Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 921 - Q8 - Chương 067: Giấc Xuân Ngắn Ngủi. (2)

Q8 - Chương 067: Giấc xuân ngắn ngủi. (2) Q8 - Chương 067: Giấc xuân ngắn ngủi. (2)

Ừm, Dư Tội tình rồi, mở mắt ra một cái đã giở trò xấu, ngậm núm vú cô gặm mấy cái, làm cô cười khúc khích.

“ Mấy giờ rồi?”

“ Muộn giờ làm rồi.”

“ Vậy thì làm biếng một hồi, lão tử hôm nay không đi làm nữa, thích làm gì thì làm.” Dư Tội bò lên người vợ, nhe răng cười rất gian:” Thế nào hả vợ?”

“ Thế nào là thế nào?” Lâm Vũ Tịnh giả ngốc:

“ Thì tối qua ấy, bảy mươi hai tư thế, có thích không, hôm nào học thêm vài chiêu nữa.” Dư Tội kiêu ngạo nói:

“ Này hôm qua đã qua rồi, hảo hán không nhắc tới cái dũng năm xưa, có giỏi làm lần nữa xem.”

“ Đừng khích anh nhé ...giờ luyện tập buổi sáng bắt đầu.”

Ôm vợ hết hôn lại bú, dạo đầu vài phút, Lâm Vũ Tịnh cảm nhận được rồi, kinh ngạc hô:” Được thật sao?”

“ Đương nhiên rồi ...” Dư Tội hùng hổ tiến vào, mới ra vào được vài lần, chột dạ, bỏ mẹ rồi, ngoài mạnh trong yếu, cứng chả được bao lâu nhũn nhoét thế này:

Lâm Vũ Tịnh cười khúc khích:” Đây là thứ không thể phét lác được nhất đấy.”

“ Không chơi nữa, tại em đấy, cứ cười làm người ta phân tâm, chả có chút tình thú nào.” Dư Tội kiếm cớ rút quân, chạy vào nhà vệ sinh, ở phía sau vợ cười liên hồi. Lát sau tắm xong quay về, mở di động lên vừa xem vừa nói:” Hôm qua mải cao hứng, quên mất đám kia, không biết ra sao, tìm không thấy anh thế nào cũng nói linh tinh.”

“ Sợ cái gì, anh ở với vợ mà cũng lo à? ... Mà sao các anh kéo cả nhóm đi thế? Làm sao mà vào được?” Lâm Vũ Tịnh tò mò hòi:

Dư Tội lè lưỡi không giải thích, Lâm Vũ Tịnh hiểu ngay ra, giáo dục chồng:” Tiểu tặc, lại ăn trộm của người ta à, em nói này, đừng có mà hơi tí lại khoe cái thứ đó chứ, hay ho lắm ấy.”

“ Để anh giải thích cho em nghe, có tên đại bịp bảo anh thu thập tạp chí đầu tư mười năm qua, anh nghĩ hắn có ý đồ. Tối qua nhìn đám đông điên dại như thế, anh thấy có vấn đề, lợi ích cao như thế, gần bằng vay nặng lãi rồi, tên Qua Chiến Kỳ tuyệt đối không phải thứ tử tế, một tên trước mặt người huênh hoang, sau lưng phải uống thuốc lo âu, thế nào cũng có vấn đề.”

Lâm Vũ Tịnh không nghĩ như thế:” Em hỏi chuyên gia Thành rồi, cô ấy kiếm được mười mấy vạn, Tinh Hải trả tiền rất đảm bảo.”

“ Chuyên gia là cái thá gì, nhà khoa học vĩ đại Newton còn bị lừa, đối diện với vụ lừa đảo đơn giản, tất cả là kẻ ngốc.” Dư Tội lẩm bẩm cầm điện thoại lên, oa 30 cuộc gọi nhỡ, hơn 20 tin nhắn, làm y giật mình:

“ Sao thế, có án à?” Lâm Vũ Tịnh cuống lên:

“ Xảy ra chuyện rồi, Thử Tiêu bị đưa vào bệnh viện, Thú Y đi cùng, nói là bị lừa tới quần lót cũng bị lấy mất, trần truồng đưa vào viện.” Dư Tội vội vàng mặc quần, hôn vợ một cái:” Em ngủ đi, anh đi xem sao, nhân viên tổ chống lừa đảo bị lừa, thành trò cười rồi.”

Đúng là dở khóc dở cười, cái tên béo chỉ giỏi phá hoại đó, Lâm Vũ Tịnh hơi tiếc, nhưng đó là người bạn thân nhất của chồng, cô không cản:” Đi tất ngược rồi.”

“ Kệ đi, ngoài em ra, ai thấy ...” Dư Tội khoác áo chạy đi, khi đóng cửa còn dặn:” Tí trả phòng nhớ lấy hóa đơn nhé, anh kiếm cơ hội trà trộn vào để thanh toán ... Một đêm lãng mạn mất toi phần ba tháng lương ... Lần sau lái xe lên Thiên Long Sơn dã chiến, vừa lãng mạn vừa đỡ tốn .... Này, đóng chặt cửa vào, không cho ai khác vào đâu đấy ...”

Vèo, Lâm Vũ Tịnh ném cho cái gói, không nhịn được cười.

...... ......

Giường trắng, tường trắng, bác sĩ áo trắng vây quanh, nổi bật bộ mặt đờ đãn của Tiêu ca.

Là do chính Tiêu ca tự bò ra gọi điện, tà, khi cần tìm anh em thì chẳng thấy ai, may là Thú Y và Đỗ Lôi hỏa tốc đi tìm, Tiêu ca không mở nổi cửa, hai người quát phục vụ mở cửa, kết quả làm bảo an khách sạn kinh động, đống thịt trắng phau phau.

Cấp cứu hỏa tốc tới nơi, Tiêu ca quấn ga trải giường, bảo an toát mồ hôi mới đưa được Tiêu ca thần trí không rõ ràng lên xe cấp cứu, từ phòng cấp cứu ra thành thế này.

“ Tiêu ca sẽ không bị ngốc chứ?” Đỗ Lỗi nhìn hai mắt Tiêu ca, rất giống bại não, lo lắng hỏi:

“ Tiêu ca quen giả trư ăn thịt hổ, tuyệt đối không ngốc đâu.” Lận Thần Tân am hiểu phương thức hành sự của Tiêu ca:

“ Còn phải giả nữa à ...” Đỗ Lỗi ghé tai thì thầm:” Chắc chắn đi tìm gà, sau đó về phòng bị người ta làm cho điên đảo thần hồn cướp tới cái quần cũng không còn … “

Bác sĩ cuối cùng đi ra, hai người hỏi bệnh tình, đến bác sĩ cũng không nói rõ được, bảo là bị dùng loại thuốc mê loại Phenobarbital khiến hôn mê, thần trí không rõ ràng, loại bệnh nhân thế này, chắc chắn có tiền sử dùng ma túy.

Đúng là đồ lang băm, nói ba lăng nhăng.

Thái độ bác sĩ không tốt, Lận Thần Tân dù gì cũng là thú y, biết loại thuốc đó, tuyệt đối không phải là loại cảnh sát nghèo có thể mua nổi.

“ Tiêu ca, tỉnh lại đi.” Đỗ Lôi quan tâm gọi:

“ Tiêu ca, mấy ngón đây?” Lận Thần Tân giơ hai ngón tay lên:

“ Giơ hai ngón tay, chửi lão tử ngu à?” Thử Tiêu đột nhiên nói:

“ Xem xem, chưa ngốc đâu, vẫn biết chửi người.” Lận Thần Tân trút được gánh nặng, biểu hiện thất thường của Tiêu ca nãy giờ làm hắn lo mãi:” Tiêu ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cái này làm sao mà mở miệng đây, định câu gái lại bị gái câu, đừng nói thân phận không cho phép, dù có thì truyền ra cũng không còn mặt mũi nào nữa, sau này Tiêu ca làm sao dám nhìn ai. Ôi, anh danh cả đời trôi theo dòng nước rồi!

Vẻ mặt chực rơi lệ ấy làm hai người không biết an ủi ra sao.

Tiêu ca đau lòng một lúc thì như sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt hoảng hốt, sờ soạng khắp người, tất nhiên là không có gì hết, hỏi gấp: “ Đồng hồ và ví bị lấy rồi à?”

“ Không sao hàng nhái cả thôi, nếu không tôi cũng không nỡ cho anh mượn.” Lận Thần Tân ra sức an ủi:

“ Nhưng xe là thật, có phải xe cũng mất rồi không?” Tiêu ca muốn khóc, hắn không đền được, tới giờ tiền nhà còn chưa trả hết, mới trả xong cái xe nát:

“ Thuê thôi anh, không tìm ra thì cty bảo hiểm đền, không sao.” Lận Thần Tân trấn an:

Tiêu ca như phun ra được khúc xương vướng ở cổ:” May quá, yên tâm rồi.”

“ Chứ còn gì nữa, chẳng may có làm sao thì toàn là chúng tôi bồi thường, anh có gì mà không yên tâm.” Đỗ Lỗi càu nhàu:

“ Lúc nào rồi mà nói chuyện lặt vặt ấy.” Lận Thần Tân đẩy Đỗ Lôi ra, dù gì cũng kề vai sát cánh một thời gian, có tình cảm nhất định: “ Tiêu ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thử Tiêu lắc đầu: “Tôi hôn mê, không biết gì cả.”

“ Vậy trước hôn mê?”

“ Trước đó ... Nhớ rồi, tôi uống say.”

“ Thế uống say rồi sao, anh cùng ai về phòng?” Đỗ Lỗi hỏi, thứ cảnh sát gì mà vô dụng:

“ Say rồi thì còn làm sao biết được.” Thử Tiêu không nói nữa, chui vào trong chăn, vừa nằm xuống thấy người mặc cảnh phục tới, chửi: “ Ai bảo các cậu báo cảnh sát?”

“ Nếu anh làm sao thì ai chịu nổi trách nhiệm, chúng tôi dám không báo à, với lại không báo án thì ai bồi thường xe.” Đỗ Lỗi hậm hức:

- Thà tôi thành thằng ngốc cho rồi.

Tiêu ca mặt đầy đau khổ, khóc không ra nước mắt:

Vì thế dân cảnh tới điều tra có được khẩu cung không rõ ràng, xảy ra chuyện gì, đương sự không rõ, hôn mê, trước hôn mê thì say rượu, càng không rõ.

Chả có gì rõ ràng, cái mặt quả táo giống thiểu năng, dân cảnh không chút nghi ngờ vị này mất trí nhớ tạm thời, nên nhìn với ánh mắt thương hại.

Bình Luận (0)
Comment