Ở trong văn phòng, Tống Tinh Nguyệt đang xem kỹ từng trang tư liệu liên quan tới vị cảnh sát kia, nghe Qua Chiến Kỳ trình bày y chủ động tới nơi nói rõ tình hình, có cả ghi âm, cô nghe đi nghe lại, thi thoảng nhíu mày, phán đoán thật giả.
Qua Chiến Kỳ thấy chủ tịch chăm chú như thế, lặng lẽ đứng bên, người ở trước mắt thay đổi cả cuộc đời hắn, nếu không giờ có lẽ hắn là một trong vô số người chạy khắp nơi nộp hồ sơ xin việc.
Đây là câu chuyện như cổ tích vậy, một công ty vừa đăng ký không lâu, chớp mắt thành công ty tài sản trăm triệu, giao dịch với toàn quốc xĩ có tiếng, làm ăn hợp pháp, hợp đồng đầy đủ, đóng thuế đàng hoàng, không ai có thể bới móc được bất kỳ điều gì, cũng không ai biết, sao làm được.
Xem xong rồi, sắc mặt Tống Tinh Nguyệt không thay đổi gì, nhìn Qua Chiến Kỳ nãy giờ khom lưng đứng bên.
“ Xin lỗi chủ tịch Tống, tôi không thể làm tốt hơn, người đó quá khó tiếp cận.” Qua Chiến Kỳ cúi đầu nhận sai:
“ Cậu không làm sai gì cả, ngược lại làm rất tốt, bất kể là đầu tư hay là chuyện này.” Tống Tinh Nguyệt luôn có kỳ vọng lớn vào chàng trai trẻ xuất thân hàn môn, làm việc trầm ổn, lại kín miệng này, như lúc này, không nhìn ra hắn có bất kỳ sự tò mò hay ngạc nhiên gì:” Chuyện công ty giao cho cậu rồi, tôi không cần lo, gây dựng tốt cơ sở, thông thuộc đường lối ... Lần này tôi về đây là vì chuyện vụn vặt ... Ngồi đi.”
“ Cám ơn chủ tịch.” Qua Chiến Kỳ dần yên tâm rồi, cẩn thận ngồi xuống trước bàn làm việc:
“ Về vị cảnh sát họ Dư này, cảm quan của cậu ra sao?”
Qua Chiến Kỳ cũng hiểu mục đích chuyến đi của chủ tịch không phải ở công tác, nên đã có chuẩn bị: “ Đó là người tinh minh, ít nói, hành sự khó đoán, khi đám Râu Rậm thất thủ, tôi nghĩ có phiền toái lớn, không ngờ chuyện qua đi như không có gì, chứng tỏ là nhân vật không thể xem nhẹ.”
“ Đúng vậy, đó mới là chỗ thông minh của y, nếu y tới công ty gây sự thì đã dễ giải quyết, giờ tôi không biết nông sâu thế nào.”
“ Hoặc có lẽ anh ta cũng không nghĩ sâu xa như vậy, theo như anh ta nói, anh ta có gặp một phạm nhân trong trại nên mới xảy ra hiểu lầm này.” Qua Chiến Kỳ an ủi:
“ Nếu cậu biết người trong trại giam là ai sẽ không nói thế đâu.” Tống Tinh Nguyệt khe khẽ lắc đầu: “ Xem ra cậu tin y.”
Qua Chiến Kỳ gật đầu.
“ Cậu phải biết rằng, trong nhân phẩm con người, thứ không đáng tin, nhất là sự thành thật, nếu chỉ là sự kiện vô tình, nó sẽ phải phát triển thế này, đó là y thông qua biện pháp thông thường, gây áp lực với chúng ta, chúng ta cũng thông qua cách bình thường giải thích hiểu lầm, đền bù tổn thất.” Tống Tinh Nguyệt lần nữa nhìn Qua Chiến Kỳ: “ Vì sao y lại không có hành động gì chứ? Chứng tỏ y phải biết một điều gì đó.”
“ Vậy chẳng lẽ thứ chủ tịch muốn đang ở trong tay anh ta?”
“ Có lẽ đúng, cũng có lẽ là không ... Còn một khả năng, y biết thứ đó ở đâu ... Thế này đi, mai tôi về quê, hai ngày sau câu giúp tôi hẹn vị cảnh sát đó, nói chuyện trực diện.” Tống Tinh Nguyệt hạ quyết tâm này không phải dễ, ít nhất với thận phận của cô bây giờ:
“ Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Qua Chiến Kỳ đứng dậy:
“ Gọi điện ngay ở đây đi.”
Qua Chiến Kỳ tuy không hiểu, song không dám nói nhiều, bấm loa ngoài gọi điện, đối thoại rất ngắn, đang trên đường công tác tạm thời không về được, sợ y chỉ kiếm cớ, gọi cho phân cục trưởng Trương Như Bằng, câu trả lời tương tự.
“ Cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lúc, nói với trợ lý của tôi, hai tiếng nữa hẵng gọi.” Tống Tinh Nguyệt mím môi, không biết đối phương có phải cố ý né tránh không, nghĩ một lúc mới quyết định không truy cứu nữa.
Qua Chiến Kỳ lui ra ngoài, hắn biết chuyện đã bắt đầu xử lý với, với thân phận chủ tịch, chỉ cần giải quyết qua điện thoại.
Quả nhiên trước khi cửa khép hoàn toàn, hắn nghe thấy giọng chủ tịch Tống: Chồng à, là em đây ... Anh phải nói giúp em một câu, em không quen ai bên sở tư pháp ...
Xem ra muốn trực tiếp vươn tay tới trại giam rồi, Qua Chiến Kỳ không dám nghe tiếp, lặng lẽ rời đi, thứ thị phi này phương thức xử lý tốt nhất là: Đừng biết.
……. ……
Lau mồ hôi, lau mồ hôi, ống tay áo đã ướt đẫm rồi.
Lạc Gia Long mồ hôi như mưa nhìn màn hình, Thử Tiêu, Tiêu Mộng Kỳ đứng phía sau thi thoảng dụi mắt nhìn.
Xe hơi đuổi theo máy bay, chậm hơn tới mấy tiếng, tới Trường An liên tục liên hệ với công an sân bay, tìm kiếm hướng đi nghi phạm, sau đó lại liên hệ cục giao thông truy tìm điểm đỗ của xe taxi, nghi phạm chia làm hai xe.
Giờ Tiêu Mộng Kỳ càng tin là nghi phạm đi gây án rồi, bọn họ đã tra ra số di động của hai nghi phạm, nhưng không mở máy, chắc chắn là thay sim, đối phương hành động cẩn trọng, lại chậm hơn một bước, nên cước bước tiếp theo cũng đều chậm hơn, giờ sợ nhất đối phương dùng thân phận giả, biến mất ở thành phố xa lạ này.
Uông Thận Tu ở lại Đại Nguyên, Dư Tội đồng ý với đề nghị của hắn, về phần hai thứ không phải cảnh sát, xuất hiện trước mặt đồng nghiệp tỉnh bạn không tiện, kết quả Dư Tội dẫn đi chơi chợ đêm Trường An rồi.
Khởi đầu đã bất lợi, Tiêu Mộng Kỳ có chút sốt ruột, đi qua đi lại, Thử Tiêu ăn hết một hộp cơm, lại ăn thêm phần Lạc Gia Long ăn thừa, bị Tiêu Mộng Kỳ trừng mắt cho, làm hắn bị nghẹn, ôm cổ kêu ú ớ, vội vàng tu ngụm nước.
Tiêu Mộng Kỳ tức lắm kéo hắn ra ngoài, đuổi đi, đừng ảnh hưởng người khác làm việc.
“ Tôi đói thật mà, ăn no mới dễ làm việc chứ.”
“ Có chút hình tượng được không, chúng tra đang ở ngoài không sợ người ta cười cho à?”
“ Bụng đói thì đâu ra hình tượng, sớm biết vậy tôi đã đi chơi với Dư Tội cho rồi.” Thử Tiêu không phục:
“ Anh ...” Tiêu Mộng Kỳ bị sự vô lại của hắn làm muốn xì khói:” Anh là chỉ đạo viên, chẳng lẽ muốn cùng trình độ với Thú Ý và Dany Đỗ à?”
“ Ừ, đúng thế thật.” Thử Tiêu gật gù, nhưng chẳng làm người ta vui nổi:” Tôi không bằng họ.”
Thôi quên đi, toàn thân Tiêu Mộng Kỳ bốc lên lửa vô danh, ai dè Thử Tiêu còn ợ một cái, còn dạy dỗ người ta: “ Cô rời tuyến đầu quá lâu rồi, chỉ biết đọc báo cáo tóm gọn vụ án nên không kiên nhẫn được nữa, đây không phải chuyện gấp được.”
Hử, Tiêu Mộng Kỳ nhìn Thử Tiêu với ánh mắt quai quái, chợt nhớ ra vị này cũng trải qua không ít đại án chấn động, nếu không đã chẳng được phá cách đề bạt.
“ Cô nghĩ Dư Tội đi chơi à, cậu ta chắc chắn dẫn hai tên ngốc kia đi mày mò manh mối, thêm vào Lạc Gia Long nội ngoại giáp công, chúng không thoát được đâu, trừ phi nơi này là trạm trung chuyển chứ không phải điểm cuối.”
Đúng thế, Tiêu Mộng Kỳ vỗ trán, mình rời tuyết đầu quá lâu mất đi kiên nhẫn tối thiểu.
“ Có tin tức rồi Chính ủy Tiêu, Thử Tiêu ...”
Có người gọi, là Lạc Gia Long hai người vội vàng chạy vào, trên màn hình vẽ ra tuyến đường đi, chỗ cuối cùng biến mất là đường chính Trường An.
“ Từ sân bay tới thành phố rồi đi vòng vèo thế làm gì?” Tiêu Mộng Kỳ thắc mắc:
“ Chắc là chống theo dõi, xem có dấu hiệu khả nghi không.”
“ Dốt, đang làm quen đường, xem đi, bốn con đường lớn thông ra thành phố, hắn đi hai vòng đều ở khu Trường An, nơi này gần trung tâm, là chỗ tập trung khách sạn, cửa hiệu ... Khả năng là điểm gây án ... Sao hắn không đi về phía nam nơi thành phố cũ, còn khu du lich?” Thử Tiêu phán đoán:
“ Đúng đúng.” Lạc Gia Long lẩm bẩm kiểm tra bản đồ.
Xem thời gian đã là 10 giờ tối, Tiêu Mộng Kỳ an bài Thử Tiêu liên hệ Dư Tội, tụ họp ở điểm nghi phạm biến mất.