“ Chị tranh thủ rút sớm đi, tôi xem tư liệu của Tinh Hải, cũng chứng kiến cảnh tượng điên rồ ở bữa tiệc đó, Mã Cương Lô là loại người gì, chị hẳn rõ, cái công ty làm ăn kiểu này, sớm muộn cũng vướng vào lao lý.” Uông Thận Tu nhìn Hàn Như Mân, cô không có bất kỳ phản ứng, có lẽ như trước kia, hắn chẳng thể thay đổi được gì:
“ Tôi đi đây, bảo trọng.” Nói rồi quay người thất thểu rời đi.
Tay cầm gói tiền nặng tựa ngàn cân, Hàn Như Mân cảm thụ được sự quan tâm trong đó, ánh mắt u uất kia, vẫn như năm xưa khi rời đi, để lại hết tiền cho cô, cậu ấy trưởng thành rồi, đẹp trai hơn nhiều lắm, song đối xử với cô bằng một thứ cả thế giới không ai làm thế, chân thành.
Chớp mắt cô đuổi theo, Uông Thận Tu vừa nghe tiếng bước chân quay lại thì làn gió thơm nhào vào lòng, cánh môi ướt át tìm tới môi hắn, người dán sát vào hắn, cuồng nhiệt hôn chàng trai từng làm cô xao động, không, tới giờ vấn thế.
Xe tới, bấm còi, đôi nam nữ hôn nhau say đắm không hề có ý định nhường đường.
Trong xe là đôi nam nữ, nam mặt xẹo khá dữ tợn, nữ váy trắng xinh đẹp bế cô bé hiếu động, nữ nhân đánh tay nam nhân một cái, có lẽ là người hiểu lãng mạn, cho đĩa nhạc, bật loa, phát một khúc piano, mỉm cười ngồi nhìn, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Rất lâu sau đôi nam nữ đó tách nhau ra, gật đầu xin lỗi lái xe, xe đi rồi, Hàn Như Mân lại quấn lấy cổ hắn, ánh mắt đan xen giữa hạnh phúc và phức tạp:” Cậu chưa cho tôi biết, rốt cuộc cậu tên là gì?”
“ Chị cũng thế nà.”
Cả hai đều xấu hổ, đúng là thật sự đều không biết tên đối phương, lại thân mật như thế, cùng bật cười ...
……. ……
A a a …. Ai da , ai da ... Ui .... a a …
Tiếng rên đau đớn mà run rẩy, Lận Thần Tân cuống lên.
Ư ... Ui ui ... ư ư …
Lại tiếng rên nữa, Đỗ Lôi cũng chịu không nổi.
Dù gì cũng là nam nhân, không chịu nổi mấy âm thanh này: “ Tiêu ca, nếu anh đau thì kêu lớn lên, đừng rên rỉ như ở trên giường, khó chịu lắm.”
Lận Thần Tân tiếp xúc với cảnh sát một thời gian, hiểu hoàn cảnh khó xử của Thử Tiêu lúc này, thế nên mới không có gan về đơn vị, không có mặt mũi về nhà.
Đặt cốc nước lên trà kỷ, đẩy Đỗ Lôi sang bên, nơi này là một trong số căn nhà được đền bù của nhà Đỗ Lôi, chưa bán, thành nơi tụ tập của đám anh em bọn họ, giờ hay rồi, ba người thương tích cả ba, trốn biết trong nhà.
“ Tiêu ca, nếu anh khó chịu, hay là tới bệnh viện kiểm tra?” Lận Thần Tân sợ để lại di chứng:
“ Tiểu ca, dù gì anh cũng là cảnh sát mà, kéo đám anh em lôi cô ta ra, dám ra tay với anh, tóm được phải luân phiên hiếp cô ta vài lần.” Đỗ Lôi kiến nghị:
“ Cút sang bên, chuyện này nói ra được à, mất mặt chuyện nhỏ, mất việc là chuyện lớn, vợ biết là tàn đời.” Tiêu ca nói tới đó như thần kinh ngồi bật dậy:
Đỗ Lỗi biết khôn, rối rít xua tay:” Anh yên tâm, bọn tôi biết bảo mật, nếu có cảnh sát hỏi, chúng tôi nói anh uống say, tự cời quần áo ra chơi, thế có được không?”
À, yên tâm rồi, Tiêu ca lại nằm xuống, nhưng mà làm sao đây?
Kính cong!
Đỗ Lôi lẩm bẩm gì đó, Lận Thần Tân uể oải đứng dậy, giao hàng nhanh thật đấy, vừa gọi điện thoại vài phút đã có rồi, nhưng vừa vặn nắm đấm mở cửa liền sững người.
Tiêu Mộng Kỳ, Lạc Gia Long đứng ở cửa, hắn lúng túng:” Sao hai người tìm được nơi này?”
“ Làm như khó lắm vậy.” Nhìn thấy Thử Tiêu nằm trên ghế sô pha, Tiêu Mộng Kỳ đi vào, Lạc Gia Long đi theo:
Thử Tiêu giả lợn chết chặn trước:” Chính ủy Tiêu, tôi không xong rồi ... Cho tôi nghỉ vài ngày, đầu tới giờ còn đau ... Đừng hỏi tôi, tôi không biết, không nhớ gì.”
Tiêu Mộng Kỳ lý giải, đối với chuyện khó mở miệng ấy, dù quan tâm cũng gây phản tác dụng: “ Chúng tôi không biết khi anh tỉnh táo xảy ra chuyện gì, nhưng khi hôn mê thì biết.”
Lạc Gia Long đưa tới một tờ giấy, cách thức kiểu giám định pháp y, Thử Tiêu miệng co giật, kiểm tra ra thành phần Haloperidol, Tabellae Dihydro-etorPhini Hydrochloridi, có thể khiến người ta hôn mê.
“ Đây là vụ gây mê cướp của, chúc mừng cậu Thử Tiêu, tận mắt nhìn thấy kẻ gây án, phải rồi, có mấy vụ án nghi tương tự ở văn phòng chúng ta, tôi tìm ra rồi.”
Thử Tiêu lật xem làu bàu đá Đỗ Lỗi một cái:” Xéo, đồ mồm quạ, xúi lão tử đi bắt nữ lừa đảo, làm lão tử bị lừa.”
Tiêu Mộng Kỳ đã biết nguồn cơn họ đi dự lễ cảm tạ rồi, không ngoài dự đoán, làm người ta dở khóc dở cười, cái đám này dính vào nhau, không có chuyện gì cũng gây ra chuyện được.
Xem qua một lúc, Thử Tiêu ném lại, vẫn bộ dạng như đưa đám.
“ Sao, vẫn không hứng thú à, tôi cho các cậu một mục tiêu, thù chung hận riêng giải quyết một thể, yên tâm, vụ án ở Thiên Ngoại Hải đã được tôi tiếp nhận rồi, không ai biết xảy ra chuyện gì.” Tiêu Mộng Kỳ trừ bỏ nỗi lo âu cho Thử Tiêu:
Cứ tưởng Tiêu ca sẽ ngồi bật dậy cười ha hả, rồi xoa chân múa tay trả thù, ai ngờ hắn vẫn nằm đó như đống bùn nhão.
Tiêu Mộng Kỳ không hiểu, Lạc Gia Long thì hiểu, nhỏ giọng nói: “ Thử Tiêu, trước khi tới đây tôi đi gặp Tế muội tử ...”
“ Con mẹ nó ...” Thử Tiêu đùng đùng nổi giận, tóm cổ Lạc Gia Long:
“ Cô ấy bận hơn cậu, gia công một đơn hàng gấp, tối nay cũng phải tăng ca.” Lạc Gia Long nói tới đó tay Thử Tiêu lỏng ra, hắn lại bổ xung: “ Cô ấy không biết gì, tôi nói có nhiệm vụ phải công tác mấy ngày, phong tỏa đội, sau đó cô ấy nhờ tôi đưa cái này cho cậu.”
Nói rồi đưa tới một xấp tiền, kỳ thực không nhiều, toàn tiền lẻ thôi, nhưng từng đồng vuốt ve phẳng phiu, chừng 1000 ... Nhưng sao Tiêu ca lại cảm giác đó là 1000 kg.
Khóc rồi, Tiêu ca đếm từng đồng tiền, sụt sùi rơi lệ, khóc thật rồi.
Biến hóa như kịch vậy, làm xung quanh thực sự không biết phải có biểu hiện gì.
“ Tôi quyết định rồi, đừng khuyên tôi, sau này uống rượu, đánh bạc, tán gái, tôi cạch hết, tôi về nhà làm chuyện nhà ... Nghĩ tới vợ tôi vất vả, tôi đau lòng lắm.” Tiêu ca vừa lau nước mắt vừa nói:
“ Uống rượu đi bar toàn tôi bỏ tiền mà.” Lận Thần Tân nói nhỏ:
“ Tán gái không cần cai, chả ai khuynh đảo vì anh đâu, cùng lắm bị người ta lừa như hôm nay thôi.” Đỗ Lôi đánh giá:
“ Cờ bạc thì càng khỏi, ai dám chơi với cậu, khác nào đóng tiền cứu tế.” Lạc Gia Long hậm hực:
Tiêu Mộng Kỳ đang cảm động phải mím môi cười đến khổ, giờ cô thấm thía, thế nào là vật tụ theo loài, người họp theo bầy.
Thử Tiêu sịt mũi một cái: “ Các cậu làm tôi yên tâm rồi, tôi vẫn là nam nhân tốt.”
Tiêu Mộng Kỳ ngã ngửa, làm sao cô thấy quyết định độc thân của mình sáng suốt như thế.
Tảng đá trong lòng bỏ xuống rồi, Tiêu ca tu hết chai nước, cướp lấy đồ ăn Lạc Gia Long mang tới, ăn một mình, thức ăn được giao, một mình ăn hai suất, làm người ta trố mắt.
Vừa ăn vừa cám ơn những người có mặt, chửi rủa hai tên vắng mặt, nhất là Dư Tội, hắn gọi cho Dư Tội đầu tiên, kết quả là tắt máy, chửi Hán Gian khi không có chuyện gì thì suốt ngày lượn lờ trước mắt, có chuyện thì biến mất, không biết đêm qua lang chạ với ai.
Tiêu Mộng Kỳ hỏi vội:” Anh có thấy anh ấy à?”
Lận Thần Tân vội xen vào trả lời:” Đúng, chính là nữ nhân để lại dấu hiệu lên mặt tôi, anh Uông có vẻ nhận ra cô ta, đuổi theo, cô ta quay về, không thấy anh ấy nữa.”
“ Hán Gian bị người ta đánh nhập viện.” Lạc Gia Long báo tin:
Ặc, Tiêu ca sặc mỳ, suýt phun khỏi mũi, Đỗ Lỗi hả hê:” Chắc là thấy sắc động lòng, tay chân làm bậy nên ăn đòn.”
“ Vớ vẩn, anh Uông không thấp kém như cậu.” Lận Thần Tân trừng mắt, Đỗ Lôi không thua, đôi bạn kỳ quái này cãi nhau tưng bừng, Tiêu Mộng Kỳ cứ có cảm giác giống Thử Tiêu với Dư Tội, đúng là ai cũng có một tên bạn xấu, còn cô, chẳng có ai cả ...