10 giờ tối, một chiếc xe cảnh sát đi vào tiểu khu Di Hòa, nhà Dư Tội.
Tìm kiếm mấy tiếng liền không thấy cả hai vợ chồng, người quen biết đều hỏi rồi, Tiêu Mộng Kỳ thậm chí tìm cả Mã Thu Lâm cũng không thấy, bất đắc tới đây thử vận may.
“ Đi đâu được chứ?” Lạc Gia Long sốt ruột, với tính cách Dư Tội phải gọi anh em tới đập cái công ty kia chứ sao lại mất tích:
“ Hay là ...” Thử Tiêu phát huy trí tưởng tượng: “ Bị mấy người kia quay lại bắt đi, tra tấn, rồi luân phiên thông y ...”
Lạc Gia Long nghiến răng: “ Cậu mong thế lắm chứ gì?”
“ Thằng khốn đó lúc tôi cần không thấy đâu, tôi còn gọi cho y đầu tiên ...”
“ Câm miệng.” Tiêu Mộng Kỳ đang nóng ruột, chẳng giữ gìn hình ảnh thục nữ nữa:
Nói thì nói thế, lo lắng là thật, mấy người vội vàng kéo nhau lên lầu, khả năng có nhà rất thấp, biết đâu tìm ra manh mối gì đó.
“ Ai thế?”
Vừa gõ cửa một cái liền có tiếng đáp làm mọi người ngẩn ra.
Là giọng Lâm Vũ Tịnh, Thử Tiêu vội nói: “ Chị Lâm, Dư Tội về nhà chưa?”
“ Xảy ra chuyện gì, đang ở nhà.”
Úi da, cả đám muốn bùng cháy, lo lắng tìm kiếm khắp nơi, hóa ra ở nhà với vợ.
“ Ở nhà sao không bật máy, làm chúng tôi sợ hết hồn.” Lạc Gia Long thắc mắc:
Cửa mở ra một khe hở nhỏ, Lâm Vũ Tịnh nói: “ Có chuyện gì? Vào nhà rồi nói, đợi tôi một chút …”
Tiêu Mộng Kỳ tinh mắt ngăn mọi người lại, Lạc Gia Long cũng nhận ra rồi, vừa lùi vừa nói về phía cửa: “ Không cần nữa, hai người nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây.”
“ Ừ, đi thong thả.”
Đã không ai trả lời nữa.
Lâm Vũ Tịnh đứng ở cửa sổ nhìn mấy người kia lên xe rời đi, cô kéo rèm, chỉnh áo ngủ về phòng, làm mặt quỷ với chồng, chỉ chỉ ý bảo đi rồi, chui vào chăn.
“ Thành thật khai ra, có chuyện gì, còn có mỹ nữ cảnh sát đi khắp nơi tìm anh.”
“ Em lột áo anh, sau đó tắt máy luôn, giờ đổ cho anh à?” Dư Tội nhìn vợ cưỡi lên người mình:
“ Bơn bớt đi, chắc chắn có chuyện chưa báo cáo.” Lâm Vũ Tịnh xoắn tai chồng:
“ Á á, chưa kịp báo cáo đã bị em cưỡng bức rồi còn trách ai.”
Hai vợ chồng cười đùa trên giường, vận lộn nhau, chẳng mấy chốc từ phòng ngủ lại truyền ra âm thanh tiêu hồn.
Thế là sự cố kia bị bỏ qua như thế, Dư Tội giống nhiều hình cảnh khác, dù ở ngoài thế nào, về nhà chỉ hời hợt nói một câu: Không sao.
………… ………
Lướt mạng, Tiêu Mộng Kỳ cuộn chuột, mỗi ngày xem tin tức cảnh vụ là việc đầu tiên cô làm.
Đám xảy ra chuyện sau lễ đáp tạ kia yên phận hơn nhiều, hôm sau Uông Thận Tu gọi điện xin nghỉ phép, hết cách, anh chàng này rất cá tính, cho hay không cũng nghỉ, căn bản chẳng để ý tới sự quan tâm của cô. Dư Tội và Thử Tiêu nghiến răng nghiến lợi, một muốn truy lùng nữ lừa đảo, một liên lạc khắp nơi, chĩa mũi giáo vào đầu tư Tĩnh Hải.
Í, mang nội bộ mở thêm một chuyên mục, chống lừa đảo, cô mở ra, mắt hơi sáng lên.
Ở trang nhất là vụ án lừa xe của đội hình sự đường Khai Hóa, không chỉ phá án hoàn mỹ, còn thắng kiện bồi thường cho người bị hại, cô bĩu môi, vì sau đó mới biết chủ ý của Biện Song Lâm, tới giờ cô vẫn không ưa tên lừa đảo đó.
Xem tiếp, chỉ vài ngày hành động chống lừa đảo diễn ra sục sôi khắp nơi.
Đại đội 3 phá băng nhóm giả mạo "mua bán điện thoại", thu được 11 vạn.
Phân cục Tiểu Điếm phá băng nhóm lừa đảo giả mạo công ty vận chuyển, kẻ dính líu lên tới 30 người, chúng mặc áo của công ty vận chuyển tới nhà, yêu cầu ký tên nhận hàng cho người thân, vì số tiền không lớn, đa phần nhận hộ, khi mở ra mới phát hiện toàn gạch.
Chỉ bằng vào mỗi đơn hàng trị giá chưa tới 100 đồng đó, chúng lừa đảo hàng chục vạn …
Càng xem càng khiến người ta không còn tin tưởng vào thứ gì nữa.
Công tác triển khai gần một tháng, Tiêu Mộng Kỳ có nhận thức trực quan về đám lừa đảo, đừng nói chuyện gì là không thể với chúng.
Ồ, có tin mới lên, tiêu đề: Chi đội kinh tế phá lừa đảo hợp đồng, à, chuyện cũ, làm thẻ tín dụng ngân hàng, sau đó bội chi, bắt được nhưng mà đừng hòng thu lại được tiền.
Tiêu Mộng Kỳ bĩu môi xem thường vụ án kiểu đó, toàn phá lấy thành tích, quá cũ, thủ pháp tội phạm ở đồn công an mới thường làm người ta sáng mắt, ví dụ Thử Tiêu bị lừa tới cái quần cũng không còn, bằng vào mấy vị kỳ tài trong tổ của cô mà cũng bị kẹt.
À không chính xác, Uông Thận Tu nghỉ bệnh, Thử Tiêu và Lạc Gia Long và hai tên không phải nhân viên cảnh vụ thường tới quấy nhiễu, đúng là thứ nhọt độc không thể dây vào. Còn Dư Tội, cô chẳng biết y nghĩ gì, hôm sau khi xảy ra chuyện, đặt một báo cáo trên bàn cô.
( Kiến nghị đề phòng lừa đảo đầu tư)
Tiêu Mộng Kỳ xem qua, bên trong đó liệt kê hàng loạt vụ án gọi "đầu tư" trên toàn quốc, huy động vốn trái phép, kiến nghị các đơn vị cảnh vụ chú ý mật thiết, khi có dấu hiệu là tiến hành khống chế nhân viên liên quan, đề phòng bỏ trốn.
Thực sự hoài nghi y mượn việc công báo thù tư.
Báo cáo có hơn 2 trang thôi, văn bút thực sự quá kém, Giải Băng chỉ mất một phút đọc hết, nhìn Dư Tội vắt chân chữ ngũ dựa lưng vào ghế sô pha, phải châm chước mãi mới nói được:” Vì chuyện này mà tìm tôi à, không trong địa bàn của tôi, lại chưa lập án, dù lập án cũng không xen vào được.”
“ Chú ý thôi mà, anh là người có tiền, nói xem lãi suất cao như thế có bình thường không?”
“ Ha ha ha anh làm cảnh sát bao năm, thấy được bao chuyện bình thường?”
Cũng phải, Dư Tội bật cười.
“ Cha mẹ tôi kinh doanh, vay tiền ngắn hạn, lãi suất mỗi ngày hơn thế này không phải ít, đó cũng là vay nặng lãi, nếu thông qua công ty bảo đảm còn phải xếp hàng, thẩm hạch ... Tôi xem ý hướng đầu tư của Tĩnh Hải rồi, lãi suất năm miễn cưỡng trong phạm vi bảo hộ của pháp luật, còn anh nói lãi suất ngày, đó là thao tác ngắn hạn của họ, quyền lựa chọn ở khách hàng, chỉ cần không vi phạm hợp đồng, không thể nói họ phạm pháp ... Bây giờ lãi suất cho vay P2P lên tới 70%/ngày, anh nghe nói chưa?” Giải Băng biết học vấn người bạn này có hạn, nói thêm:” Có thì có hiềm nghi, tôi thừa nhận, nhưng mà thao tác huy động vốn đúng quy phạm giống như anh phá án đúng quy trình ấy.”
Phụt, Dư Tội chỉ mặt Giải Băng, hai người cùng cười:” Xem ra tôi tới đây phí công rồi, không thuyết phục được anh đúng không?”
Có thể nói cả hai đều được coi là ngôi sao mới trong hệ thống cảnh sát, Dư Tội tuy nhiều lần chói sáng, song cách thức làm việc gây nhiều tranh cãi, bị nghi ngờ, đôi khi phá được án rồi mà đống lộn xộn y gây ra phải đi dọn còn phiền hơn. Còn Giải Băng làm việc chắc chắn vững vàng kín kẽ, ai cũng yên tâm, cho nên đại đội hai, lá cờ đầu toàn tỉnh mới giao cho hắn.
Hai người tuy thừa nhận nhau, tán thưởng nhau, nhưng mà phong cách quá khác biệt, chưa bao giờ phối hợp được.
“ Tôi không định đả kích anh đâu, nhưng mà không có mệnh lệnh bên trên, tôi không làm gì hết.” Giải Băng mỉm cười, vẫn phong độ đĩnh đạc như xưa, tới lừa ăn lừa uống thì được, chuyện khác, thì khỏi:
“ Anh không định đả kích tôi, nhưng tôi định đả kích anh.” Dư Tội đứng dậy, Giải Băng ngả người ra sao, quả nhiên đột nhiên vỗ bàn: “ Anh ngồi sau bàn thì biết cái buồi, tôi nói cho anh biết, chắc chắn có chuyện, đột nhiên có 4 tên nửa đường chặn tôi, may tôi là cảnh sát, nếu là người thường bị chúng chỉnh chết rồi ... Tập đoàn tài chính thuê ác ôn, điển hình khuynh hướng XHĐ.”
Giải Băng mím môi, không định tranh luận.