Chuyện của Thử Tiêu lẫn Hán Gian tạm thời đều không thể làm gì hơn, trong lòng Dư Tội còn một băn khoăn nữa, biết vợ đã trả phòng khách sạn liền bắt taxi tới chỗ Ngụy Cẩm Trình, bất ngờ là tên phú hào lập dị này bê bát mỳ ngồi trong văn phòng ăn ngon lành.
Ngụy Cẩm Trình bảo thư ký đưa lên cho Dư Tội một bát:” Ăn đi, chắc là an chưa ăn gì đâu.”
“ Sao anh biết?” Dư Tội không khách khí, bê bát mỳ lên, ăn sáng còn chưa nữa là:
“ Hồi trẻ tôi cũng thế thôi, trong lòng có tâm sự thì gác hết các thứ sang bên, chưa tới tuổi tôi thì anh chưa hiểu được sống là gì đâu.”
“ Vậy anh nói xem, ở tuổi anh sống là gì?”
“ Nhìn tôi ngồi đây ăn mỳ mà không hiểu à, chẳng có gì thay đổi hết.” Ngụy Cẩm Trình cười ha hả:” Hồi trẻ ai cũng muốn thay đổi hiện trạng, cuối cùng phát hiện ra, thứ thay đổi là mình.”
Hai người nhìn nhau cười, có lẽ đây là nguyên nhân duy trì quan hệ vong niên của họ, ý đồ nhìn thấu đối phương, rốt cuộc là chẳng ai nhìn thấu.
Một người ăn thong thả, một ăn như gió cuốn mây tàn, khách ăn nhiều hơn chủ. Ăn xong lau miệng, Ngụy Cẩm Trình tự bê bát đi, quay về thấy Dư Tội hút thuốc lá, mắng: “ Ăn xong hút thuốc không lợi cho sức khỏe, định hại cả tôi à, ép tôi ngửi thứ khói thuốc loại hai.”
“ Thế nên anh mau mau đuổi tôi đi, thế nào rồi?” Dư Tội chỉ đống tư liệu đã đóng gói trên bàn:
“ Chả thế nào, vốn không có ích gì cả, huống hồ quá hạn, với lại Biện Song Lâm ở trong trại, hắn chẳng thể làm gì được.”
“ Tôi nhờ anh giải quyết vấn đề, anh chỉ đặt ra vấn đề cho tôi, tôi mà có năng lực này thì đi xin tư vấn anh làm gì?” Dư Tội nhìn Ngụy Cẩm Trình làm ra điệu bộ không giúp được gì, nói: “ Không làm khó anh nữa, đây là thứ hôm qua tôi thu thập được.”
Ngụy Cẩm Trình nhận lấy đống tài liệu mà Dư Tội được phát tối qua, lướt mắt một cái ném đi như rác: “ Huy động vốn tư thôi, có gì chứ?”
“ Anh không thấy đây là huy động vốn phi pháp à?” Dư Tội hỏi:
“ Thế anh nghĩ bây giờ có huy động vốn hợp pháp à?” Ngụy Cẩm Trình hỏi lại:
Nếu hắn nói vậy thì chắc là đúng, Dư Tội chuyển câu hỏi: “ Vậy anh có thấy khả năng lừa đảo không, lợi nhuận cao thế này, tôi tính lãi đã tăng gấp mấy lần ngân hàng rồi.”
“ Tôi từng thấy lãi suất còn cao hơn nữa, trả được là vay vốn dân gian, không trả được là lừa đảo.”
“ Theo tôi tìm hiểu thì Tinh Hải đầu tư trải khắp nhiều tỉnh, dù sao tôi không hiểu chuyện kiếm tiền của họ, song tôi nghĩ nếu tới lúc họ không trả nổi tiền, chuỗi tài chính bị đứt ... Đây là thảm họa với công tác của chúng tôi.”
Ngụy Cẩm Trình gõ gõ ngón tay lên bàn: “ Tôi khuyên anh một câu, không biết anh có nghe không?”
“ Thừa lời, không thì tôi tới đây làm gì?”
“ Vậy thì tránh xa Tinh Hải ra.” Ngụy Cẩm Trình cẩn thận nói: “ Đầu tư Tinh Hải, địa ốc Tinh Hải đều thuộc tập đoàn Tinh Hải, mấy năm trước lấy được mảnh đất ở Tập Hổ Doanh, lúc đó địa điểm làm việc còn chưa có, vậy mà một công văn phê duyệt cấp xuống, bán luôn hơn 400 triệu, tôi không biết ai ở phía sau, song làm ăn với quốc xĩ thì không phải người thường ... Giờ thì nhìn đi, giờ họ huy động vốn, chắc chắn còn có hành động lớn ... Bọn họ không có sản nghiệp thực thể, giống đầu tư lướt sóng, hôm nay nhập cổ phần, mai bán ... Đây là kiểu làm ăn nguy hiểm.”
“ Tôi hiểu ý anh, chẳng qua là họ ôm chân to, nhưng chẳng may có chuyện, ví như chỗ dựa đổ, hay chuỗi tài chính gặp sự cố, họ lỗ một cái là trắng tay, vì họ không kinh doanh, không tài sản gì cả ... Không phải hại chết nhà đầu tư sao?” Dư Tội nghe tới chuyện kiểu này không chỉ một lần rồi:
“ Liên quan gì tới anh, anh ăn khoai lang lo chuyện quốc tế à? Xã hội ngoài kia là thế, anh định làm đấng cứu thế à, đừng ...”
Dư Tội dài mặt, không có địa vị, lời nói ra không ai coi trọng.
Ngụy Cẩm Trình xuất phát từ thiện chí, vẻ mặt Dư Tội biến đổi hết sức phong phú, nhưng không nói câu nào, mang số tạp chí rời đi.
Tiễn Dư Tội xuống lầu, đến lúc đi rồi vẫn không nói gì, nhìn bóng lưng quật cường độc hành đó, Ngụy Cẩm Trình thở dài, kỳ thực cuộc sống này quá nhiều kẻ thông minh khôn khéo rồi, không còn đáng tiền nữa, người như Dư Tội mới giá trị, song hắn không định làm gì cả, về lý luận, hắn là người đứng trên chuỗi thức ăn, đã quen với triết lý mạnh được yếu thua rồi ...
“ Làm phiền cho gửi.” Dư Tội đưa một chồng tạp chí qua cửa sổ sảnh doanh nghiệp của cty bưu chính, gửi cho Biện Song Lâm:
Điền địa chỉ, là trại giam Tấn Trung, khi đóng gỏi làm nhân viên bưu chính ngạc nhiên nhìn Dư Tội, y mỉm cười, đoán chừng người ta nghĩ rằng mình là người nhà phạm nhân rồi, đây không phải chuyện vẻ vang.
Cái bọc đó bị nhân viên kia ném mạnh vào đống hàng lớn nhỏ, Dư Tội nhìn cảnh đó không thoải mái, không nói gì cả, rút di động Biện Song Lâm đưa cho mình ra, xem vô số lần rồi mà không phát hiện ra gì, file văn bản đơn giản, dạy y khởi tố cty viễn thông cùng danh sách các loại tạp chí, trong đó có rất nhiều loại tạp chí phát hành giới hạn, vậy mà Biện Song Lâm ở trong trại vẫn biết.
Xác định không bỏ xót thứ gì, Dư Tội cất di động đi, không định quan tâm tới chuyện này nữa.
Tiếp theo làm gì đây, rời trạm bưu chính, Dư Tội nhìn quanh, đang ở đường Hà Bắc, khu thành phố cũ, một loạt quán hàng đồ ăn bày ở vỉa hè, gọi điện cho vợ, chậc, hôm qua vất vả cả đêm làm vợ nói chuyện ôn nhu hơn nhiều, hai người thương lượng về nhà ăn cơm, sau đó ... Dư Tội cúi đầu nhìn xuống, chắc sau đó không nổi nữa rồi.
Dư Tội mua một cân mận, một cân anh đào, nghĩ lại thái độ của vợ cũng cảm thấy cách sống của mình nên thay đổi, không biết từ bao giờ mình trở nên lãnh đạm với xung quanh, suốt ngày nghĩ tới nghi phạm mà quên người bên cạnh.
À đúng, lại quên mất một người bên cạnh, quên béng Thử tiêu rồi.
Nhớ tới thằng bạn xấu, sau đó quyết định mặc kệ hắn, thằng chó đó tinh trùng lên não, đóng thổ hào quá giống, bị người ta coi là dê béo, hơn nữa chuyện này không thể tìm hiểu sâu, nếu không thì phải tra vấn đề của thằng béo trước, nên hắn mới trốn đi.
Uông Thận Tu thì phải quan tâm, nhưng nghĩ rồi đành bỏ, với tính cách chững chạc, ẩn nhẫn của Hán Gian, hắn mà không muốn nói, truy hỏi chỉ phản tác dụng.
Tóm lại là ai cũng cần không gian riêng tư tự điều chỉnh, đâu phải thời đi học hễ có chuyện là kéo hết anh em tới, Dư Tội đi ngang qua một quán thịt dê nướng, mùi khói hấp dẫn làm y dừng bước.
Đã bao lâu rồi không ăn thứ này nhỉ, ngày trước dù đi làm nhiệm vụ cũng không quên cùng Thử Tiêu dừng lại làm cốc bia và vài xiên thịt, giờ ngoài đâm đầu vào vụ án liên miên chả biết gì, mình đúng là sống quá vô vị rồi.
“ Ông chủ cho 10 xâu.”
Dư Tội hứng chí hô một tiếng, rồi đứng xem người ra nướng thịt, không biết có chiếc PRADO đang từ từ tiếp cận.
Xe đi rất chậm, người ghế phụ lái lẩm bẩm như đọc kinh:” Gần lắm rồi, 30 mét, cẩn thận, đừng để y chạy mất, người này đã mấy ngày không bật máy, chẳng biết lần sau lúc nào y mới bật máy, đừng vồ hụt.”
Lái xe râu xồm, khống chế tốc độ, vẻ mặt không khỏi khẩn trương, hai người ngồi ghế sau, bóp tay răng rắc, chuẩn bị làm việc.
Bọn họ truy lùng cái di động này nhiều ngày rồi, nhưng vì nó cứ lúc mở lúc tắt, không dễ tìm, họ bị ông chủ chửi mắng không chỉ một lần, lần này bất kể thế nào cũng phải tìm được.
“ Chỗ này.” Xe dừng ở bên đường, bốn người nhìn dòng người qua lại, không dễ tìm:
Râu Xồm có vẻ được huấn luyện, bố trí vị trí, sau đó một ở lại, ba xuống xe, tới gần chỗ phát tín hiệu, bấm máy.