ Cãi nhau cái gì, ngủ một giấc cũng không yên.” Hồ sơ trên mặt Thử Tiêu trượt xuống, đùng đùng nổi giận:
Lận Thần Tân vội giải thích vài câu, hai người kia đầu óc chưa tỉnh, Thử Tiêu mắt đảo qua đảo lại: “ Này ông già, ông bịa đặt gì thế, ông không phải người của phòng tuyên truyền.”
“ Vậy tôi ở đâu tới?” Ông già nhướng mày:
“ Ăn mặc phẳng phiu sạch sẽ thế này ... Hán Gian, ông ta đeo đồng hồ gì thế kia?” Thử Tiêu hồ nghi thứ đó nhìn là biết đắt tiền:
“ Đồng hồ cơ Thụy Sĩ … Khá lâu đời, giá trị ít nhất phải 15 vạn.” Uông Thận Tu một thời tiếp xúc thân mật với giới phú hào biết rất rõ:
Ông già thất kinh che tay đi.
“ Giày da kiểu cũ, không rõ thương hiệu ... Đây là loại đặt làm.” Uông Thận Tu tiếp tục chỉ ra:
Lạc Gia Long lúc này đã tỉnh táo hơn: “ Này chú, hai người là ai?”
“ Chúng tôi tới tìm cục trưởng Trương Như Bằng, ông ấy không có mặt, nên đi quanh, rồi tới đây.” Ông già thấy Thử Tiêu vẫn giữ vẻ hoài nghi, tò mò hỏi: “ Muốn tiếp tục đoán không?”
“ Đeo cà vạt, mặc Âu phục, dám nghênh ngang trước mặt cảnh sát, nếu không phải lãnh đạo cấp cục trưởng trở lên thì là đám nhà thầu ...” Thử Tiêu trí tuệ phán đoán ra: “ Đi đi, tìm cục trưởng làm việc đi, chúng tôi bận tới ngủ một giấc cũng không yên, đừng làm loạn. Đi đi, đây là chỗ cho các người đi linh tinh à, nếu ở tổng đội đã bắt lại rồi đấy.”
Hai người kia á khẩu.
Vì thế hai người bị đuổi ra ngoài, tao ngộ lần này khiến người ta cảm xúc rất sâu.
Nửa tiếng sau cục trưởng và chính ủy vội vã trở về, Tiêu Mộng Kỳ tổ chức đưa bạn gái nghi phạm về quê, trong thời gian mang thai, không truy cứu trách nhiệm hình sự, nửa được cô nhận được thông báo của cục, quay về gặp cục trưởng. Hai người dừng lại, đưa ảnh trên di động ra hỏi gác cổng: “ Hai người này có tới không?”
Gác cổng gật đầu, vậy là hỏng rồi, ở cơ sở có cả đống vấn đề, ai biết người ta sẽ bới móc ở chỗ nào.
Tiếp đó cục trưởng mắng trực ban có phải là chơi game không, sau đó tới công đoàn, chửi mắng té tát mấy người đi làm coi như chỗ tán gẫu.
Tiêu Mộng Kỳ sợ nhất là ... Cô vội về hậu viện, đẩy cửa ra một cái, Uông Thận Tu và Lạc Gia Long đang tán gẫu, Lận Thần Tân chăm chỉ nhất, xem mấy vụ án ly kỳ, Thử Tiêu gục mặt xuống bàn ngủ. Cô đưa di động ra hỏi, tất cả gật đầu, làm cô thấy trời đất xoay vần chỉ Thử Tiêu: “ Có phải khi người ta tới, cậu ấy đang ngủ không?”
“ Không phải, bọn họ đều ngủ, mỗi tôi là thức thôi, chính ủy Tiêu, sao vậy ạ?” Lận Thần Tân tới mách lẻo, làm nổi bật bản thân:
Tiêu Mộng Kỳ cảm giác mình sắp xỉu rồi:” Sau đó thế nào?”
“ Bị Tiêu ca tức giận đuổi đi.”
Lạc Gia Long nhận ra chuyện bất thường: “ Ai vậy xử trưởng Tiêu?”
Tiêu Mộng Kỳ đá Thử Tiêu một cái, hắn kêu một tiếng ôm mông tỉnh lại, nhìn mỹ nữ lãnh đạo giận tới mặt tím tái, im re không biết mình gây họa gì.
“ Giỏi lắm, sở trưởng tới nhậm chức Lý Tích Ưu tới đây, các cậu vừa ngủ, lại còn đuổi người ta đi.”
Rầm, Tiêu ca ngã lăn ra đất, tân tân sở trương? Mình chửi mắng xua đuổi tân sở trưởng? Thoi, thôi phen này chết chắc rồi, số còn lại chết đứng, Tiêu Mộng Kỳ chỉ mặt từng người, không nói được gì, quay người bỏ đi.
……. ……….
Nhìn qua cửa sổ xe cảnh sát, hai mắt Biện Song Lâm hiền từ, sợ sệt, áy náy, bản thân cũng không nói được cảm xúc hiện giờ.
Vị cảnh sát kia đang nói chuyện với con gái hắn, còn giúp đưa cho con gái hắn hộp quà nhỏ, lần này con gái hắn không ném đi mà mà cứ ngây người nhìn vì cảnh sát, rồi quay sang nhìn xe cảnh sát, sau đó tựa sợ hãi chạy mất. Tích tắc đó Biện Song Lâm ôm ngực trái, đau đớn vô cùng.
Dư Tội rời trường lên xe thì Biện Song Lâm vẫn cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài, y không nói gì, lặng lẽ ngồi đợi, rất lâu sau nghe giọng nói già nua: “ Đi đi.”
Xe khởi động, lần này đưa Lão Biện về trại giam, hai tuần tạm tha đã hết.
“ Lão Biện, có muốn đi thăm vợ cũ của anh không?”
“ Thôi, chỉ thêm đau lòng.”
Dư Tội mở bản đồ chỉ đường:” Vậy chúng ta về trại giam nhé?”
“ Chả lẽ anh còn muốn giữ tôi ở lại à?” Biện Song Lâm cười méo miệng:
“ Tôi muốn thật, có điều không có quyền.”
“ Kỳ thực cho dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi đúng là lạc hậu rồi.” Biện Song Lâm có chút thương cảm, không biết vì thái độ xa lánh của người thân hay vì cảnh ngộ của mình:
“ Theo kịp nhanh thôi mà ... Đối với anh mà nói không khó, anh còn nhạy bén lắm.” Dư Tội nhìn Lão Biện mặc Âu phục chỉnh chu, mất tích mấy tiếng, không rõ hắn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt:
Biện Song Lâm lĩnh ngộ được ý Dư Tội, thản nhiên nói:” Người già không phải do tuổi, mà do trái tim già, tiền bạc, nữ nhân, địa vị sẽ đều không phải là lý do khích lệ bản thân nữa thì có nghĩa là đã già thật.”
“ Vậy thì yên ổn dưỡng lão, chưa chắc không phải chuyện tốt.”
“ Dưỡng lão ... Nhưng mà đâu còn mà phụng dưỡng.” Biện Song Lâm tự trào:
Dư Tội thăm dò:” Hay để tôi thử, nếu có thể tác hợp cho cả nhà anh thì hoãn mỹ rồi.”
“ Cám ơn, tôi không tin tưởng lắm vào chuyện hoàn mỹ, anh cũng vậy thôi ... Thế giới này không có gì thay đổi, vẫn tệ hại như thế, đâu ra chuyện hoàn mỹ.” Biện Song Lâm nói xong khép mắt lại, tỏ ý không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Tốc độ xe tăng dần, cho dù lần này không giúp được vụ án quá nhiều, song Dư Tội thấy người này rất đặc biệt, trừ lần tự ý rời đi, thời gian còn lại giống như đang ở trại giam, ở trong căn phòng chật hẹp hai tuần, không tỏ ra có chút khó chịu nào. Dư Tội vài lần thỉnh giáo, không phải về vụ án mà cuộc sống, hắn giống người đi trước trí tuệ, cho y vài lời khuyên hữu ích, khiến y tới giờ vẫn ngẫm nghĩ.
Đối phương là phạm nhân, y là cảnh sát, thực tế ngược lại, người ta tu dưỡng tốt hơn nhiều, nói chuyện cám ơn, xin lỗi, đó là những lời Dư Tội cực kỳ ít nói.
Xe tới gần trại giam, nhìn thấy cảnh sát trại giam đã đợi sẵn, Biện Song Lâm mở mắt ra, mỉm cười với Dư Tội:” Cám sơn.”
“ Đừng khách khí.”
“ Đây không phải lời khách khí, anh không giống với những cảnh sát khác, không biết sao chứ, tôi có cảm giác rất khó nói.” Biện Song Lâm thấy hai người có sự lý giải lẫn nhau rất lạ:
“ Ha ha, nếu tôi nói đã từng bi giam ở nơi thế này vài tháng, anh có tin không?” Dư Tội cười vui vẻ:
Biện Song Lâm ngạc nhiên, tạm thời không phân biệt được câu này là thật hay giả, cũng có thể, nếu không một cảnh sát từ khuôn mẫu đúc ra, sao lại có tiếng nói chung với kẻ lừa đảo tù tội.
Xe dừng lại, bỗng nhiên Biện Song Lâm nói:” Tôi đang nghĩ, hay là chúng ta làm một vụ giao dịch nữa đi.”
“ Hả, anh muốn gì, tôi tưởng anh vô dục vô cầu rồi chứ?”
“ Anh đang nói tới chuyện tư nhân, tôi nói tới nghi phạm, tất cả ở trong chiếc di động này, dù sao tôi cũng không thể mang vào, cho anh.” Biện Song Lâm đưa Dư Tội cái di động đã dùng suốt hai tuần qua:
Dư Tội tò mò xem trong thẻ lưu trữ, một loạt tin bài, tạp chí tài chính, gần như đều là báo chí sau khi Biện Song Lâm vào tù:” Anh muốn học tài chính à? Thứ này muốn kiếm đủ khả năng khó đấy, hơn nữa phí thời gian.”
“ Tôi nói rồi, là giao dịch, không phải là lấy.” Biện Song Lâm nhắc:
Dư Tội hết sức tò mò quay hẳn sang lắng nghe, không biết một người trắng tay tới chỉ còn bộ độ trên người lấy gì mà giao dịch.
“ Đây là giao dịch mà anh không cách nào từ chối, tiền tang vật, thế nào? Chính là tổn thật của người mua xe, thế nào? Tôi có thể nói với anh biện pháp, lấy lại toàn bộ tổn thất, thậm chí là nhiều hơn, cái giá là anh đem toàn bộ những tư liệu kia gửi bưu điện cho tôi, giao dịch chứ?” Biện Song Lâm tự tin ra điều kiện không ai có thể từ chối: