Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 902 - Q8 - Chương 048: Chuyện Nào Ai Ngờ. (1)

Q8 - Chương 048: Chuyện nào ai ngờ. (1) Q8 - Chương 048: Chuyện nào ai ngờ. (1)

Một tờ báo trải ra, nam tử tay như cái quạt theo thói quen vuốt qua đầu, bĩu môi, cái mặt hung tợn vì động tác này mà thành buồn cười.

Đó là Thiệu Vạn Qua, hắn dùng nửa buổi sáng để tìm hiểu vụ án lừa bán xe, làm hình cảnh mười mấy hai mươi năm rồi mà chẳng hiểu chi tiết phát triển thế nào. Tiếng gõ cửa vang lên, chính ủy Lý Kiệt và chủ nghiệm phòng kiên cứu vụ án Trương Tân Quốc cùng đi vào, Thiệu Vạn Qua đặt bào xuống, mời hai người ngồi:” Hai vị có tâm đắc gì không?”

“ Chủ nhiệm Trương, anh nói đi, đây không phải chuyên ngành của tôi.” Lý Kiệt đưa tay mời:

Chủ nhiệm Trương liệt kê vài nghi vấn, sao có thể tìm ra kẻ lộ tin từ trong mấy trăm người làm việc ở chọ xe cũ, theo lý luận chi đội cũng phải mất một hai tuần, cho nên hắn nghi có người báo tin. Thứ hai, đóng giả người bị hại dụ tội phạm không có gì lạ, nhưng lạ ở chỗ truy bắt, với thiết bị cảnh sát, không thể xác định vị trí nghi phạm trong kiến trúc tầng lầu, dưới tình huống có ngàn vạn người, định vị mục tiêu là không thể. Thứ ba, từ bắt giữ tới đột phá đều thần tốc, còn thu hồi quá nửa tiền tang vật, thật khó hiểu.

Thiệu Vạn Qua đan tay vào nhau:” Chúng ta tìm phương thức và đường lối để phục chế phá vụ án tương tự, anh chỉ liệt kê nghi vấn cho tôi sao?”

“ Chuyện này tà môn lắm, không thể phục chế được, quá nhiều nghi vấn ....” Chủ nhiệm Trương lắc đầu, quay sang nhìn Lý Kiệt:

Lý Kiệt cười:” Tôi chịu, người này tà môn thế nào anh cũng biết mà.”

“ Ài, đúng thế, dẫn một đám cừu đi tìm ra nghi phạm vụ án diệt môn, nghĩ vỡ đầu không hiểu.” Chủ nhiệm Trương tặc lưỡi, chuyện qua mấy năm rồi nghĩ lại vẫn thấy thần kỳ:

“ Tôi vừa bị cục trưởng Hứa mắng một trận đây, các anh mau nghĩ giúp tôi đi chứ, giờ lực lượng không đủ, kinh phí không đủ, phá án ngày càng bị yêu cầu khắt khe, tôi chẳng có mặt mũi nào nói ra mấy cái cớ đó.” Thiệu Vạn Qua mặt như đau răng:

Đó là thủ đoạn quen dùng của lãnh đạo, lần này khó thành công, có thêm gánh nặng gì cứ đè lên anh, than vãn à? Có ví dụ đấy, cái đội hình sự nhỏ xíu kia có gì, không tiền, không người, người ta vẫn phá án đấy thôi.

Sự thật bày ra đó, chi đội không phá được án thì ăn nói làm sao? Chủ nhiệm Trương cổ hủ, không giúp được gì:” Đây thuần túy là hành vi cá nhân, không thể phục chế thành đường lối phá án .”

Lý Kiệt tán đồng, khuyên chủ:” Chi đội trưởng, tôi hiểu anh nóng ruột, nhưng phương pháp thực sự không thể phục chế, dù anh mời cậu ta tới giảng bài cho các đội cũng chỉ gây thêm trò cười.”

Đúng thế, cũng từng mời rồi, lời hữu ích thì có, nhưng mà luận điệu quái đản của y càng dễ làm hỏng đội ngũ, chứ còn gì, vài ngày thôi đã làm hư Hùng Kiếm Phi, dám dấu cả chi tiết vụ án với chi đội trưởng, tên đó đi tới đâu ăn mòn tổ chức tới đó.”

“ Thôi, có cấp dưới chuyên trị bệnh nan y là được rồi ... Tân sở trưởng mai tới nhậm chức, theo thông lệ sẽ đốt lửa, chắc chắc là nhắm vào trị an xã hội, mà đứng đầu là vụ án hình sự, mặc dù là toàn lời nhàm tai cũ kỹ, nhưng mà trong quãng thời gian lãnh đạo chú ý, không có thành tích gì thì khó ăn nói.” Thiệu Vạn Qua nhíu chặt đôi mày rậm, lên làm chi đội trưởng không chỉ vẻn vẹn thăng tiến chức vụ, tầm nhìn cũng rộng hơn:

Sợ gì cái đó tới, điện thoại của văn phòng cục công an, vừa nhận máy, Thiệu Vạn Qua khẩn trương an bài:” Mau mau, thông báo các đơn vị, quét dọn dẹp phòng ốc tổng vệ sinh, các đội hình sự tạm thời không giam giữ nghi phạm ... Khả năng tân sở trưởng tới rồi, đang ngầm vi hành đơn vị cảnh vụ.”

Hỏng rồi, thế nào cũng bới ra cả đống vấn đề, ba người vội vàng chia nhau ra tới các đại đội trung tâm.

Chung Cổ Lâu là di tích cổ duy nhất nằm ở trung tâm thành phố Đại Nguyên, từ cổng phân cục có thể nhìn thấy chóp nhọn cổ lâu.

Giấy tờ đưa ra, gác cổng mãi mới chịu cầm lấy, nhìn chằm đối phương, hai người, Âu phục, một già một trẻ, trông không giống kẻ xấu, giấy tờ ghi quản lý quỹ Chữ Thập Đỏ, gác cổng hỏi:” Tới cục công an làm gì?”

“ Có chút nghiệp vụ liên quan tới bảo hiểm nhân thân cho nhân viên cảnh sát … Đây là chủ tịch của quỹ chúng tôi, là bạn cục trưởng Trương Như Bằng các anh.” Người trẻ tuổi chỉ ông già trên năm mươi giới thiệu:

“ Cục trưởng của chúng tôi ở trên lầu, tầng 2, hai vị đi thong thả.” Gác cổng nghe nói là bạn cục trưởng , khách khí hơn nhiều:

Hai người kia nhận lấy giấy tờ, mỉm cười cáo từ, đi vào trong.

“ Phân cục Cổ Lâu là biên chế phân cục sớm nhất của Đại Nguyên, phân cục lập nên 30 năm trước, chưa từng đổi chỗ ... Nơi này bảo tổn rất tốt.” Người trẻ tuổi giới thiệu:” Phân cục trưởng Trương Như Bằng 55 tuổi, chính ủy là nữ, chủ nhiệm ban đốc sát cục kiêm nhiệm, tên Tiêu Mộng Kỳ, nữ, 31 tuổi, cấp chính xử.”

Ông già "ừm" một tiếng, không có thái độ gì, ánh mắt nhìn xe trong sân, nhem nhuốc, bẩn thỉu, bảo dưỡng chẳng rao sao, lại có vết lõm do va chạm, hai người một trước một sâu, đi qua qua rất nhiều cảnh không hài hòa.

Nào là phòng tiếp dân, dân cảnh chăm chú nhìn màn hình, làm việc à, không phải, đang chơi gỡ mìn, không thể cài game online vào máy cơ quan, nên mấy game nhỏ tích hợp sẵn thành thứ được yêu thích. Chỗ công đoàn, nhìn qua cửa sổ thấy 3 nam 2 nữ cười nói vui vẻ, còn cắn hạt dưa. Tới phòng phân cục trưởng, chính ủy .... Đều không có ai.

Người trẻ tuổi không dám nói, người già thì mặt đen xì, kỳ thực giống bao nhiêu đơn vị cảnh vụ khác, người rảnh thì quá rảnh, người bận thì quá bận. Nhưng người bận rộn thì không thấy được, chỉ thấy người nhàn rỗi, bởi thế mới có tiếng xấu.

Lên phía đông, xuống phía tây, định đi mới phát hiện nơi này chia làm hai khu, ông già đi bộ vào hậu viện, tầng một là phòng giam không có hai, tầng hai có vẻ là nơi dùng họp hành, thấy cái phòng ghi "văn phòng hiệp trợ điều tra."

“ Đây là nơi để vụ án tồn đọng, không có giá trị điều tra hoặc là án cũ, đều tập trung lại.” Người trẻ tuổi giải thích:

“ Nói cách khác là phương thức đùn đẩy trách nhiệm.” Ông già giọng lạnh nhạt:

“ Cũng không hẳn ạ, không phải án nào cũng có thể phá, theo tôi biết họ đang tổ chức phá vụ án tồn đọng, còn lên báo pháp chế ...” Người trẻ tuổi mở cặp, lấy ra tờ báo:

Ông già đọc lướt qua, không bình luận gì, thuận tay đẩy cửa.

Cả một văn phòng lớn, có hai người đang gục trên bàn ngày khò khò, một thì hồ sơ úp lên mặt, một ngoẹo đầu sang bên, ngủ ngày mà như ngủ đêm.

Ông già nổi giận, chưa làm gì thì có người sau kệ hồ sơ thò đầu ra mắng:” Hai người là ai sao lại tùy tiện vào đây?”

“ À, chúng tôi đi quanh, xem xét chút.”

“ Đây là chỗ để tùy tiện ngó nghiêng à?” Lận Thần Tân có khí chất làm cảnh sát rồi, đi ra chỉ mặt thể hiện uy phong:

Người trẻ tuổi vội giải thích:” Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là người phòng tuyên truyền tỉnh.”

Ông già phối hợp giơ tờ báo lên, Lận Thần Tân hiểu ra:” Tới phỏng vấn à, có người phỏng vấn rồi.”

“ Chúng tôi phóng vấn chi tiết hơn ... Phải rồi hôm qua phỏng vấn, không thể mệt như thế chứ?” Người trẻ tuổi chỉ mấy người đang ngủ:

“ Các người thì biết cái gì nói linh tinh, chính vì các người ban ngày làm phiền, tối chúng tôi phải đi tìm mục tiêu, vất vả cả đêm, sáng nay 5,6 giờ sáng mới nghỉ ngơi đấy.” Lận Thần Tân tức giận chỉ trích:” Mà mấy người quá lắm, anh em chúng tôi vất vả bắt tội phạm về, lên báo không có được cái tên tử tế, toàn bộ gọi là cảnh sát nhân dân ... Công lao lớn như thế, đừng nói thưởng, một xu trợ cấp cũng không có, chúng tôi còn phải tự bỏ tiền phá án .... Tôi chả thèm làm cảnh sát nát nữa, vô vị ...”

Bình Luận (0)
Comment