“ Ngay cả điện thoại của mình cũng không dám nhận à?” An Gia Lộ đứng dậy, từ bàn làm việc đi tới khu bảo mật có dòng chữ "không phận sự cấm vào", khẩu khí chế diễu:
Cô không tính là bạn gái cũ của Dư Tội, nhưng nhiều người biết Dư Tội là bạn trai cũ của cô, sau lần ở hôn lễ đó, Dư Tội hơn một năm không dám liên hệ với cô.
“ Bận mà, số khổ nên lao lực nhiều.” Dư Tội tự trào:
“ Sao mình nghe như đang kiếm cớ thế nhỉ?” An Gia Lộ dựa vào cửa sổ, hai người trước nay luôn ở trạng thái thiếu giao tiếp, dù gọi điện hay gặp mặt đều có chung cảm giác xấu hổ:
“ Không phải nhận điện rồi sao, chuyện gì thế?” Dư Tội không dám dây dưa, hỏi vào chuyện:
“ Không có chuyện gì thì không được gọi à?” An Gia Lộ không chịu nói:
“ Tuy có thể, nhưng bạn tuyệt đối không gọi cho mình nếu không có chuyện, đừng nói là vì liên quan tới Tĩnh Hải nhé?” Dư Tội thầm thở dài, có lẽ quan hệ hai người tiến triển hơn dự đoán của y rồi, bên kia thậm chí lôi được An Gia Lộ vào việc này:
An Gia Lộ tim đập nhanh hơn mấy lượt, Dư Tội không hẳn là quá thông minh, nhưng luận tới tâm tư u ám của con người thì thấu hiểu cao hơn tất cả người cô biết:” Đoán đúng rồi đấy, đó là bạn trai mình, mình hi vọng cậu đừng vì đố kỵ mà sinh hận, bọn mình đã chính thức xác lập quan hệ, anh ấy đối xử với mình rất tốt .... Này, có nghe không đấy?”
“Có ... Dù mình thù người giàu, nhưng chúc phúc hai người.”
Chỉ một câu nói khiến sự kiêu ngạo của An Gia Lộ tan tành, cứ nghĩ sẽ kích thích được y: “ Cám ơn, thế thì mình yên tâm rồi ... Còn có chuyện nhỏ này nữa, nghe nói mấy người kém cỏi các cậu lẻn vào bữa tiệc, không có giấy mời đúng không?”
“ À đúng, vì ăn chực một bữa mà bị trận đòn, vậy còn muốn gì nữa đây?” Dư Tội chép miệng:
“ Đáng đời!” Bên kia im lặng làm An Gia Lộ có chút sợ hãi, không biết có phải nói quá gay gắt rồi không, dù sao hai người không còn quan hệ tùy tiện như trước nữa: “ Cậu nói gì đi chứ.”
“ Đã đáng đời rồi thì còn gì để nói.” Dư Tội có chút lãnh đạm:
“ Đúng là đáng đời, cảnh cáo đám cảnh sát lưu manh các cậu đừng có tới công ty người ta gây chuyện.” An Gia Lộ vẫn giọng điệu ra lệnh giống trước kia:
“ Đang kỳ chỉnh đốn tác phong kỷ luật, ai mà dám, đến bị đánh còn sợ người ta biết mà.”
“ Thực sự không định đi chứ?”
- Công tác bận thế này, ai dỗi hơi lằng nhằng với họ.
“ Thế còn được ... Vậy tối nay ăn cơm cùng nhau nhé, bọn họ bày tỏ sự áy náy, mình đại biểu cho Tĩnh Hải mời cậu, được không? Giám đốc Qua đích thân bồi tiếp, cậu có thể diện lắm đấy.” An Gia Lộ nói ra mục đích chính:
Không biết có phải ghen tuông khơi lên không, Dư Tội trả lời rất không đúng ý cô: “ Thực sự không được, mình đang theo đuổi một vụ án, mai phải tới Phượng Thành, ngày kia tới Trường An ... Giúp mình bày tỏ áy náy tới họ, thực sự không có chuyện gì, mình ngày ngày tiếp xúc với đủ loại nguy hiểm rồi, chuyện hiểu lầm thôi mà có gì to tát.”
An Gia Lộ biết đây là cái cớ, dù rất uyển chuyển, nhưng cô không quen bị từ chối, cúp máy luôn, đầy bụng tức bấm số điện thoại.
Bên đầu kia, bà An hỏi:” Sao rồi?”
“ Còn sao nữa, người ta không thèm để ý ... Mẹ, vì sao nhất định thông qua con mời, không phải mẹ suốt ngày khen anh ta không phải giỏi lắm à? Sao không tự đi mà mời, sau này đừng có kéo con vào chuyện này.” Mắng một tràng, không có lời nào tử tế, An Gia Lộ cúp điện thoại:
Bà An cầm điện thoại sững người, chẳng làm gì được đứa con gái ương bướng nhà mình, đặt điện thoại xuống suy nghĩ, chuyện này làm bà xấu hổ, giám đốc Qua thân phận lớn như thế, nhờ việc nhỏ mà bà không làm được.
Lòng cân nhắc dùng cách nào để mời được người này đây, nguyên nhân tựa hồ do bảo an Tĩnh Hải vì chuyện cá nhân đánh vị cảnh sát đó, sau khi biết y là nhân vật truyền kỳ ở giới cảnh sát, vì đề phòng hậu họa, giám đốc Qua không tiếc công sức bù đắp, đã tặng cục công an rất nhiều tiền mua trang bị, lại còn muốn gặp mặt hòa giải.
Bà An biết cảnh sát cơ sở đôi khi quá giới hạn xa thế nào, nhất là Dư Tội đầy rẫy tiếng xấu, loại chuyện này bà kiên quyết đứng về phía Tiểu Qua, bà thích cách làm việc chững chạc bình ổn chu đáo mọi mặt này.
Giúp, nhận định phải giúp, người ta giới thiệu đầu tư thu nhiều lợi ích như thế, ân tình này phải trả.
Thế là bà bắt đầu bận rộn gọi điện cho người quen cục công an, nói tới Dư Tội thì ai cũng biết, nói tới quan hệ với vị này thì, không mấy ai dám nói có, nghe có vẻ lảng trách, bà nhíu mày, chẳng lẽ tìm Hứa Bình Thu? Không cần, trong mắt bà thì trưởng ban huấn luyện tổng đội chỉ là đồ trang trí, một trưởng ban nho nhỏ chả là gì, chút danh tiếng thì làm cái gì, quyền nắm trong tay mới đáng nói.
Tiếp tục, bà gọi điện cho cục trưởng Trương Như Bằng, có vẻ vị cục trưởng này quan hệ với Dư Tội không ra sao, giọng điệu ú a ú ớ, như sợ bà nói đỡ cho nghi phạm nào vậy.
Kỳ, sao liên hệ với cảnh sát nhỏ thôi mà khó thế, cuối cùng liên hệ với Duẫn Ba, bạn con gái bà, con trai thư ký trưởng mới có được gợi ý.
Tìm trưởng cảnh sát, hình cảnh tuyến đầu không nể mặt ai hết, nhưng mà tìm giáo viên cũ, sẽ không dám không cấp thể diện.
Vậy là bà liên hệ với nguyên chủ nhiệm giáo vụ, nay là hiệu phó, tên Giang Hiểu Nguyên.
“ Hiệu phó Giang, tôi là Tiết Vinh Hoa của tòa án trung cấp tỉnh, chúng ta từng gặp nhau, anh và chồng tôi An Định Bang là cùng khóa, con gái chúng tôi học trong trường, còn tới gặp anh ... Anh nhớ con bé An Gia Lộ không? ... Cám ơn anh, giờ nó làm ban quan lý xuất nhập cảnh ...”
Lần này tìm đúng chỗ rồi.
“ Vâng vâng ... Bác gái, không biết cám ơn bác ra sao, hay tối nay chúng ta cùng đi ... Vâng, cháu biết anh ấy là bạn học An An, vâng ... Hôm khác cháu mời bác, để cháu liên hệ với hiệu phó Giang ... Vâng, cháu hiểu.” Qua Chiến Kỳ đặt điện thoại xuống, nhìn hai vị trợ lý hoa dung nguyệt mạo, mắng:” Chuyện nhỏ thế này mà không làm được sao?”
“ Xin lỗi tổng giám đốc, chúng tôi thực sự không quen chuyện này.” Ân Dung tự phê bình:
“ Chúng tôi liên hệ từ cục, phân cục rồi, bỏ ra mấy trăm vạn, cứ ngỡ bên trên nói một câu là y phải vào khuôn phép, vậy mà lạ quá, bọn họ không ai chỉ huy được người đó.” Hàn Như Mân không hiểu thế giới cảnh sát:
“ Tổng giám đốc, tôi nay có cần tôi tiếp khách không?” Ân Dung chủ động hỏi, có ý sửa sai:
“ Đợi điện thoại của tôi, nói không chừng sẽ cần.” Qua Chiến Kỳ xua tay:
“ Cô đi làm việc đi, Đại Hàn ở lại đã ... Nghe nói có vị cảnh sát rơi vào vòng tay cô?”
Hàn Như Mân tức thì ánh mắt như dao nhìn Ân Dung.
“ Đừng nghi ngờ Ân Dung, lái xe nói với tôi đây, nghe nói hai người ở bên nhau ba ngày, chính là người bị đánh ở bữa tiệc?”
Hàn Như Mân cân nhắc hậu quả, ở cái hoàn cảnh sinh hoạt tư rất nát này, lên giường với ai đều không bất ngờ, thậm chí nhiều nhà đầu tư còn kèm theo điều kiện này, Qua Chiến Kỳ chưa bao giờ quan tâm tới lại đi hỏi.
“ Đừng khẩn trương ...” Qua Chiến Kỳ mỉm cười:” Làm không tệ, không cần lén lén lút lút, hi vọng cô thay tôi biểu thị áy náy về chuyện hôm đó, nếu vị cảnh sát đó không ngại, bỏ thời gian ra chúng ta tụ tập một bữa ...”
Chuyện này làm Hàn Như Mân bất ngờ lắm:” Cám ơn tổng giám đốc, trước kia chúng tôi có chút vướng mắc, e anh ấy sẽ không tiếp nhận nữ nhân như tôi.”
“ Chưa chắc, lúc tới đây các cô đều không tin cơ mà ... Cố lên hai trợ lý của tôi.”
Hai vị trợ lý khom người cáo từ, trong mắt có thêm phần kính phục
....
Hôm nay dừng ở đây.