Câu chuyện truyền kỳ của Trương Mãnh kể một cách vắn tắt là bị người ta đánh, từ lưu manh, tới gian thương rồi cả cảnh sát cũng đánh hắn, toàn thân thương tích của hắn là minh chứng, không ai ngăn hắn nói nữa, cả Lâm Vũ Tịnh và Cao Viễn nghe hắn chửi cảnh sát cũng im lặng.
Uống hai chai nước, rất lâu sau phát hiện đám anh em đều im lìm, Trương Mãnh nghi hoặc nói: “ Các anh em, ngoài kia toàn lũ khốn nạn thôi, làm sao qua được thế, có ai bị bắt nạt không?”
Một câu làm không ít người có tật giật mình, xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu nữa, nhất là mấy người Dư Tội, trong số lũ khốn nạn kia có cả phần bọn họ chứ ai.
Thử Tiêu đứng dậy quay về phía Cao Viễn, Lâm Vũ Tịnh nói lảng đi: “ Ăn cơm, ăn cơm, anh chị ơi, xem cậu ấy đói rách thế này, tổ chức phải cho bữa cơm chứ?”
Cơm trưa được an bài thống nhất ở ngay một quán cơm gần đó, Trương Mãnh ăn nhiều nhất, dáng ăn như bị bỏ đói lâu ngày đó làm anh em xót xa. Giờ bọn họ mới biết bốn người Trịnh Trung Lượng, Thiệu Soái, Vương Lâm, Ngô Quang Vũ bị loại, nghĩ lại thì bị loại chưa chắc không tốt.
Trong bữa cơm, không nói chuyện trải qua nữa, so với sự bi thảm của Trương Mãnh, mọi người đều thấy may mắn, ngoài may mắn còn có số điều không thể kể ra. Đồng thời mối lo mới dâng lên, gặp lại Hứa Bình Thu sẽ thế nào? Lão già đó tinh như vậy, không phải qua loa vài câu là đủ.
Lo lắng cũng phải qua cửa đó, nhưng không ai nhận ra, lúc này lo lắng đã khác với ban đầu, khi đó lo đói bụng, giờ là băn khoăn lựa chọn, dù sao thì lối ra rất nhiều. Như Lạc Gia Long nói, hắn tùy tiện đi làm công kiếm được vài nghìn nhẹ nhàng, giờ hắn tự tin vào trình độ của mình, nếu sáng nghiệp, cơ hội thành công rất lớn.
Thử Tiêu khinh bỉ nói nhỏ: “ Làm công á, thế thì theo tôi cho rồi, tháng tôi kiếm cả vạn.”
Anh em thì thầm với nhau không ít, nhưng đều giấu Trương Mãnh, sợ nói ra tên Súc Sinh này không chịu nổi. Phàm hắn hỏi tới mọi người sống thế nào, thì tất cả đều vờ vịt làm bộ đau khổ ủy khuất nói, chúng tôi cũng làm như lừa, ăn như chó, khổ hơn cả anh nữa, anh bị đánh còn dám đánh lại, bọn tôi cắn răng mà chịu.
Vì thế Súc Sinh tưởng thật cùng anh em mở đại hội kể khổ, làm ai nấy hết hồn né tránh.
Ăn xong không cho thời gian nghỉ, thậm chí tắm rửa thay quần áo cũng chẳng có, mọi người dều nóng lòng muốn gặp Hứa Bình Thu để hỏi kết quả huấn luyện. Lâm Vũ Tịnh giải thích Hứa Bình Thu đang tham dự hội nghị, tối mới về, làm đám học viên khó chịu, đoán chừng trong mắt lãnh đạo, mình vất vả bao nhiêu mới trở về được, vậy mà chẳng bằng cuộc hợp vô nghĩa nào đó, chứng tỏ mình vẫn chả là cái thá gì, chẳng bằng ra ngoài xã hội, ối người coi trọng.
Đương nhiên trừ Dư Tội, y luôn rất yên tĩnh, chuyện này đúng như tâm tư u tối của y dự liệu, bọn họ tuyển một đám liều mạng, thèm coi trọng anh chắc. Y luôn chẳng hi vọng gì mấy vào cuộc đời này, thế nên khó làm y thất vọng được.
Đội ngũ không đồng lòng thì khó quản lý, Lâm Vũ Tịnh nhìn ra dấu hiệu, Uông Thận Tu sa sút trầm uất, Thử Tiêu nhìn tựa thật thà mà gian trá lúc nào cũng toan tính, Lý Nhị Đông mắt đảo liên hồi, còn tên Tôn Nghệ cứ thừa cơ bắt chuyện với cô ... Đương nhiên có số tám Dư Tội, ẩn mình rất sâu, chuyện y làm đến họ cũng không rõ.
Nhóm này không giống bất kỳ đội ngũ cảnh sát nào mà cô từng tiếp xúc, nói ô hợp đã là khen rồi, Lâm Vũ Tịnh cho rằng dù đem vào lò đúc lại cũng không được nữa, xử trưởng Hứa định làm gì?
Khi đồng hồ chỉ 17 giờ thì có điện thoại, nghe nói toàn bộ học viên trở về thì Hứa Bình Thu cao hứng lắm, lại đợi lát nữa có tiếng xe, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, tới rồi, xử trưởng Hứa trong bộ cảnh phục uy phong, theo sau không xa, sau lưng ông ta đỗ không ít xe cảnh sát, rất có khí thế. Nơi này lập tức như biến thành hiện trường phạm tội bị xe cảnh sát bao vây vậy, hơn nữa thấp thoáng tới rất nhiều người mặc cảnh phục.
“ Nghiêm, lấy người đầu tiên bên trái làm chuẩn, báo danh.” Cao Viễn hắng giọng hô một tiếng:
Mười học viên trở về tức thì vào hàng đứng thẳng tắp, đợi Hứa Bình Thu đi vào kiểm duyệt, nhưng khi ông ta vào thì Lâm Vũ Tịnh làm động tác lạ, kéo một cái chốt, mười mấy ô cửa sổ nối nhau đóng lại sầm sập, tức thì xung quanh tối om,.
Tạch, đèn sáng lên, Hứa Bình Thu đã đứng trước mặt họ cười: “ Đừng khẩn trương, đây là chuyện có quy cách bảo mật rất cao, dù là cảnh sát lâu năm chưa chắc hoàn thành nhiệm vụ đơn giản tôi giao, hoan nghênh các cậu trở về.”
Cao Viễn, Lâm Vũ Tịnh đều vỗ tay chào đón, học viên vỗ tay vừa đủ, chỉ Trương Mãnh kích động vỗ tay tới đỏ rất, nếu đây là bộ phim truyền hình thì thế nào hắn cũng hô: Rốt cuộc tôi cũng về với vòng tay tổ chức rồi.
Những người khác tuy đứng thẳng, mắt thì đảo liên hồi, Thử Tiêu bắt đầu có động tác nhỏ, một khẽ cử động, mắt nhướng lên, đám Dư Tội đều hiểu ý hắn nói, các anh em, không hỏi thì đừng nói linh tinh.
“ Nghiêm Đức Tiêu, rời hàng!” Hứa Bình Thu đột ngột điểm danh:
“ Vâng.” Thử Tiêu giật mình đánh thót, khóe mắt nhìn Hứa Bình Thu, xem ra động tác của mình lại bị phát hiện rồi:
“ Giỏi lắm, nghe nói cậu ngoài đường phơi nắng dầm mưa, làm việc vất vả, thu nhập không tệ hả?” Hứa Bình Thu mỉm cười như trưởng bối quan tâm con cháu trong nhà đi xa về, quan tâm hỏi:
“ Vâng, thu nhập không tệ ạ, nhưng tôi đã quyên hết cho một cô gái đi làm công gặp nạn, Dư Tội, Đậu Hiểu Ba, Lý Nhị Đông đều có thể làm chứng.” Thử Tiêu dõng dạc trả lời:
Đúng là quyên cho Tế muội tử rồi, câu này bị mấy anh em chửi vô sỉ.
Hứa Bình Thu giơ ngón cái lên: “ Trượng nghĩa khinh tài, cứu khó trợ nguy, bản sắc anh hùng, giỏi! Về đội!”
“ Ặc ... Dạ!”
Thử Tiêu không ngờ kết quả như thế, đắc ý về hàng, Bánh Đậu nghiến răng ghen tỵ, anh hùng bản sắc cái gì, háo sắc thì có.
Hứa Bình Thu nhìn sang Đổng Thiều Quân, hắn định rời hàng thì ngăn lại: “ Tôi biết cả rồi, nghèo không đổi chí, khó không làm trộm, tôi tin cậu là người kiên định nhất, sau này sẽ là cảnh sát ưu tú.”
Đổng Thiều Quân kính lễ: “ Gia nhập đội ngũ cảnh sát là lý tưởng của tôi.”
“ Nhân tài như vậy, cậu muốn đi tôi cũng không cho.” Hứa Bình Thu nhìn Trương Mãnh ở bên, vỗ vai quan tâm hỏi thăm thương tích của hắn: “ Ghét ác như thù, không làm cảnh sát thật phí.”
Lạc Gia Long được khen có tài, giỏi hơn cảnh sát mạng, Bánh Đậu nghĩ mình chẳng được nết gì, vậy mà Hứa Bình Thu cũng khen: “ Khá lắm, đúng là hơn người, đám anh em cậu đều đói bụng, chỉ cậu là béo lên.”
Mọi người cười lớn, không khí lúc này thay đổi hẳn, chút bất mãn nho nhỏ bị quét sạch. Hứa Bình Thu khen Lý Nhị Đông có nhãn quang, nhìn ra cơ hội, đó là tố chất cảnh sát cần có làm Lý Nhị Đông thấp thỏm, té ra lãnh đạo biết cả rồi, không nói ra thôi.
Uông Thận Tu chủ động bước lên kính lễ:” Báo cáo, tôi phạm sai lầm.”
“ Thế à, sai lầm gì?” Hứa Bình Thu thực sự không biết:
“ Tôi ở hộp đêm Đế Hiệu một tháng, làm kíp trưởng dẫn khách, hơn nữa thích một cô gái, cô ấy là tiểu thư ở đó.” Uông Thận Tu nói xong, người nhẹ nhõm hơn không ít, lòng vẫn mâu thuẫn, lúc ở cùng Hàn Tiếu thì hắn muốn về với tổ chức, còn bây giờ lại muốn quay về vòng tay mềm mại của cô:
....
Tổng kết lại Uông Thận Tu có trải nghiệm đặc sắc nhất.