Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 916 - Q8 - Chương 062: Khúc Tàn Người Tan. (1)

Q8 - Chương 062: Khúc tàn người tan. (1) Q8 - Chương 062: Khúc tàn người tan. (1)

Đuổi từ sảnh ra tới hành lang, từ hành lang tới lối đi an toàn, đuổi tới tầng một, nhìn nữ nhân đó như con thỏ kinh sợ nhấc váy bỏ chạy, Uông Thận Tu thi thoảng lại hét: “ Hàn Tiếu ... Chị đứng lại.”

Tiếng hét chỉ mang lại thêm đau đớn, không có hiệu quả gì, nhưng Uông Thận Tu không muốn từ bỏ, một mực truy đuổi.

Đó là ký ức chôn vùi sâu nhất trong lòng hắn, lúc này sống lại, càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đúng, cô gái đó chính là Hàn Tiếu, là Tiếu Tỷ Nhi tiểu thư đầu bảng của hộp đêm Đế Hiệu Quảng Châu, là cô gái từng ôm hắn tuyên bố đây là chồng mình trước mặt mọi người, là cô gái từng cùng hắn có một đêm mặn nồng ... Sau đó hắn từ chối dụ hoặc về đội.

Đó là quyết định làm hắn hối hận cả đời.

Uông Thận Tu chạy nhanh hơn, khi Hàn Tiếu vào thang máy, hắn bất chấp nguy hiểm bị kẹp, lao qua, trong thang máy Hàn Tiếu ra sức ấn nút không kịp nữa, Uông Thận Tu chặn cửa, thở hồng hộc hỏi:” Chị trốn cái gì?”

“ Tôi chẳng trốn gì? Anh là ...” Cô gái ngạc nhiên, tỏ ra hết sức xa lạ:

Uông Thận Tu cười ha hả, tính cách thay đổi như thời tiết của nữ nhân hộp đêm được Hàn Tiếu phát huy tới mức cao nhất rồi, thoáng cái mà coi như chưa có gì xảy ra: “ Chị tới Đại Nguyên làm gì?”

“ Tôi chưa hỏi anh, anh vì sao ngăn cản tôi?”

“ Muốn tôi kéo áo chị lên, chứng minh chỗ này có một nốt ruồi à?” Uông Thận Tu chỉ chỉ ngực Hàn Tiếu:

Nhưng nữ chính chẳng có chút thay đổi gì, mặt lạnh tanh: “ Chuyện đó chẳng chứng minh được cái gì, tôi lên giường với vô số nam nhân rồi, họ đều biết.”

Tim Uông Thận Tu như bị đâm một phát, nói từng chữ: “ Quả nhiên là chị.”

“ Vậy là chúng ta từng ngủ với nhau à, xin lỗi nhé, tôi không nhớ anh.”

“ Tôi không tin chị quên tôi.” Uông Thận Tu nhìn chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn xuyên lớp trang điểm dày, thấy bóng dáng năm nào:

Không thấy gì hết, Hàn Tiếu cười quyến rũ: “ Nữ nhân luôn đánh giá cao sức hút của mình, chẳng lẽ nam nhân cũng thế? Sức hút của anh chưa lớn tới mức làm người ta nhớ cả đời, xin lỗi, tôi thực sự không nhớ ra quen anh ở đâu.”

“ Vậy chị chạy làm gì?” Uông Thận Tu tức giận:

“ Một nam nhân nghèo không có xu dính túi còn có chút tự tôn, vậy một nữ nhân thân thể nhơ nhớp lại không được phép có chút thể diện à?” Hàn Tiếu đột nhiên trừng mắt hỏi lại:

Đó là câu mà hắn từng nói, lúc này được lặp lại, mang tư vị khác hẳn, đặc biệt khi hắn đã dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Ting, thang máy mở ra, bốn năm nam tử đứng ở cửa cầu thang, một người ôm lấy Hàn Tiếu chạy ra, vẫy tay một cái chặn Uông Thận Tu lại, hắn vừa vùng thoát ra thì mặt tối sầm, tiếp đó máu mũi đổ ra, cơn đau đó không sao so được với cảnh nhìn Hàn Tiếu nhón chân hôn nam nhân kia, mặc cú đấm đá, mắt cứ nhìn hai người đi xa dần ...

Lâm Vũ Tịnh cũng vừa kết thúc điệu nhảy, vận động mạnh một hồi, tâm tình khoan khoái hơn nhiều, nam nhân điển trai kia vẫn chưa tận hứng, đưa cô một ly coctail, ân cần xin số điện thoại, Lâm Vũ Tịnh đưa hắn nhưng nói nhỏ: “ Tôi có chồng rồi.”

Soái ca nháy mắt ái muội, cũng ghé tới nhỏ giọng đáp: “ Tôi không ngại đâu.”

Á, Lâm Vũ Tịnh nghẹn lời, cô nhận ra ánh mắt khiêu khích đó, không phải nói, đó là cao thủ tình trường, vốn định từ chối, cô quay sang thấy Dư Tội vẫn đang quan sát hiện trưởng xung quanh, chẳng chú ý tới mình, cơn giận bùng lên khiến cô đưa ra quyết định không có gì bất ngờ: “ Nhảy tiếp chứ, có vài chuyện rất tốn thể lực, anh chắc làm được chứ?”

Đương nhiên nam nhâm không từ chối, tay ôm chặt eo Lâm Vũ Tịnh kéo sát vào người mình, dùng ánh mắt nóng cháy đáp trả.

Tiêu ca nhảy gần một tiếng, mồ hôi đầm đìa, vừa nghỉ ngơi làm ngụm nước thì nhìn thấy cảnh tượng làm hắn rớt cằm, đôi nam nữ chiều cao tương đương say mê trong vũ khúc cuồng nhiệt, động tác kịch liệt cùng ám muội, hắn thầm lẩm bẩm, chết rồi, vợ Dư Nhi sắp đội nón xanh cho nó rồi.

Định tìm Dư Tội, vừa quay đầu va phải Lạc Gia Long hốt hoảng vội vã chạy tới: “ Cậu nhìn thấy rồi à?”

“ Ừ.” Lạc Gia Long kinh hoàng: “ Sắp có bạo hành gia đình rồi.”

“ Hả, nói gì thế?”

Lạc Gia Long vỗ đùi: “ Chết rồi, chết rồi, tôi bảo với bạn gái tôi là tôi tăng ca, giờ lêu lổng ở đây phải ăn nói ra sao?”

“ Thế bạn gái anh có đi theo nam nhân khác không?”

“ Có, cha cô ấy.” Lạc Gia Long khẩn trương vô cùng, dứt lời kiếm chỗ trốn:

Ôi, thiên hạ vốn vô sự, đều là kẻ tầm thường tự làm khổ bản thân thôi.

Mấy ngày hôm nay sao gặp toàn chuyện thối nát, Thử Tiêu nhìn vợ của người anh em nhảy cùng người khác say mê, lòng không biết nói gì, chuyện này nếu ra mặt, e càng bung bét, bỗng nhớ tới vợ mỗi ngày làm việc tới mỏi lưng mệt lả, hắn đột nhiên thấy đau lòng.

Chỗ này sa đọa quá, rút thôi, về với vợ thôi.

Thử Tiêu nghĩ tới đó định đi, chợt va phải thứ gì đó mềm mềm êm ái, tiếp đó á một tiếng, nữ nhân váy đen trẹo chân sắp ngã, rối rít đỡ lấy: “ Xin lỗi, tôi không nhìn đường.”

“ Không sao.” Nữ nhân đó miễn cưỡng đứng lên, không để bụng, còn đưa Thử Tiêu một tấm danh thiếp:

Thử Tiêu nhận lấy ấp úng: “ Xin lỗi, tôi không có danh thiếp.”

“ Tôi hiểu, giờ các ông chủ lớn không tùy tiện đưa danh thiếp cho người khác.” Mỹ nữ nhoẻn miệng cười:

“ Tôi không phải ông chủ, chỉ tới xem náo nhiệt.” Tiêu ca đang nhớ vợ, hiếm khi thật thà một lần:

“ Đúng thế, ông chủ có nhãn quang có gia sản thì ai để ý tới chút lợi ích này, tới đây chỉ xem náo nhiệt.” Mỹ nữ háy mắt:” Anh khiêm tốn rồi, đã là người được trợ lý của ông chủ Qua đích thân chiêu đãi, sao là người bình thường được.”

Trợ lý của ông chủ Qua? Là mỹ nữ kia, Tiêu ca đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, chẳng lẽ nhầm mình là thổ hào rồi? Ánh mắt liếc qua bầu ngực bốc lửa mỹ nữ, nụ cười hiện ra trên môi ...

Tiêu ca quên luôn vợ rồi.

An Gia Lộ và mẹ nói chuyện gì đó, tựa hồ không vui, giận dỗi bỏ đi, lấy ly nước mát uống, có điều suýt phun ra, cố nhìn thấy giữ sàn nhảy, Lâm Vũ Tịnh tình tứ ôm một soái ca khiêu vũ.

Lần cuối cùng đi sàn nhảy là nhiều năm trước rồi, Lâm Vũ Tịnh rất thích nhảy, nhưng sau lần chấp hành nhiệm vụ đó, quá nhiều chuyện khiến cô quên mất mình còn có thú vui này, dần dà quên mất mình làm gì, hoàn toàn thả mình vào điệu nhảy, kể cả nam nhân kia có những động chạm quá mức cần thiết cũng không để ý, tới khi đột ngột nhìn thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm, bước chân rồi loạn.

An Gia Lộ.

Là bạn học, đồng nghiệp, lain còn có đoạn tình sử không rõ ràng cùng chồng cô, hơn nữa lại bày tỏ ở hôn lễ của cô, phá hỏng ngày trọng đại nhất cuộc đời cô, nữ nhân này hóa thành tro cô cũng nhận ra, đột ngột bỏ rơi bạn nhảy bước đi làm soái ca ngỡ ngàng không hiểu sao con mỗi tới tay sao lại bay mất.

Lâm Vũ Tịnh tới trước mặt An Gia Lộ, thái độ như thẩm vấn phạm nhân:” Chào cảnh sát An.”

An Gia Lộ lạnh lùng đáp: “ Chào cô.”

“ Tôi đoán cô không tới đây một mình?” Lâm Vũ Tịnh trào dâng sự ghen tuông, nếu chỉ gặp phải Dư Tội, cô không nghĩ gì cả, nhưng gặp cả người tình trong mộng của chồng, không thể trách cô nghi ngờ:

“ Đương nhiên.”

“ Là anh ấy chứ gì?”

“ Cô không thấy mình nhàm chán à?” An Gia Lộ hết sức kiêu ngạo, không buồn giải thích, quay đầu đi:

Lâm Vũ Tịnh tức giận hét phía sau: “ Cô không có cơ hội đâu.”

An Gia Lộ chớp mắt dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Vũ Tịnh từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy sự khinh bỉ: “ Cô nhầm rồi, tôi mới là người cho cô cơ hội, tôi thích anh ấy, song thế chưa đủ đâu, nếu anh ấy đủ ưu tú thì chẳng tới lượt cô. Có điều cũng phải thừa nhận nữ nhân già thô bạo như cô, thích hợp quản giáo anh ấy đấy.”

Lâm Vũ Tịnh nắm chặt tay kêu răng rắc, khi cô sắp không nhịn được muốn bộc phát thì ánh đèn đột nhiên tối đi, trong bóng tối giọng nói vang lên.

“ Tiếp theo sẽ là thời khắc quan trọng nhất ngày hôm nay, tổng giám đốc quỹ đầu tư Tinh Hải sẽ ván màn niềm vui bất ngờ cho mọi người ...”

Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên khắp nơi, ánh mắt, ánh đèn tập trung vào lối ra.

Bình Luận (0)
Comment