Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 93 - Q1 - Chương 093: Sứ Mệnh Kêu Gọi. (3)

Q1 - Chương 093: Sứ mệnh kêu gọi. (3) Q1 - Chương 093: Sứ mệnh kêu gọi. (3)

Đúng là rất mệt mỏi, suốt cả đêm không ngủ, hai người tận tình hoan ái, sáng dậy vẫn không rời nhau, Hàn Tiếu ngủ với không biết bao nhiêu nam nhân, nhưng chưa bao giờ ngủ qua đêm với ai, trừ chàng trai này, khuôn mặt rõ ràng đã khóc không ít của Hàn Tiễu miễn cưỡng nở nụ cười: “ Cậu thực sự là cảnh sát à?”

“ Vẫn chưa, chỉ là học viên sắp tốt nghiệp thôi.” Uông Thận Tu quay sang hôn lên má Hàn Tiếu, điều kiện bảo mật đã mất hiệu lực giữa hai người:

“ Bài hát vừa rồi là gì, thật dễ nghe.”

“ Bài ca cảnh sát nhân dân, cũng là bài ca của trường chúng tôi.”

“ Tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi không phải lo cho cậu nữa, đi đi, ở nơi này lâu, sẽ thành người chẳng ra người, ma chẳng ra ma như tôi.” Hàn Tiếu buông tay, rất dứt khoát:

Biết rõ kết quả là thế, thời khắc đó tới, Uông Thận Tu vẫn không sao dứt bỏ được, nhìn Hàn Tiêu quay đầu lén lau nước mắt, lòng đầy day dứt, hai người đang chìm đắm trong biển ái tình, không phải là giả, nhưng đó là thứ không nên xuất hiện giữa bọn họ.

Hàn Tiếu thất thần nhìn Uông Thận Tu lúc này mặc chiếc áo sơ mi lam nhạt hơi nhàu nhĩ, giống như lần đầu mới gặp nhau, thế mà cô chẳng nhận ra hắn là tên lang thang chẳng có một xu dính túi, càng không ngờ rằng khi ở bên cạnh chàng trai ngượng ngùng và u uất này, mình lại sinh ra thứ tình cảm đã vô cùng xa xỉ, càng không ngờ hắn là cảnh sát dự bị.

Bất kể là gì, mọi thứ kết thúc vào buổi sáng hôm nay rồi, cô đứng bên cửa sổ, mắt nhìn vào không gian vô định, giọng nói trở nên vô tình: “ Đi đi, điện thoại lại kêu rồi, đừng quên trả tiền, cậu biết giá của tôi rồi đấy.”

Uông Thận Tu lấy hết số tiền kiếm được đặt lên bàn trang điểm, biết Hàn Tiếu nói thế là để chặt đứt nhớ nhung cuối cùng của mình, giọng hết sức kiên định: “ Chị Tiếu, tôi biết mình chưa có bất kỳ cái gì, cũng chẳng thể đem lại cho chị cái gì, nếu ở lại cũng là chị nuôi tôi ... Trước giờ tôi sống hồ đồ, nhưng giờ tôi có mục tiêu của mình rồi, tôi muốn một ngày trở thành sẽ thành nam nhân có thể nuôi được chị.”

Hàn Tiếu không đáp, Uông Thận Tu lặng lẽ đi ra ngoài, quyến luyến quay đầu, không thấy Hàn Tiếu nữa, suýt nữa thì hắn muốn mở cửa chạy vào ôm chặt lấy cô, nói sẽ không đi đâu cả. Di động lại vang lên bài ca kia, nhưng trong đầu chỉ có giọt nước mắt của Hàn Tiếu, mọi ý nghĩ của hắn đều biến mất, hắn không kỵ húy Hàn Tiếu là tiểu thư, hắn chỉ hận mình, hận mình lo được lo mất, không giống nam nhân.

Ngày hôm đó, đám học viên ở các ngóc ngách của Quảng Châu, có đắc ý, có buồn bã, có lo lắng trùng trùng, có sảng khoái tập trung cùng một địa điểm.

Đó là nơi họ tiếp nhận một nhiệm vụ đơn giản, thực sự là đơn giản, nhưng chuyện trải qua không đơn giản nữa.

Người đầu tiên tới báo danh là Đổng Thiều Quân, nam sinh này khiến Cao Viễn và Lâm Vũ Tịnh đảm nhận nhiệm vụ đều gật đầu chào, tướng mạo và tính cách đồng nhất, là hán tử phương bắc tiêu chuẩn, sau khi báo danh ngồi trên chiếc ghế chuẩn bị sẵn, đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp, tay đặt trên gối, không nói lời nào. Suốt 40 ngày, chàng trai này nhặt rác kiếm sống trên Bạch Vân Sơn, màn trời chiếu đất, làm hai cảnh sát tiền bối nể phục, khi vào đội ngũ, nhất định là cảnh sát tốt.

Những người tới tiếp sau đó không lọt vào mắt được, Dư Tội, Thử Tiêu, Lý Nhị Đông, Đậu Hiểu Ba cùng ngồi taxi tới. Hùng Kiếm Phi đến sau một chút, cả đám chưa đi qua cửa đã ồn ào, Đậu Hiểu Ba chỉ mặt Đổng Thiều Quân chửi luôn: “ Fu-ck! Cậu chưa chết đói bỏ chạy à? Thôi, bọn tôi xong rồi.”

Trong đám 13 anh em chơi với nhau, Đồng Thiếu Quân và Lạc Gia Long có thành tích học tập tốt nhất, hắn trụ lại được tức là hi vọng của đám anh em giảm đi một phần. Có điều lúc này không còn nơm nớp lo bị loại nữa, nếu bị loại, khỏi mua vé về, ở Quảng Châu làm việc cũng được, có CMT, thuận lợi hơn nhiều.

Nhìn anh Tiêu kìa, giờ luyện được bản lĩnh đối nhân xử thế rồi, bắt tay Cao Viễn, ân cần hỏi han: “ Anh còn nhớ tôi không, khi ở trên đường, nhờ anh cứu mạng, còn chưa cám ơn.”

Cao Viễn mặt lạnh lùng như không quen biết: “ Nộp di động và thiết bị theo dõi.”

Dư Tội tới lúc này mới chính thức gặp “vợ” mình, trước đó chỉ biết trong số người theo dõi có nữ cảnh sát, đề phòng bị phát hiện nên không bám theo. Nhớ tới tên lái xe ôm hiểu lầm đây là người vợ bỏ theo trai của mình, không khỏi nhìn thêm vài lượt, cực kỳ xinh đẹp. Không phải loại vẻ đẹp điệu đà chói lòa mà hài hòa cá tính, mặc cảnh phục tôn lên vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, rất hấp dẫn nam nhân, chỉ là quá mức lạnh lùng rồi, mắt một mực nhìn thẳng về phía trước, chẳng có chút biểu cảm nào … một mỹ nữ hiếm có bị cái tổ chức này biến thành người máy rồi, thật phí.

Lần lượt giao nộp trang bị, bốn người kéo ghế ngồi vây quanh Đồng Thiếu Quân, hết sức kỳ quái vì sao tên này vượt qua được, Đồng Thiếu Quân gặp lại anh em, tính cách tức thì hoạt bát hơn hẳn, kể lại chuyện mình trải qua, Lý Nhị Đông thất kinh: “ Không thể nào, nhặt rác 40 ngày à, ở trong thành phố nhặt rác cũng đánh cướp nhau, không có đội ngũ không được.”

“ Ở khu du lịch thì khác, tôi xin quản lý làm công tác quét dọn vệ sinh cho họ, nên trụ lại được.” Đổng Thiều Quân giải thích:

“ Thế thì làm khổ bản thân quá rồi.” Bánh Đâu cảm thán vỗ người Đổng Thiều Quân đã gầy dộc đi, đó không phải cách hay, nhưng đáng phục:

“ Đúng thế, thật không đáng chút nào.” Đấy thấy chưa, thằng nói không thèm nghĩ Lý Nhị Đông đã nói thẳng ra rồi đấy, không dám khen hành vi này, nói thế nào cũng thấy người anh em này quá thật thà, chưa đánh đã khai: “ Chúng tôi làm việc trong ngành quảng cáo, có được chút tiếng tăm.”

“ Đúng đúng, giống giống quảng cáo mời gọi đầu tư ấy, chi tiết không nói nữa, dù sao anh không hiểu đâu.” Bánh Đầu dương dương đắc ý vì kiếm được cái từ quá hay mô tả công việc của mình:

Lâm Vũ Tịnh nghe thấy suýt không giữ được cái mặt lạnh, hai tên này mặt cũng dày quá mức rồi.

Đồng Thiều Quân không biết ẩn tình, xấu hổ vì thua kém anh em, Hùng Kiếm Phi không phải hỏi, thằng này trời sinh làm công nhân khuân vác, không chết được, quay sang nhìn Dư Tội có chút gầy gò: “ Dư Nhi, cậu sao qua được?”

“ Thì bữa no bữa đói, sau đó may mà nhờ gặp được đám Thử Tiêu.” Dư Tội nói nửa thật nửa giả, cái mặt y khi cần thật thà thì trông hết sức thật thà, chẳng ai nghi được:

Đồng Thiều Quân vỗ vỗ vai thông cảm, cũng biết nói hời hợt vậy chứ khẳng định không dễ dàng gì, nhìn Thử Tiêu khen ngợi: “ A, Thử Tiêu, đeo cả đồng hồ đắt tiền rồi, làm nghề cũ phải không, còn tiếp tế cho Dư Nhi, không tệ.”

“ Tôi ...” Thử Tiêu nhìn Cao Viễn, Lâm Vũ Tịnh đứng ở đó, không dám nói:

Dư Tội tiếp lời: “ Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa, anh Tiêu ngại đấy ... Lần trước còn chưa kịp cám ơn anh Tiêu.”

Càng nói càng như thật, Đồng Thiều Quân biết bản lĩnh Thử Tiêu, lòng hâm mộ lắm, chỉ là hắn không chú ý, đám Dư Tội tuy khôi phục bộ dạng ăn mặt lúc đầu, nhưng tên nào tên nấy giày da mới tinh, chẳng qua Thử Tiêu đeo đồng hồ hơi bắt mắt.

“ Oa còn có người đẹp trai hơn mình.” Thử Tiêu tinh mắt phát hiện ra lục địa mới:

Uông Thần Tu đã tới, tên Hán Gian tóc bóng mượt chải chuốt hoàn toàn khác đám anh em tóc tai bù xù như tổ quạ, theo lệ giao nộp trang bị, vừa định tới đoàn tụ thì Dư Tội ngồi xe nhất cười nhạt, Lý Nhị Đông đánh mắt với Bánh Đậu, thừa biết đám anh em này rồi, hắn chột dạ lùi lại: “ Sao thế?”

Bình Luận (0)
Comment