“ Bố trí tinh xảo, bỏ công phu và cái giá lớn ... Kỳ thực không cần, nếu cô ta câu một thổ hào thật, chơi tình một đêm, kiếm một vạn tám ngàn không khó, căn bản không cần cướp.” Lận Thần Tân cũng thấy mâu thuẫn, ai chả biết mấy em gái ở đó đều được mời tới mua vui, vui vẻ xong cho ít tiền là bình thường, không tin cô ta giữ thân như ngọc: “ Nhưng không vì tiền thì gây án làm gì?”
Chát, có người vỗ đùi, không ngờ là Đỗ Lỗi: “ Tôi hiểu rồi, vật tùy thân là tráng miệng, món chính ở phía sau ... Chậc thằng ngốc Thú Y này, không nhớ Tiểu Trùng kể gì à, thậm chí còn chụp vài ảnh, sau đó uy hiếp gửi cho vợ, hoặc đưa lên mạng.”
“ Khả năng này rất cao.” Dư Tội tán thành, thấy chuyện này mới hợp logic: “ Thế nên mới có người bỗng dưng rút đơn, nguyên nhân khả năng nằm ở đây, bởi thế chúng không chỉ nhằm vào thổ hào, còn là người có thân phận địa vị. Biểu hiện của Thử Tiêu hôm đó hoàn toàn phù hợp với đặc trưng này, có tiền, không coi 10 vạn vào đâu, có địa vị, cả Qua Chiến Kỳ tới mời rượu, cho nên đây là động cơ, chúng có mưu đồ lớn hơn đằng sau.”
Thử Tiêu làm bộ muốn khóc: “ Đáng lẽ nên làm người thành thật, đóng giả làm gì để thành thằng ngốc.”
Đỗ Lỗi thắc mắc: “ Sao chưa ai tới tống tiền Tiêu ca nhỉ?”
“ Còn tới làm gì nữa, trên người anh ấy toàn đồ giả, xe đi thuê, ai dám tống tiền chứ? Không sợ chó cùng rứt dậu à?” Lận Thần Tân mắng:
“ Thế nên chúng mới vứt xe, điều này cho thấy chúng là đám chuyên nghiệp có mô thức hành động, nên ý thức tự kiềm chế rất cao, không tham lợi nhỏ, đồng nghĩa chúng có ý thức chống điều tra ... Khi phát hiện nhầm mục tiêu, không cố gỡ gạc, nói lên phong cách của chúng, thà bỏ qua chứ không phạm sai lầm ... Đây là một nhóm có tổ chức có kỷ luật, có kinh nghiệm.”Dư Tội đưa ra kết luận gây kinh ngạc:
Những người khác không hiểu: “ Một nhóm sao?”
“ Chắc chắn, đây không phải chuyện một người làm được, chọn địa điểm, sưu tập tình báo, lựa chọn địa điểm, đột nhập, còn phải hiệu dược lý, rồi sau đó còn tống tiền nạn nhân ... Ít nhất cũng phải hai ba người hoặc nhiều hơn.”
“ Có khả năng, cực kỳ có khả năng, để tôi tìm ...” Lạc Gia Long lập tức nhảy vào kho thông tin vụ án lùng sục tư liệu, từ khóa là, nghi phạm nữ, gây mê, tống tiền .. Vài phút sau hô lên: “ Đại Đồng một, Hoài Nhân một, Phượng Thành hai, Đại Nguyên hai, đều chưa phá.”
Cả đám lại xúm vào xem hồ sơ, quả nhiên thấy không ít chi tiết tương đồng.
“ Khả năng đây chỉ là một góc của tảng băng chìm, đại bộ phận lựa chọn không báo án, ngậm bồ hòn làm ngọt.” Lạc Gia Long tặc lưỡi:
Vụ án dần dần đi sâu, tiếng cười ít đi, mọi người trở nên nghiêm túc, cả Đỗ Lỗi chuyên nói lăng nhăng cũng trịnh trọng hơn.
Xem vài vụ án, có điều diễn biến chẳng đặc sắc như Dư Tội miêu tả, thường chỉ có một câu đơn giản "người bị hại dụ vào phòng, sau khi gây mê, vật phẩm bị cướp", chỉ lướt qua, chi tiết kiểm tra hiện trường không có, truy lùng sau đó không có, có vụ án đã gác lại ba năm, gần nhất là chín tháng, là một thương nhân Trường An tới Đại Nguyên, cũng là bị gây mê cướp hết tài sản, sau đó không có thêm gì nữa.
“ Dư Tội, giả như cậu suy đoán chính xác thì e rằng không thể tra được nữa, đại bộ phận không báo án, dù tìm được nghi phạm định tội ra sao?” Lạc Gia Long hỏi:
Thử Tiêu ỉu xìu: “ Thôi rồi, coi như tôi thành trò cười miễn phí rồi.”
Đỗ Lỗi làu bàu: “ Thú Y, chiêu sờ vú của cậu vô ích rồi.”
“ Nghe Dư lão đại đi, anh ấy không sờ vú cũng bắt được ... Dư lão đại, anh phải nghĩ cách, không thể để Tiêu ca ấm ức thế được.” Lận Thần Tân là tên rất nghĩa khí, chính vì dặc điểm này mà hắn nhanh chóng được đám anh em tiếp nhận:
Dư Tội trầm tư: “ Tôi nghĩ tới một cách, Thú Y vừa nhắc tôi, giúp cách này hoàn thượng hơn, mọi người thử nghĩ ngược lại. Chúng ta trước tiên không tìm nữ lừa đảo nữa, quá khó, chúng ta tìm người bị hại, chỉ cần có đủ người bị hại sẽ phản ánh nhiều tin tức, nếu như thực sự có người bị tống tiền, vậy họ phải tiếp xúc với chúng nhiều hơn.”
“ Dù sao đó là suy đoán thôi, không có thì thế nào.” Lạc Gia Long chỉ ra:
“ Nếu không đúng thì xe đó không nên vứt, nếu không có động cơ khác thì không cần phải lựa chọn mục tiêu quá tì mỉ, bữa tiệc tư nhân trà trộn vào đâu khó ... Nếu không có thì tôi chẳng hứng thú gì, chỉ cần em gái bên đường vẫy khách vùng ngoài, đưa vào phòng là kiếm được vài đồng, nếu chúng vẻn vẹn cướp đồ tùy thân cần lượng thuốc gây mê đắt tiền khó kiếm, pha chế chuẩn xác làm gì?” Dư Tội liên tục vặn lại:
“ Mẹ nó Lạc Đà, cậu suốt ngày chỉ ngồi văn phòng, vặn vẹo người ta, đúng hay không phải kiểm tra manh mối chứ.” Thử Tiêu bực mình mắng:
Lạc Gia Long hơi đỏ mặt, giơ tay:” Được rồi, nghe Dư Nhi vậy.”
Mọi người im lặng chờ đợi, Dư Tội tiếp tục:
“ Đường thứ hai là tra đặc trưng của nghi phạm, có thể lờ đi giá trị của cái xe Land Rover, tôi nghĩ đã có thực lực kinh tế nhất định, từ việc chúng chọn mục tiêu ở tiệc tư nhân, cho thấy có kênh tiếp xúc với thổ hào, quen thuộc quy tắc ngầm của trường hợp này. Vậy phải tra ra cách tiếp xúc, tiêu phí cao cấp là phạm vi không lớn, ví như Thú Y nói, cô ta không dùng áo lót rẻ tiền ... Ài, có Hán Gian thì tốt quá, thứ chó má đó đi đâu rồi ... Chuyện này do Thú Y phụ trách.” Dư Tội vỗ trán, chuyện này tạm thời không thể mở rộng ra ngoài, chỉ có mấy người họ, thành ra lực lượng thiếu hụt:
Quyết định như thế, buổi trưa ăn cơm, Tiêu Mộng Kỳ phát hiện mấy người này không tới nhà ăn, đến lúc cô tới văn phòng thì trống không, chẳng còn ai, kiểm tra máy tính Lạc Gia Long, thấy đống hồ sơ, cô mỉm cười, ừm, còn biết đi tra án, sau chuyện lần trước tinh thần cả nhóm xuống quá làm cô cứ lo.
Í, còn có ảnh phác họa nữa, xem ra tiến triển không tệ, đến khi tiếp tục xem ảnh, mặt đỏ rực như tôm luộc, mắng:” Cái đám lưu manh này chẳng lẽ định đột phá từ đây?”
Cô có chút hồ nghi, nhưng lần trước có vụ thiên phú dị bẩm rồi, nên cô không dám bình luận bừa, bất giác cúi đầu nhìn xuống ngực mình, so sánh kích cỡ, tức giận tắt máy tính bỏ đi.
…. …..
“ Nơi này, cửa hiệu số 18 ...”
Đỗ Lỗi chỉ phương hướng, đi vào chợ chim chóc, "Trùng Nhi", người duy nhất cung cấp thông tin ở nơi này, nghe nói là bạn bè của Đỗ Lỗi: “ Chính là hắn, người đang cho chim cảnh ăn.”
Người đó cao gầy, nhưng vừa thấy xe cảnh sát đỗ lại như thấy ma, quay đầu bỏ chạy, Đỗ Lỗi nhảy xuống gọi: “ Trùng Nhi, xem xem tôi là ai.”
Trùng Nhi chạy xa rồi mà hồn vía vẫn chưa về, nghe thấy giọng Đỗ Lỗi , mặt hầm hầm chạy vể, vơ cục bùn vừa ném vừa chửi: “ Con mẹ nó, không có chuyện gì đi xe cảnh sát làm gì?”
Dư Tội bật cười, tên này trông như con tôm bị kéo thẳng, lưng hơi cong, tay chân dài, ngoại hình đặc sắc. Đỗ Lỗi không đánh lại hắn, may mà hắn hoàn hồn rồi, chỉ Đỗ Lỗi: “ Anh cảnh sát, tôi không quen hắn, hắn uống rượu đánh nhau, tôi không bao giờ tham gia.”
“ Đi chết đi.” Đỗ Lỗi đá một phái:
“ Không phải chuyện đó, cũng không phải chuyện gì lớn, vì sao thấy xe cảnh sát sợ như thế?” Dư Tội thái độ ôn hòa hỏi:
“ À, không phải chuyện đó, vậy thì tốt ...” Trùng Nhi thở phào:” Không phải tôi sợ vào đó, nhưng mà vào phải nộp phạt, giờ kiềm tiền khó khăn như thế ... Mà Dany Đỗ, cơn gió nào thổi cậu tới đây? Lần trước uống rượu còn nói đầu tư cho tôi hai vạn, kết quả tôi mời cậu ăn ba ba ...”
“ Chuyện từ năm nào, cút xéo.” Đỗ Lỗi quịt luôn, quả nhiên anh em ở đâu cũng như nhau, chuyện trên bàn nhậu chớ coi là thật:
“ Bảo sao trông cậu ngày càng giống con ba ba ...”