Di động trong túi reo, Dư Tội đang ăn thịt dê thuận tay lấy ra, lạ quá, là cái di động của Biện Song Lâm, nghĩ một lúc nhận máy:” A lô, tôi là Biện Song Lâm, anh là ai ... A lô ...”
Í, gọi mà chả nói gì, chỉ thấy tiếng thở, cảnh giác nhìn quanh, lập tức thấy một tên Râu Xồm đắc ý nhìn mình.
Không chỉ có một tên, cảm giác nguy hiểm cực lớn dâng lên, Dư Tội đảo mắt đảo mắt nhìn quanh, có hai tên từ từ tiếp cận, sơ mi ngắn không che dấu được cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết thuộc cấp bậc súc vật.
Mình chọc vào ai thế?
“ Này, anh làm sao thế?” Bán thịt phát hiện chuyện bất thường , khách hàng đặt xâu thịt trên bếp đã cháy khét:
Tên gần nhất chỉ còn mấy bước, cười gằn nói:” Tìm anh lâu rồi, người anh em, đi theo chúng tôi một chuyến, nói chuyện rõ ràng, không làm khó anh.”
“ Tôi không theo thì sao?” Dư Tội vẫn chú ý xung quanh:
“ Chuyện này không do anh quyết.”
“ Vậy có thể hỏi vì sao tìm tôi không?”
“ Tôi thực sự không biết, có điều hình như anh chọc vào người không nên chọc rồi.” Râu Xồm hoàn toàn không để người thấp nhỏ này vào mắt:
Mẹ chúng mày, chưa biết ai chọc vào nhầm người đâu, Dư Tội cười nanh ác trong lòng, miệng vẫn nói:” Được rồi, tôi chẳng làm gì, đi theo các anh cũng được, nhưng phải cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Tới nơi thì biết, đừng ép chúng tôi mạnh tay ... Á ...”
Dư Tội thình lình hất xâu thịt dê, một ánh lửa đỏ mang theo làn khỏi làm người kia kêu lên kinh hãi lùi lại, chưa hết, bát ớt chụp vào mặt.
Con mẹ mày, làm người đàng hoàng không muốn, muốn làm XHĐ à?
Dư Tội làm gì bỏ lỡ cơ hội, xâu thịt tiếp tục chọc than đỏ hất về phía tên chạy nhanh nhất, tên này không phanh kịp, đỡ lấy cục than, sau đó nhảy tưng tưng như khỉ.
Vù một cái, than nóng rực bay tới, tên thứ ba nhận ra sai lầm của hai người trước, né ngay, gầm gừ xông tới, nhưng hắn cùng bất hạnh, cả chậu mỡ ào một phát.
Tiếng hét thảm thiết, nhưng tên này không tầm thường, mau chóng cởi quần áo, thứ mỡ này nóng không khác gì nước sôi ... Quần cởi một nửa nhìn thấy thứ đen đen bay tới, kinh hồn táng đởm, nhưng không né được nữa ...
Á aaaaaaaa.
Cục than làm đũng quần thủng một lỗ, hắn ôm hạ bộ nhảy tưng tưng, xung quanh hú hét giơ điện thoại chụp lại.
Lúc này Dư Tội cầm kìm kẹp than chạy, á, không phải chạy mà xông tới bên xe, Râu Xồm không ngờ bốn đánh một mà tan tác như thế, siết nắm đấm xông tới, Dư Tội căn bản không định đánh nhau kiểu đó, tay cầm kìm dí, di, dí,
“ Con mẹ mày ...” Râu Xồm bị kìm nóng đỏ dí trúng mấy chỗ, toàn thân bốc khói, cởi áo bọc tay xông tới:
Chỉ là chúng thực sự chọc nhầm người rồi, cái kìm chọc đũng quần, ôi mẹ ơi, chỗ đó mà chọc trúng còn gì đời trai, chớp mắt bị Dư Tội đánh mất đấu chí, che dưới thì lộ trên.
Xèo, mùi khét bốc lên, râu mất cả mảng.
Râu Xồm lảo đảo lùi lại, vấp phải thứ gì, ngã lăn quay, thấy Dư Tội làm động tác ném kìm gắp than, sợ đái ra quần, lồm ngồm bò nhanh như chó chạy.
Đến khi hoàn hồn quay đầu thì không thấy người đâu nữa.
Bốn tên hùng hổ bắt người, chớp mắt chuốc lấy kết quả thê thảm, kẻ bị bỏng lăn lộn, kẻ cởi quần nhảy, kẻ bị ớt vào mặt, kẻ thì cháy râu, xung quanh được một phen cười no bụng, nhân dân vĩ đại ưa xem náo nhiệt quên cả sợ.
Cả bón dìu nhau lên xe chuồn.
Lúc này mới có tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới.
Dư Tội chui vào cái ngõ nhỏ, không phải chạy mà dùng di động chụp xe cùng với người tấn công mình, đợi xe cảnh sát tới mới đi, y không định cho lời khai, bản thân còn chưa biết chuyện gì.
"Mẹ nó, tên bịp bợm bày trò gì vậy?
Tắt di động, rút sim, Dư Tội hiểu rồi, vấn đề ở cái máy, chỉ cần bật lên, có người truy theo tín hiệu tới tìm.
Cùng lúc này tòa nhà Cẩm Trạch Uyển đường Nghênh Trạch, Uông Thận Tu tập tễnh đi khỏi bãi đỗ xe, tay cầm túi giấy, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn không nói cho bất kỳ ai, một mình lặng lẽ tới đây, là cảnh sát, hắn nhanh chóng tra được địa điểm làm việc của đầu tư Tinh Hải biển số xe và nhân viên nghiệp vụ, tìm được ảnh của Hàn Tiếu, không, Hàn Như Mân, trợ lý giám đốc của Tinh Hải.
Mọi thứ sao như thế, đám vệ sĩ coi hắn là lưu manh quấy nhiễu nữ trợ lý, đánh một trận ném bên đường uy hiếp, hắn chẳng thèm chấp loại chân chó nhận lương, làm hắn tan nát cõi lòng, Hàn Tiếu đứng bên cạnh nhìn hắn bị đánh, không nói gì bỏ đi.
Cô ấy vẫn thế, chẳng qua thân phận khác, dùng phương thức sở trường đối phó với nam nhân.
“ Tiểu Vương, cậu đừng đi ...”
“ Tiểu Vương, tôi làm vợ cậu nhé?”
“ Cuối cùng cậu vẫn đi ...”
Đã nhiều năm trôi qua, tiếng nỉ non tiêu hồn vẫn bên tai, ánh mắt kia vẫn ở trước mắt, năm xưa hắn tự nhận về đội không sai, sai là ... Không nên có cuộc gặp mặt này.
Hắn chôn dấu ký ức đó thật sâu, ý đồ quên đi, có điều hắn sai rồi, có một số việc, càng muốn quên kỳ ức càng sâu đậm, suốt một tiếng, hắn vẫn đứng đó chìm trong hồi ức.
Hai tiếng trôi qua, hắn không nhúc nhích, tựa như hóa đá, cố chấp, cũng vô cùng kiên định, hắn biết cuộc gặp gỡ không hẹn trước này là câu chuyện không có kết quả, hắn không bận tâm, dù bị người ta chế nhạo, hắn từng lập chí làm cảnh sát giúp đỡ mọi người, nhưng người mình yêu thương lại không cứu được.
Ba tiếng trôi qua, Uông Thận Tu nhìn thấy mục tiêu, bước ra chạn được, vệ sĩ nhận ra hắn, định tăng tốc xe dọa, nhưng không ngờ ánh mắt hắn khinh bỉ, bất chấp, đành phanh lại còn cách một mét.
Rầm, đẩy cửa đi xuống, tên vệ sĩ sắn ống tay áo chửi:” Mày chỉ ăn đòn mà không nhớ chứ gì ... Á ...”
Âm thanh ngưng bặt, vệ sĩ sững sờ, Uông Thận Tu giơ phù hiệu cảnh sát ra:” Tôi không quen dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, tôi cũng không buồn so đo với các người, tôi muốn gặp trợ lý Hàn.”
Vệ sĩ không ngờ hôm qua mình đánh cảnh sát, mồ hôi vã ra như tắm.
“ Tôi không truy cứu tội danh tấn công cảnh sát, nếu không ông chủ anh cũng đừng hòng thoát.” Uông Thận Tu trầm giọng quát: “ Không dám ra tay thì tránh sang bên.”
Vệ sĩ không muốn, cũng không dám ngăn, chỉ thấy người trong xe mở cửa, chiếc chân nuột đà cùng đôi giày cao gót kiểu giây buộc gợi cảm thò ra, Hàn Như Mân xuống xe bình tĩnh nhìn Uông Thận Thu, làm làm ra vẻ như hai người xa lạ: “ Giữa chúng ta có lẽ hiểu lầm thật rồi, tôi bày tỏ sự áy náy đối với chuyện hôm qua, sẵn lòng bồi thường, anh ra giá đi.”
Uông thận Tu đi tới, rất kiên định, giống nhiều năm trước hắn tới hộp đêm, sau đó kéo Hàn Như Mân đi, kệ cô la hét, vùng vẫy, rồi đấm đá, hắn bế xốc lên, vác trên vai, cứ thế mà đi.
Vệ sĩ choáng váng, giữa ban ngày ban mặt có kiểu bắt người thế này à, trong xe có một nữ nhân khác thò đầu ra, bảo hắn đứng im, mắt hâm mộ nhìn Hàn Như Mân bị cướp đi.
Uông Thận Tu đi xuống tầng hầm gửi xe, tới chỗ khuất vắng vẻ mới đặt Hàn Như Mân xuống, Uông Thận Tu thở hồng hộc, cô muốn vung tay tát, nhưng không tán được, phẫn nộ cực độ làm mặt hoa biến sắc, lạnh lùng nói một câu: “ Bao năm qua rồi, cậu dây dưa như thế có nghĩa lý gì?”
“ Tôi không dây dưa, chỉ nói một câu rồi đi.” Uông Thận Tu khôi phục tâm tình, mắt cô ấy thật lạnh lùng, không còn là Tiếu Tỷ Nhi nhiều năm trước luôn nhìn hắn ngọt ngào nữa:
“ Nói đi, tôi không có thời gian.” Hàn Như Mân quay đầu sang bên:
Uông Thận Tư lấy túi giấy nắm chặt trong tay đưa tới, Hàn Như Mân bằng trực giác đoán ra là cái gì, quả nhiên mấy cọc tiền, vài vạn, cô chế nhạo: “ Cậu vẫn như xưa, một con quỷ nghèo, cậu nghĩ tôi thiếu vài đồng tiền lẻ này à?”
“ Đó là tiền lương tôi tích góp nhiều năm, tôi không thể cho chị nhiều hơn, tôi chỉ tận lực muốn giúp chị ...”
Hàn Như Mân tựa hồ nhìn thấy chàng trai không xu dính túi mà gan chùm trời năm xưa, bao năm qua, cậu ta vẫn làm chuyện hoang đường, nhưng làm người ta cảm động.
....
Hôm nay dừng ở đây.