Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 920 - Q8 - Chương 066: Giấc Xuân Ngắn Ngủi. (1)

Q8 - Chương 066: Giấc xuân ngắn ngủi. (1) Q8 - Chương 066: Giấc xuân ngắn ngủi. (1)

“ Phụt ..” Lý Dật Phong phun một phát, Âu Yến Tử tức tới cho hắn một cái tát nhẹ:

Hôm nay không chỉ một lần rồi, quá nhiều bất ngờ, Lý Dật Phong không kịp xin lỗi, chỉ tay một cái, Âu Yến Tử vừa nhìn cũng cười phun nước bọt.

Người ta thì nữ nhân như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân, đôi này ngược lại, nữ cao lớn ôm trọn nam nhân thấp bé, nhìn thế nào cũng thấy thiếu tự nhiên.

“ Ai bảo họ ngày ngày đánh nhau, không phải vẫn rất tình cảm à?” Âu Yến Tử nghi ngờ lời Lý Dật Phong:

“ Không thể cứ đanh nhau mãi, phải có nghỉ giữa hiệp chứ.” Lý Dật Phong nhìn hai người vẫn dính lấy nhau dần di chuyển ra cửa: “ Thấy chưa, chuẩn bị kiếm giường đánh nhau đấy.”

“ Anh đàng hoàng chút được không?” Âu Yến Tử đấm vài cái:

Lúc này tiệc đã tàn, hai mỹ nữ trợ lý của Tinh Hải đứng bên cửa khom lưng tiễn khách.

“ Dật Phong, chuyện này có đáng tin không?” Âu Yến Tử hỏi nhỏ, cô không hiểu kiểu kinh doanh: này

“ Tin gì?”

“ Thì chuyện đầu tư ấy, sao em thấy cứ phiêu thế nào, làm gì có chuyện dễ thế được.”

“ Có thể rút tiền bất kỳ lúc nào, có gì mà phiêu, mới đầu anh cũng không tin, giờ hối không kịp, lợi tức một tháng bằng lương cả năm.” Lý Dật Phong tặc lưỡi:

“ Vấn đề là ở đó, lãi suất cao như vậy, không phải giả chứ?” Âu Yến Tử vẫn lo, cô là cô gái nhà nghèo, quen tư duy có chút tiền là nắm chắc trong tay:

“ Ai giỏi tới mức bỏ ngàn vạn ra chơi với người khác, cho em biết, cổ phiếu, địa ốc, hàng hóa kỳ hạn .. Lợi nhuận mấy thứ đó nói ra bọn bán ma túy khóc ròng ... Cứ nghe anh, em thấy nhiều chứ với họ ấy à, chỉ như cọng lông.” Lý Duật Phong thuyết phục bạn gái:

“ Nhưng mà ...” Âu Yến Tử chưa làm vợ đã lo túi tiền bạn trai:” Thôi dù sao anh cũng cẩn thận một chút.”

“ Yên tâm, đợi anh nhiều tiền, khi cưới em sẽ mua cho em cái xe tốt.”

“ Ai cưới anh.”

“ Ấy, đừng do dự, ý chí của anh không kiện định đâu, chẳng may có tiền rồi, mỹ nữ tới tận miệng, sẽ phạm sai lầm tác phong sinh hoạt ... Á, đau đau ...”

Cặp đôi đánh đuổi nhau tới khi An Gia Lộ kêu dừng mới tỉnh lại, cười chạy về đứng cùng bà An.

“ Bác gái, hay không về nữa, hôm nay khách sạn an bài phòng khách.” Qua Chiến Kỳ ân cần mời:

Ân cần thế, mục đích tất nhiên là nhắm vào An Gia Lộ, hai người kia cười khúc khích, bà An cũng cười:” Tiểu Qua, đừng khách khí, chúng tôi buồn tẻ đi giải khuây thôi, gây thêm phiền phực cho cậu không hay.”

Một mời, một từ chối, đùn đẩy mãi, An Gia Lộ bực mình:” Anh thật lằng nhằng, làm như chúng tôi không có chỗ ở vậy.”

“ Ăn nói kiểu gì thế?” Bà An giận, con bé này ngày càng không ra sao:

Qua Chiến Kỳ vội vàng nhận lỗi: “ Là cháu đường đột ạ, vậy để cháu đưa mọi người về nhà, được không ạ.”

“ Cái này thì được, nhưng anh đừng quá gấp, chị An An là hoa khôi toàn ngành cảnh sát chúng tôi, coi tiền bạc như bùn đất, ông chủ Qua, anh không có ưu thế gì đâu.” Lý Dật Phong trêu một câu bị An Gia Lộ mắng ba hoa:

Qua Chiến Kỳ phong độ không giảm, si mê nhìn cô gái luôn chẳng nể nang gì mình:” Đúng thế, cho nên tôi sẽ nỗ lực, giống đầu tư, cơ hội luôn ghé mắt với người một lòng một dạ.”

“ Anh mà một lòng một dạ à?” An Gia Lộ cười chế giễu:

“ Đúng rồi, anh có hai trợ lý quá xinh đẹp, người ta không nghĩ linh tinh không được.” Lý Dật Phong phụ họa:

Qua Chiến Kỳ nhăn trán, không ngờ mấy cảnh sát này trực tiếp như vậy, chẳng để cho hắn chút thể diện nào.

“ Ài, hai đứa đó tôi chẳng có cách nào quản được, Tiểu Qua, đừng để bụng.” Bà An ngượng ngùng an ùi:

“ Không sao, không sao ạ, thẳng tính như thế vẫn thoải mái hơn bọn cháu ngày nào cũng phải tươi cười với khách hàng.”

Lúc nào cũng văn nhã như vậy, hắn gặp An Gia Lộ khi mấy lần làm hộ chiếu, ông chủ Qua thần thông quảng đại không ngờ lại chiếm được lòng bà An trước, xuất thân gia đỉnh trí thức, có sự nghiệp, đẹp trai lịch sự, bà An cực kỳ vừa ý.

Ra ngoài gặp hai trợ lý xinh đẹp tiễn khách, An Gia Lộ liếc mắt bĩu môi với ông chủ Qua, Qua Chiến Kỳ nhún vai, cố giữ phong độ, tiễn người xuống lầu.

“ Đại Hàn, sắc mặt ông chủ không tốt, có phải theo đuổi cô gái kia gặp bất lợi?” Trợ lý Ân hỏi:

“ Thiếu thuốc thì sắc mặt sao tốt được, anh ấy căn bản chẳng thích cô ta.” Hàn Như Mân cười nhạt:

“ Theo đuổi rát vậy cơ mà.”

“ Vì mẹ cô ta thôi, một quan tòa lời bằng cả trăm giám đốc, chứ thứ nữ nhân kiêu ngạo mà nông cạn đó, xì ...”

Đúng 0 giờ, khúc tàn người tan.

….. …..

Ư ... Khẽ rên một tiếng, Lâm Vũ Tịnh trở mình, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cuộc đời cảnh sát lâu năm tạo thành thói quen tốt, mệt đến mấy cũng dậy sớm tập thể dục.

Không đúng, ngủ quá giấc rồi, cô nheo mắt che ánh nắng chiếu qua khe rèm cửa, mở di động, oa, sắp 9 giờ rồi, ngay cả giờ đi làm cũng lỡ, thôi vậy, cô quyết định ngủ nướng một phen, dù sao giờ làm văn phòng, chả có việc gì cấp thiết.

Thực sự là không muốn dậy, cho dù đã tỉnh táo vẫn cứ cảm thấy tâm tình lười nhác bám lấy, rất mệt, có điều rất khoan khoái, cô nghiêng mình sang. Dư Tội vẫn còn ngủ, gối đầu lên tay cô giống trước kia, tựa như đứa bé nghịch ngợm, đầu cứ rúc vào ngực cô.

Theo Thành Mạn Đình nói, vì thiếu tình cảm của mẹ, nên anh chồng nhỏ mới tiếp nhận cô gái thô bạo như cô, kiến nghị cố quan tâm, che chở y nhiều hơn ... Kỳ thực nam nhân càng cần dỗ dành, đặc biệt là chồng cô, tuổi thơ cô độc sẽ ảnh hưởng tới cả đời.

Có lẽ đúng là như vậy, Dư Tội ngủ lúc nào cũng cuộn mình lại giống đang phòng bị, đó là tư thế trong bụng mẹ, tư thế an toàn nhất trong bản năng con người, Lâm Vũ Tịnh yêu thương vuốt tóc chồng, tiếc là mình không nhận ra sớm hơn, giả sử chồng cô không đi theo đường cảnh sát sẽ tốt hơn, hoặc hai người không có buổi trưa đó ở Quảng Châu sẽ tốt hơn.

Khẽ hôn lên trán chồng, đêm qua tình nồng với rượu mạnh, hai người phấn khích mười phần, mai nở mấy độ, bao khoản nợ được bù vượt chỉ tiêu, thế nên mệt mỏi thế này.

“ Tiểu tặc .. Trong lòng nghĩ gì thế?” Lâm Vũ Tịnh lẩm bẩm, nghĩ tới tư thế kỳ quái hai người thử, mặt đỏ rần, nhưng đúng là mới mẻ kích thích:

Kích thích tới mức khiến cô sinh nghi, chồng mình học đâu ra trò này.

Chắc là trước kết hôn, cô gái nhà giàu Lật Nhã Phương đó, tới giờ không biết là quan hệ với Dư Tội sâu cỡ nào, còn có cô bạn học An Gia Lộ, nói thật Lâm Vũ Tịnh rất ghét, nhìn mặt là muốn tát vài cái, còn có Sở Tuệ Tiệp nữa, hai người họ ở bên nhau thoải mái tự nhiên làm cô nhìn mà ghen tị, cô gái xinh đẹp như vậy mãi chưa lấy chồng, làm sao cô không sợ.

Không được, mình không nên nghĩ thế.

Chuyên gia nói, đại đa số hôn nhân bất hạnh do hoài nghi mà ra, tình cảm vững chắc tới mấy cũng không chịu nổi hoài nghi ăn mòn. Gia đình phải là bến cảng, không phải nhà tù, càng giữ thì người ta chạy càng xa.

Nghĩ tới đó Lâm Vũ Tịnh lại ôm chồng, kiểm điểm bản thân, chồng cô tuy rất nhiều thói xấu, nhưng khoan dung, nhẫn nhịn tính cách thô bạo của cô, lặng lẽ trả tiền nhà chưa bao giờ ca thán, kỳ thực đã làm tốt lắm rồi, so với đại đa số gia đình cô biết còn tốt hơn.

Có lẽ vì Mã Bằng, một thời gian dài chồng cô trầm mặc, công tác càng thêm hết mình, mấy lần có cơ hội lui về làm hành chính, nhưng cố chấp ở lại tuyến đầu, hai người từng vì chuyện này mà tranh cãi mấy lần. Ai kết hôn rồi chẳng muốn có cuộc sống yên bình, ai muốn quanh năm bôn ba bên ngoài?

Chắc là vì thế, Lâm Vũ Tịnh dâng lên thương xót vô hạn hôn trán chồng lần nữa, bao khúc mắc, oán hận trôi đi hết.

Bình Luận (0)
Comment