Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 954 - Q8 - Chương 100: Lần Đầu Tới Chỗ Phú Quý. (1)

Q8 - Chương 100: Lần đầu tới chỗ phú quý. (1) Q8 - Chương 100: Lần đầu tới chỗ phú quý. (1)

“ A lô, Dư Nhi ... Đang ở đâu thế, chính ủy Tiêu bảo tôi ... Cái gì? Các cậu đang ở điểm tập hợp ăn đồ nướng? Khốn kiếp ...” Thử Tiêu cúp điện thoại, nghiến răng: “ Dư Tội và hai thằng đần đang ăn ở địa điểm cuối cùng cái xe biến mất.”

“ Sao họ biết ở đó?” Tiêu Mộng Kỳ sửng sốt, bọn họ mất ba tiếng huy động camera giao thông mới truy ra:

“ Cậu ta bảo tới thanh toán tiền sẽ nói, cậu ta làm gì thì cứ chấp nhận nó là như thế đi, đừng bất ngờ làm gì cho mệt ..” Thử Tiêu vô tâm vô tính kéo Lạc Gia Long đi, xem ra hai tên này quen rồi:

Tiêu Mộng Kỳ không phục, trên đường đi cô vắt óc nghĩ các khả năng mà nghĩ không ra.

Dư Tội tay cầm xâu thịt dê, bên trái là Lận Thần Tân đang cầm cốc bia, bên phải Đỗ Lỗi ăn dái dê, ngồi ở quán hè đường, gió tối vi vu phần nào xoa dịu bớt cái nóng trong ngày, thêm cốc bia lạnh, làm người ta lim dim buồn ngủ.

“ Xử trưởng Dư, sao anh đoán ra?” Lận Thần Tân ân cần rót bia, hỏi với giọng nịnh nọt:

“ Lúc ở trên xe tôi ngủ gật, mơ thấy nghi phạm tới nơi này ... Ha ha ha ...” Dư Tội cười dài nói linh tinh:

Đỗ Lỗi ngáp lên ngáp xuống rồi: “ Lát về tôi cũng ngủ gật, đoán xem trong tay cha tôi có bao tiền.”

Hai người kia cứ dây dựa mãi, cuối cùng Dư Tội đành phải nói: “ Thú Y, cậu nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, kỳ thực trước khi biết chân tướng nó mới phức tạp, bản chất rất đơn giản, nên nghĩ đơn giản vào.”

Đỗ Lỗi hỏi: “ Tôi nghĩ cũng đơn giản lắm, sao không ra?”

“ Vì cậu không dùng óc nên không gọi là nghĩ, hiện giờ nhất định trong đầu cậu nghĩ, thành phố Trường An này chỗ nào tìm em gái thuận tiện nhất chứ gì?” Dư Tội mỉa mai:

Đỗ Lỗi thất kinh: “ Oa, chuyện đó anh cũng biết à?”

“ Cút, cậu còn nghĩ cái gì khác được nữa.” Lận Thần Tân đẩy hắn qua một bên: “ Vậy sao lần này anh đoán ra?”

“ Sai thì gọi là đoán, đúng thì không phải ... Tôi hỏi cậu, xung quanh nơi này nhiều kiến trúc gì nhất, làm gì tiện nhất?”

Lận Thần Tân vội vàng rút điện thoại: “ Á, mấy khách sạn tầm cỡ đều quanh đây, gần nhất 3,7 km ... Chẳng lẽ đây là điểm gây án.”

“ Nghĩ đơn giản thôi, chỉ là thuận tiện gây án mà thôi, tiện thể tra xem, gần đây có buổi tụ hội phú hào nào không?”

“ Ái dà, những mấy cái, lễ gặp mặt của thương nhân địa ốc, hội nghị hàng năm sản nghiệp chứng khoán, diễn đàn năng lượng phía tây ...” Lận Thần Tân xem kết quả tìm kiếm, rõ ràng nhắm vào hội nghị này mà tới:

“ Sao không ở xa hơn cho an toàn.” Đỗ Lỗi không tin:

“ Đơn giản thôi, giao thông, gặp lúc tắc đường là xong hết.” Dư Tội trả lời đơn giản:

“ Chỗ này muốn tra hơi khó ...” Lận Thần Tân nhìn quanh, biển đèn màu rực rỡ, không biết bao chỗ ẩn thân:

“ Vấn là nghĩ đơn giản, một là thuận tiện đi lại, hai canh phòng không nghiêm, chỗ mà camera chi chít chắc chắn chúng không chọn. Chỗ hoàn cảnh phức tạp không chọn, vì nơi đó cảnh sát chú ý, với lại ai biết không may xảy ra chuyện gì? Thứ ba, chúng có thực lực kinh tế, sẽ không ở chỗ rẻ tiền.”

Hai người kia phục sát đất, người rót bia, người gọi thêm thịt.

“ Xử trưởng Dư, tôi thực sự muốn làm cảnh sát, anh phải giúp tôi nhé.” Đỗ Lỗi kích động nói, chứng kiến bản lĩnh của Dư Tội, khao khát lại bùng lên:

“ Thực sự với chức vị của tôi, không giúp các cậu được.” Dư Tội ngại ngùng nói: “ Đây là chức nhàn đám lãnh đạo dùng để dụ người khác cống hiến, nghe thì to tát lắm, kỳ thực chả có quân mà chỉ huy, không tiền, không quyền. Hai cậu nghĩ cho kỹ, làm cảnh sát uy phong bề ngoài thôi, như lần này ra ngoài không có các cậu, mỗi ngày có hộp cơm làm may, đâu ra ăn uống thế này?”

“ Kỳ thực tôi sống lông bông mãi chán rồi, như người ta nói, cuộc đời con người một lần tới nơi mình muốn tới, ngủ với nữ nhân mình muốn ngủ, làm một chuyện mình muốn làm, dù liều mạng cũng phải làm được.” Lận Thần Tân bày tỏ: “ Tôi muốn làm cảnh sát không phải vì chính ủy Tiêu, phải không Đỗ Lỗi .”

“ Đúng thế, tháng sau công khai tuyển cảnh sát, hai chúng tôi báo danh.”

Dư Tội không hất nước lạnh nữa, cầm cốc lên chúc mừng bọn họ, giấc mộng anh hùng ai chẳng có, giấc mơ đáng theo đuổi, cũng đáng tôn trọng, chuyện được mất tạm gác qua bên.

………….. …..

“ Biện Song Lâm, anh còn gì muốn nói không?” Một cảnh sát tư pháp ôn hòa hỏi:

“ Không ạ.” Biện Song Lâm máy móc đáp:

Hai vị cảnh sát tư pháp chuyên môn từ sở tỉnh xuống, hỏi cụ thể tình hình trong thời gian tạm tha của Biện Song Lâm, vị phạm nhân "cải tạo thành công" này làm trên khuôn mặt nghiêm túc của họ nở nụ cười hiếm có.

Song Biện Song Lâm không nghĩ đơn giản như vậy, hắn ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi, mắt hướng về phía trước hắn ngửi thấy mùi âm mưu. Hắn biết chuyện mình làm có hiệu quả, nhưng không phải thứ hiệu quả hắn muốn, xem ra hắn quá xem thường viên cảnh sát kia.

“ Theo quy định, phạm nhân trong thời gian chấp hành hình phạt, nếu có biểu hiện lập công lớn, có thể thưởng giảm án, theo điều tra của chúng tôi, anh hoàn toàn phù hợp điều kiện.” Cảnh sát tư pháp nói:

“ Cám ơn chính phủ khoan dung.”

“ Cải tạo cho tốt, biểu hiện cho tốt, thông báo giảm án sẽ tới sớm thôi, chúng tôi chỉ tới điều tra tiền kỳ.”

Hai vị cảnh sát đưa ghi chép lời khai tới, để Biện Song Lâm ký tên, sau đó ra hiệu hắn có thể đi.

Biện Song Long khom người cảm tạ, rời khỏi phòng thẩm vấn còn nhìn lại hai cảnh sát kia, lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Hết thảy đều làm đúng phép công, hai cảnh sát cáo từ, về Đại Nguyên, lên xe không còn ai nữa, người lái xe cằn nhằn:” Anh Cao, thế là sao, vì một tên phạm nhân mà chúng ta đi về mấy trăm km à?”

“ Lãnh đạo an bài, tôi cũng không biết gì cả, chắc chắn được giảm án rồi.” Người còn lại cũng bực:

“ Chỉ vài tháng nữa là ra còn giảm cái gì?” Lái xe thấy chuyện này kỳ lắm, người nha sẽ không tốn tiền oan như vậy:

“ Dù chỉ giảm một ngày cũng thể hiện tinh thần pháp trị cứu người mà, đừng nói nữa, tên lừa đảo này biểu hiện không tệ, tôi học hàm thụ chết mệt mà chưa lấy được bằng, người ta lấy 2 bằng cử nhân.” Người kia cười tự trào:

“ Nửa người chôn xuống đất rồi còn học làm gì?”

“ Thôi đừng nghĩ nữa cho tốn tế bào não, mau về đi, kịp ăn khuya.”

Chiếc xe mang theo nhiệm vụ đặc thù cấp tốc quay về đơn vị, giao nộp ghi chép, ghi hình, báo cáo đơn giản rồi đi ăn khuya.

Rất nhanh có cái xe lái vào đơn vị, chẳng mấy chốc lại đi, chiếc xe đó loanh quanh vài nơi trong thành phố, nghe chỉ huy trong điện thoại, sau đó tới quảng trường Trung Tây nơi cực kỳ tấp nập vào đêm khuya, tìm tới một cái xe gõ gõ cửa, đưa đồ vào, sau đó đi luôn.

Trên xe phát đoạn phim lời khai của Biện Song Lâm, người ngồi ghế sau xem rất chăm chú.

“ Xem thêm mấy lượt, nhớ chõ rõ, chính là người này.”

Người ngồi ghế trước nói thế, người ngồi sau đáp lại, không hỏi nguyên nhân.

Đó là quy củ.

Làm thế nào, làm bao giờ, làm chỗ nào, đều có thể hỏi, chỉ nguyên nhân không thể hỏi.

..... .......

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment