“ Mùi nước hoa nữ. “ Thử Tiêu đi quanh Uông Thận Tu một vòng, mũi hít hít, nổ phảo trước:
Bánh Đậu kiểm tra tay Hán Gian: “ Không có vết chai, da láng mịn, chứng tỏ không phải làm gì hết.”
Lý Nhị Đông trực tiếp hỏi: “ Hán Gian, ánh mắt u uất kia ở đâu ra, không phải là tiểu bạch kiểm lưu lạc đầu đường gặp được bạch phú mỹ chứ?”
“ Không thể nào, gặp rồi ai còn về?” Hùng Kiếm Phi cùng Đồng Thiếu Quân gần như đồng thanh:
Hai người tiếp đãi cũng cười, xem tín hiệu cả tháng chẳng mấy cảm giác, giờ gặp người thấy thú vị hơn nhiều.
Uông Thận Tu hất mái tóc đã khá dài, ngồi xuống vắt chân chữ ngũ, thở dài: “ Nói ra các cậu không tin, tôi kiếm ăn ở hộp đêm Đế Hiệu.”
“ Cái gì? Cậu, cậu bán ... bán thân rồi à?” Bánh Đậu thất kinh ngã oạch xuống ghế, vội vàng bò dậy nhìn kỹ người anh em sa đọa, giọng thương cảm:” Làm sao tới mức đó!”
Lý Nhị Đông cũng cảm thán: “ Chẳng trách mặt trắng thế kia, đó gọi là tình dục quá độ đấy.”
Cả đám nửa đùa nửa thật trêu ghẹo, nhưng Uông Thận Tu lại không vênh mặt nói câu quen thuộc "phong cách của anh các chú không hiểu", mà chỉ cười nhẹ. Tên khốn này vốn đã đẹp trai rồi giờ áo sơ mi trắng, quần âu khóe miệng nhếch lên mang vẻ bất cần đời cùng với ánh mắt buồn bã chán chường, tăng thêm không ít sức dụ hoặc trí mạng với thiếu nữ vô tri.
Dư Tội chợt nhớ một câu, người đời khinh ta, chửi ta, cười ta, hại ta, ta phải làm sao? Lúc này hắn chỉ cười cho qua, đám anh em cụt hứng, Dư Tội vỗ tay bảo mọi người im lặng, giơ ngón cái nói: “ Về là tốt rồi.”
Đều từng trải rồi, mọi người nhận ra Uông Thận Tu ắt trải qua chuyện không tầm thường, ai chẳng có điều khó nói, dù cả với anh em thân thiết nhất, Bánh Đậu, Lão Nhị cảm thụ rất sâu, lần lượt vỗ vai hắn.
Sau đó là Tôn Nghệ, thằng này mất quần áo rồi, ăn mặc hoa hòe hoa sói như đám choai choai Quảng Châu, anh em nhao nhao hỏi, hắn nghênh ngang đáp, khó coi vứt rồi, sau đó trọng sức khinh bạn, tới trước mặt Lâm Tĩnh Vũ, bắt chuyện: “ Chị gái xinh đẹp, chị tới tiếp nhận chúng tôi về đấy à?”
A, thằng nhãi này, hoa khôi cục chống ma túy mà dám tán tỉnh, Cao Viễn trừng mắt: “ Này nghiêm túc chút.”
Ai ngờ Tôn Nghệ bực mình: “ Tôi nói chuyện với chị ấy, anh trừng mắt cái gì, nhìn là biết cảnh sát độc thân, mất cân bằng hóc môn nghiêm trọng.”
Cười rồi, Lâm Vũ Tĩnh rốt cuộc không giữ được gương mặt nghiêm túc với đám nhóc này, bật ra tràng cười khúc khích làm Cao Viễn mặt đỏ như tôm luộc, rống lên: “ Về chỗ.”
Không làm quen được, có điều nhìn Lâm Vũ Tịnh cười rạng rỡ, hai mắt cong vút vô cùng hấp dẫn. Tôn Nghệ thấy thỏa mãn rồi, quay về chỗ anh em, bắt đầu ba hoa phét lác, tên này phổi bò, chẳng tâm cơ gì, huấn luyện xe kiếm được vài nghìn, lôi ra khoe với đám anh em đói tuyên bố hôm nay mời khách, tới hộp đêm Đế Hiệu, không tiêu hết không về.
Nhắc tới Đế Hiệu, cả đám cười gian, Tôn Nghệ nghe nói Uông Thận Tu kiếm ăn ở đó thì nhất định muốn hắn giới thiệu cho vài phú bà.
“ Mọi người đông đủ quá nhỉ? “ Lạc Gia Long cũng từ trên taxi đi xuống, thấy còn nhiều anh em như thế thì vui lắm, mau mắn đi nộp trang bị, sau đó bị truy hỏi cảnh ngộ, hắn không dấu diếm gì, thở dài kể chuyện làm bài tập, giả mạo chữ kỹ phụ huynh, cày game cho bọn trẻ con, rồi sửa máy tính: “ Thật không ngờ một ngày chuyên ngành không được tác dụng gì, sở thích nghiệp dư lại cứu mạng.”
Hùng Kiếm Phi chỉ trích: “ Lạc Đà, cậu vô sỉ quá rồi, lừa cả tiền trẻ con, lại còn ký tên hộ cha mẹ chúng, thế này là phạm tội biết không?”
“ Đúng đúng, hủy cả thế hệ mầm non của đất nước.”
“ Trong đám anh em, cậu là tên vô sỉ nhất.” Anh chàng nào đó làm trong ngành quảng cáo hùng hồn chỉ trích:
“ Anh em, anh em nghe tôi nói đã, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ thôi, tôi liền mấy ngày bị đói, cho nên ...” Lạc Gia Long rối rít xua tay phân bua:
Không ngờ mọi người nghe vậy càng như tội tày trời, ở đây có ai là không chịu đói chứ? Vài ngày đói thôi mà đi làm chuyện vô sỉ trời đất không dung à?
Kệ đám anh em đua nhau thảo phạt Lạc Gia Long, Dư Tội nhìn ra ngoài cửa một lúc lâu không thấy bóng dáng ai về, đi tới chỗ hai người đón tiếp: “ Chúng tôi rốt cuộc còn mấy người ở lại?”
“ Không phải việc của cậu về chỗ đi.” Hơn tháng trời bị đám nhãi con này làm ăn không ngon ngủ không yên, mà kẻ làm người ta đau tim nhất chính là thằng nhãi này, Cao Viễn khó chịu xua tay:
Lâm Vũ Tịnh nhìn Dư Tội lại nhìn đám bạn bè đang cười đùa vô tâm kia, phát hiện chàng trai có phần lạnh lùng này lại là người quan tâm tới người khác, vì thế tuy không mấy thiện cảm với số 8, cô vẫn trả lời: “ Còn một người nữa thôi, tôi không biết là ai, chỉ theo dõi các cậu qua số hiệu.”
Dư Tội cám ơn quay về chỗ, thông báo một cái, mọi người lắng cả xuống, chờ đợi người cuối cùng.
Lần này đợi khá lâu, tận giữa trưa, ai nấy sốt ruột thì người cuối cùng tới nơi, đi qua cửa, thiếu chút nữa ngã xuống, phải vịn vào tường mới đứng vững, thở hồng hộc: “ Nhìn gì thế, không nhận ra tôi nữa à?”
Đúng là không nhận ra, một thân trang phục công nhân, toàn thân bùn đất, mặt lại còn dán băng dính thuốc mấy chỗ, đầu quấn băng, tất cả xô ghế đứng dậy, bao vây xung quanh, Thử Tiêu hết hồn hỏi: “Súc Sinh, làm sao thành thế này?”
“ Thằng nào làm, mẹ nó chứ, anh em đi tìm nó tính sổ.” Lý Nhị Đông đùng đùng nổi giận, không cần biết người của tổ chức ở ngay bên cạnh:
“ Lợi hại, thế này mà anh vẫn về được.” Dư Tội nhìn Trương Mãnh đi hai cái giày há mõm, toàn thân mồ hôi như vớt dưới nước lên, thốt lên thán phục:
Lâm Vũ Tịnh chạy tới, mở một chai nước khoáng đưa Trương Mãnh, nộp trang bị thì khỏi, trừ cái khâu vào quần, còn lại mất hết rồi còn đâu. Hùng Kiếm Phi dìu Trương Mãnh ngồi xuống. Trương Mãnh tu nước ừng ực, số còn lại dội hết lên đầu.
Dư Tội không dám tin: “ Đừng nói là anh vừa chạy bộ về đấy nhé!”
“ Ừ, vừa mới đánh thằng đốc công, cho một phát vỡ mồm luôn, còn bồi thêm hai phát, mẹ nó, không chạy chúng nó đuổi kịp đánh chết.” Trương Mãnh vừa thở vừa trả lời cực kỳ hả hê: “ Cái thằng vương bát đản, ngày bắt làm 16 tiếng, chỉ cho ăn hai bữa, tôi vay 20 đồng lộ phí không cho, chết con mẹ nó đi ...”
Mọi người hết hồn chỉ muốn bịt mồm hắn lại, Thử Tiêu quay sang nhìn Cao Viễn và Lâm Vũ Tịnh nhe răng cười nịnh hi vọng họ bỏ qua cho.
“ Các cậu không biết chứ, thời đại này chó má quá, tôi bốc vác ở bến tàu đều là hàng buôn lậu, tôi nhắc một câu bị chúng nó hè nhau đánh, không trả đồng nào ... Con mẹ nó, tôi tìm người trung gian xin việc, bị đưa vào tập đoàn đa cấp, tôi nói, đa cấp là phạm pháp, ăn thêm một trận đòn nữa … Thói đời này đéo còn chỗ nào nói lý nữa, sau đó tôi lại tìm một công việc bốc vác, biết cái gì không, con mẹ nó toàn là thịt lợn chết, hai đồng tám cân, là lợn bệnh chết, tôi bảo với ông chủ thế này hại người quá, ăn vào chết đấy, lại bị đánh, đánh xong còn vu cho tôi ăn trộm ... Cảnh sát cũng là lũ chó chết nốt, chả hỏi gì đã còn tôi lại đánh một trận, đòi phạt tiền tôi, tôi làm gì có tiền, thế là tống giam, con mẹ lũ cảnh sát chứ, tôi phá còng thoát, không đập chết mẹ bọn chó đó là may cho chúng rồi ...”