Bên này chưa ăn xong, chuyện chưa nói xong, phòng trực ban phân cục gọi điện tới, đồn công an đường Hà Bắc được người dân báo sự cố tới nơi gây án thì không có ai, xem camera phát hiện xử trưởng Dư Tội ở tổng đội bị tập kích giữa đường, chuyện này khiến đồn công an coi trọng cao độ, báo lên tổng đội, nhưng không cách nào liên hệ được với đương sự.
Tiêu Mộng Kỳ nghe vậy cả kinh làm sao mà cả đội xảy ra chuyện cùng ngày thế này, vội vàng đi tới đồn công an, Lạc Gia Long bám sát. Nghe thấy Dư Tội xảy ra chuyện, Thứ Tiêu vứt cả bát mà chạy, chợp mắt chỉ còn lại Đỗ Lôi và Lận Thần Tân, nhìn nhau một cái bám theo.
Trên camera giám sát, Dư Tội dùng than đỏ, mỡ nóng tấn công người ta, ai nhìn cũng ớn lạnh, vị này ra tay thật tàn nhẫn, khốn nạn cho bọn lưu manh rồi.
Hình ảnh tuy mờ, nhưng đủ chấn động, gần như trong tích tắc, 4 tên gục cả đôi, dân cảnh khen không ngớt miệng, xử trưởng Dư đúng là lợi hại, đối phương gần như không có khả năng đánh trả.
Chỉ Thử Tiêu và Lạc Gia Long không ngạc nhiên, lâu rồi mới thấy thần uy của Dư sát thủ, lúc cần thì cái gì vào tay y cũng thành vũ khí giết người.
“ Chính ủy Tiêu, không giống Dư Tội bị tập kích, mà là tập kích người ta.” Lận Thần Tân xem xong phát biểu ý kiến với mỹ nữ:
Lạc Gia Long nhíu mày:” Đây là tập kích cảnh sát có dự mưu.”
Tiêu Mộng Kỳ không tốn thời gian nói linh tinh, hỏi dân cảnh tình hình, đã tìm được chủ đăng ký của xe Prado, không ngờ xe của đầu tư Tinh Hải, mà tối hôm trước cả Thử Tiêu, Uông Thận Tu, Dư Tội đều xảy ra chuyện liên quan tới công ty này.
Giống như các vụ án tương tự, dân cảnh không liên hệ được với công ty nữa, mới đầu là đùn đẩy trách nhiệm, giờ không thèm nghe máy.
“ Đi, chúng ta chia ra tìm người.”
Tiêu Mộng Kỳ chỉ huy Thử Tiêu về tổng đội, Lạc Gia Long tới các đồn công an, đội hình sự, Dư Tội làm công tác huấn luyện ở tổng đội mấy năm, đi tới đâu cũng có người quen, cô liên hệ với người quen cục chống ma túy để tìm Lâm Vũ Tịnh, đúng dấu hiệu của chuyện lớn, cả hai đều mất tích.
Đúng 9 giờ tối, Tiêu Mộng Kỳ và dân cảnh được trợ lý tổng giám đốc của đầu tư Tinh Hải tiễn ra ngoài.
Vị trợ lý tiếp đãi rất ân cần, nhưng chẳng nói được cái gì mang tính thực chất, xe đó phân phối cho bảo an, hiện không liên hệ được, xe không về công ty, tổng giám đốc coi trọng cao độ, cung cấp cả tư liệu chi tiết của mấy bảo an.
Ghi chú: Nhân viên lâm thời.
Trong thời gian hỏi chuyện nhận được những hai cuộc điện thoại, một của chi đội trưởng điều tra kinh tế, một khoa trưởng cục trị an, cả hai đều cùng ý tứ: Chú ý phương pháp, đối phương lai lịch không đơn giản.
Không tìm được Dư Tội, tìm được một đống ấm ức, Tiêu Mộng Kỳ tức giận ra về, nữ trợ lý ân cần khuyên: “ Đồng chí cảnh sát, chị đừng gấp, chúng tôi còn gấp hơn ... Có tin tức một cái sẽ báo ngay, chúng tôi là xí nghiệp được tỉnh quan tâm trọng điểm, tuyệt đối không bao che kẻ gây chuyện.”
Không thèm để ý, Tiêu Mộng Kỳ lên xe rời đi.
Nụ cười nghề nghiệp của nữ trợ lý biến mất, sau đó cũng nhanh chóng lái xe rời công ty.
Chiếc Audi đỏ nhanh chóng tới đường Long Thành, rẽ qua đường Tân Hà, vào khu nhà ở Tinh Hà Loan, đi rất gấp, không ung dung nhẹ nhàng như bề ngoài, vẻ mặt kinh hoàng tới một dãy nhà liền kề.
Cửa mở ra, nữ trợ lý đi thẳng vào phòng khách, nhìn bốn cái đầu cúi gằm.
“ Còn mặt mũi mà quay về à?”
“ Thường ngày thì vênh váo lắm, ăn nói như cao thủ võ lâm vậy, đến khi gặp chuyện thành cao thủ xó bếp.”
“ Tìm một người mất hai tuần không ra, bốn đánh một mà thành thế này, còn không biết xấu hổ nhận lương à?”
Qua Chiến Kỳ đi qua đi lại mắng chửi cả tiếng rồi, thấy nữ trợ lý đi vào, hỏi: “ Ân Dung, sao rồi?”
“ Vừa tiễn đi, nói là người đồn công an, song tôi thấy không phải, cấp trên cảnh cáo họ rồi.” Ân Dung trả lời:
Chuyện này phiền rồi, Qua Chiến Kỳ đấm bàn, phiền rồi, quan trọng là còn chưa biết người ta là ai.
“ Ông chủ.” Tên Râm Xồm bị cháy râu mặt nhăn nhó: “ Chúng tôi không đả thương người ta mà còn bị thương, cảnh sát chẳng lẽ đi gây chuyện với người bị hại?”
“ Ngu xuẩn.” Qua Chiến Kỳ mắng, bất kỳ sơ xuất nào liên quan tới hình tượng công ty là không được, nhất là chuyện này, e trong mắt cảnh sát thành công ty dính líu tới XHĐ:
“ Không xong rồi, ông chủ, tôi đã tìm ra lai lịch người đó.” Ân Dung gọi mấy cú điện thoại liên tiếp, sau đó thì thầm vào tai Qua Chiến Kỳ làm hắn biến sắc:” Xử trưởng tổng đội hình sự, cực kỳ nổi tiếng.”
“ Hả, xui xẻo thế sao?” Qua Chiến Kỳ sững sờ:
“ Còn hơn thế nữa, tôi hỏi tổng đội trưởng Dương bên trị an về người này, ông ấy nói một câu đừng trêu chọc y, sau đó cúp điện thoại, có vẻ kinh hãi lắm.” Ân Dung không quen thuộc lĩnh vực này nên không rõ:
Qua Chiến Kỳ vẫy tay, lập tức có quyến định:” Lập tức cút về Trường An, không được thông báo thì đừng về, nếu bị người ta tra ra thì khai là nhầm người.”
Đám bảo an như được đại xá, rồi rít cáo từ.
Cảm thấy chưa yên tâm, Qua Chiến Kỳ lại nói:” Ân Dung, cô mau tìm Đại Hàn về ... Cứ xảy ra chuyện là bên cạnh không ai dể dùng, chỗ nào cần lo lót thì lo lót, chỗ nào cần quan hệ thì quan hệ, ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng chuyện kinh doanh, bất kỳ ai hỏi đều nói là chuyện cá nhân, không liên quan tới công ty, mấy người đó tự ý dùng xe công ty đã bị khai trừ ... Đúng rồi, thăm dò cảnh sát đó là người thế nào, nếu đàm phán được thì tốt.”
Ân Dung vâng một tiếng rồi đi, cô biết công ty này có nhiều bí mật không tiện biết, lúc đóng cửa quay đầu, nhìn thấy Qua Chiến Kỳ đứng ngồi không yên, liên tục gọi điện thoại, khẳng định sau bí mật còn có bí mật.
Cô cũng có bí mật, Hàn Như Mân và soái ca kia từ lúc gặp nhau tới giờ liền mất tích, cô không biết phải nói với ông chủ thế nào ...
…. ….
Rầm ... Chuỗi vòng ném lên tường.
Vòng không sao mà tường thì lõm vào mấy chỗ.
Do một nữ nhân trên 20 ném, cô ta nhìn chuỗi thiên châu tựa hồ giá trị liên thành rơi xuống, suýt nữa nổi điên, ruột chì, cho nên rất nặng, bề ngoài là hợp chất cao phân tử nên mới chắc như thế.
Một nam tử rẽ ngôi giữa rất đẹp trai nhặt lên, nghiến răng nghiến lợi:” Thứ hàng nhái bây giờ đúng là hại người ... anh đem nó đi giám định nữa chứ, bêu mặt.”
“ Anh còn nói được à, bà đây tốn bao công sức mới câu được hắn, còn phải cởi hết ra tay dụ hắn ... Kết quả là nhặt về đống hàng giả, anh chọn mục tiêu kiểu gì thế?” Nữ nhân kia ba máu sáu cơm, đồng hồ giả, vòng giả, tiền trong ví chưa tới 200, đến tiền xăng còn chưa đủ:
“ Trách anh được à, trợ lý của Tĩnh Hải đưa cho hắn chi phiếu, hắn thuận tay ném cho người khác, còn cả ông chủ công ty đó nữa, em thấy rồi đấy ... Ai mà ngờ.” Nam nhân thực sự không thể tha thứ cho bản thân, ôm lấy nữ nhân kia, an ủi:” Dù gì cũng còn cái xe.”
“ Anh ngốc à, xe thuê của công ty, anh dám bán? Cái xe đó không biết qua tay bao người, thể nào cũng chỉ có cái vỏ, động cơ nát tới chạy một km tốn mười mấy đồng tiền xăng.”
Cũng phải, xe của công ty cho thuê xe chuyên dùng lấy thể diện, ai dùng như xe thường.
“ Bỏ đi, đừng giận, thiên lý mã cũng có lúc bước hụt mà, chúng ta tìm cơ hội khác.” Nam tử ra sức dỗ dành an ủi:
“ Tức chết, em chỉ muốn đá chết thằng vương bát đản đó, phí công chụp bao nhiêu ảnh thân mật, giờ cái di động cũng giả nốt.” Nữ nhân muốn khóc luôn, cái thử Iphone dùng HĐH Android, bọn làm hàng giả khốn kiếp, làm giống y hệt, ảnh trong máy là cô trần truồng cùng tên béo ôm nhau, tưởng là tài chủ, giờ muốn tống tiền cũng được mấy đồng.
Rầm!
Giật tay nam nhân ra, cầm cái điện thoại ném xuống đất, vỏ đi đằng vỏ, ruột bay đằng ruột, như trêu ngươi người ta, đúng là thứ hàng nhái, nữ nhân suýt khóc.
…… ……