“ Tiêu ca, xưa nay tôi luôn một tấm lòng son với sự nghiệp cảnh sát, sao lại không đưa tôi đi theo?” Lận Thần Tân kéo tay Thử Tiêu:
“ Lạc ca, xem tôi uy phong lẫm liệt chưa, ra ngoài đưa tôi theo rất an toàn.” Đỗ Lỗi kéo tay Lạc Gia Long:
Hai tên này không dám dây dưa với Tiêu Mộng Kỳ, Dư Tội nên đành bám lấy đám anh em sớm chiều bên nhau, theo đuổi vụ án nửa chẳng khác nào lúc sắp vào lại liệt dương.
“ Hiệp cảnh không được tham dự vụ án đang điều tra.” Lạc Gia Long giải thích:
“ Vớ vẩn, thế thời gian qua chúng tôi chạy khắp nơi thì gọi là cái gì?” Lận Thần Tân nổi giận, trước kia hắn thậm chí còn chẳng phải là hiệp cảnh vẫn tham dự như thường:
Đỗ Lỗi chỉ trích: “ Đúng đấy, tiểu thư còn có nhân cách, chẳng lẽ các anh không có à, không cho đi thì chúng tôi xéo.”
Lạc Gia Long hết lời khuyên nhủ:” Chấp pháp ở bản địa thì không sao, nhưng rời tỉnh liên quan tới nhiều phương diện, thân phận hiệp cảnh rất khó làm.”
“ Vậy cho chúng tôi phù hiệu cảnh sát là xong.” Đỗ Lỗi nói rất hiển nhiên:
Cái tên này đầu óc thiếu vài dây thần kinh, giải thích không ăn thua ... Hết cách Lạc Gia Long và Thử Tiêu phải đi nói đỡ, thực sự là hai người này bị họ sai như lừa ngựa, còn được ăn chực không ít, cửa Dư Tội dễ qua, Tiêu Mộng Kỳ hơi bị khó.
Dư Tội ở dưới lầu bắt gặp hai ánh mắt nhìn chăm chăm hi vọng, đi vào văn phòng Tiêu Mộng Kỳ.
Tiêu Mộng Kỳ vừa an bài xe, đang chuẩn bị đánh tiếng với phân cục trưởng, thấy Dư Tội liền chặn trước: “ Đừng tới đây nói đỡ nhé, rời tỉnh phá án, đến các anh, tôi còn chưa yên tâm nữa là hai tên hề đó, xảy ra chuyện gì một cái công không đủ bù tội.”
“ Đả kích nhiệt tình của người khác không hay, vụ án này bọn họ hữu dụng hơn cảnh sát.” Dư Tội đứng dựa bên cửa nói:
“ Hiệp cảnh đi phá án, anh không sợ người ta cười cho à, chẳng may họ gây họa gì thì tôi ăn nói ra sao?” Tiêu Mộng Kỳ đặt điện thoại xuống, có vẻ không định thông cảm:
Dư Tội khẽ khép cửa lại, ngồi trước mặt Tiêu Mộng Kỳ nhìn rất lâu, làm cô bất cười: “ Ăn vạ đấy à? “
“ Xuất phát từ tôn trọng với cô nên tôi mới xin chỉ thị cô, thẳng thắn mà nói, công dụng của họ trong vụ án này cao hơn cô, cô có thể không đi, họ không thể không đi.”
“ Anh ...” Tiêu Mộng Kỳ trừng mắt nhịn câu nói tục xuống:
“ Xảy ra vấn đề thì khai trừ là được, trước nay toàn làm thế với hiệp cảnh mà, nếu không thì khai trừ sớm đi cho yên chuyện, bọn họ khỏi kỳ kèo.” Dư Tội giúp lãnh đạo giải quyết:
Tiêu Mộng Kỳ phất tay, sắp xuất phát rồi, vì chuyện này mà chia rẽ nội bộ không đáng: “ Được rồi, anh xem mà làm, xảy ra chuyện thì đừng có mà tới cầu xin tôi.”
“ Cám ơn chính ủy Tiêu.” Dư Tội đưa tay ra, Tiêu Mộng Kỳ không bắt, y chẳng ngượng:” Thế nào, không định hợp tác vui vẻ à?”
“ Đừng nói nữa, đi chuẩn bị đi.” Tiêu Mộng Kỳ cầm điện thoại lên, Dư Tội ấn xuống, cô nhíu mày:” Anh làm gì thế?”
“ Đừng xin chỉ thị, đợi làm xong hẵng nói, hiệu quả càng tốt hơn.”
Tiêu Mộng Kỳ đặt điện thoại xuống, sắc xảo chất vấn:” Có phải anh căn bản không xác định được chúng có gây án hay không?”
“ Chuyện không xác định được nhiều lắm, cứ coi như là một manh mối cần điều tra đi, đừng để lộ, tuổi cô đã lên tới cấp xử là rất cao rồi, cô không cần công, không có tội là được.”
Nói ra có chuyện báo cấp trên đã thành thói quen, Tiêu Mộng Kỳ gật đầu:” Cám ơn anh đã nhắc.”
“ Không cần khách khí, tôi thua thiệt nhiều rồi, kinh nghiệm xương máu không ít.”
Lúc này Đỗ Lỗi gõ cửa, vừa nghe nói chính ủy Tiêu đồng ý rồi vui sướng chạy mất, lát sau mới quay lại báo:” Hai vị lãnh đạo, còn có mấy phóng viên, mỹ nữ phóng viên, đi cùng luôn được không? Càng đông càng vui.”
“ Dany Đỗ, đây là chuyện chơi vui đấy à?” Dư Tội dở khóc dở cười:
“ Phóng viên gì thế?” Tiêu Mộng Kỳ không hiểu:
“ Nữ phóng viên, tình nhân của Tiêu ca.”
Nói tới đó thì Thử Tiêu dẫn hai nữ nhân nói cười đi tới, xem ra quen thuộc lắm, ngay cả Dư Tội cũng có vẻ rất thân thiết, Lai Văn nhìn Dư Tội nói, anh không muốn giúp tôi cũng có cách, công văn của ban tuyên truyền tỉnh, phê duyệt của văn phòng cục công an, nếu không cho tôi thứ gì giá trị, tôi đi tìm lãnh đạo.
Té ra là người từng viết loạn bài Săn Trộm, thái độ Tiêu Mộng Kỳ hoàn hoãn hơn, dù sao phóng viên viết tốt không nhiều:” Xin lỗi chủ biên Lai, chúng tôi đang chuẩn bị đi công tác, hay là đợi chúng tôi về?”
“ Không sao, tôi không ngại đi cùng đâu.” Lai Văn mỉm cười:
Tiêu Mộng Kỳ nháy mắt với Thử Tiêu, hắn hiểu ý:” Lai Văn, phải dãi nắng dầm mưa cắm chốt, mệt hơn ở đội chống trộm cắp năm xưa nhiều.”
“ Xì, phóng viên chúng tôi săn tin nằm vùng, cắm chốt còn ít à?” Lai Văn không bận tâm:
“ Nhưng mà giờ chúng tôi không có vụ án mang tính đại biểu nào.”
“ Tôi đợi tới khi có.” Lai Văn rất cố chấp, lại quay sang Dư Tội: “ Anh đúng là thiếu tình nghĩa đấy, anh muốn tìm cái gì, tôi toàn lực phối hợp, tôi muốn chút tin tức, anh quanh có thoái thác ... Không định trả nợ tôi chứ gì?”
Chuyện này đúng là Dư Tội đuối lý: “ Không phải không muốn đưa cô theo, mà kinh phí của chúng tôi không đủ.”
“ Chúng tôi tự có, không cần chiêu đãi.” Lai Văn xì một tiếng:
“ Nhưng mà ngay cả kinh phí của bản thân chúng tôi cũng không đủ, chúng tôi chưa được phê chi phí.” Dư Tội nhấn mạnh:
“ Chuyện này tôi giải quyết, chỉ chuyện ăn ở của vài n gười thôi, muốn xe thì tôi có thể điều xe thông tin, thương vụ.” Lai Văn cực kỳ khí phách, cũng rất khó chơi rõ ràng đang muốn nói, định cắt đuôi tôi à, nằm mơ:
“ Được, chuẩn bị xuất phát, trừ thiết bị thiết yếu không mang theo gì hết, chúng ta đi xe tòa báo, tiện che dấu thân phận, nửa tiếng sau lên đường.”
Nghe thấy tiền thái độ đồng chí Dư Tội thay đổi 180 độ, chưa xin ý lánh đạo đã tự quyết rồi, Tiêu Mộng Kỳ há mồm định ý kiến, nhưng mà lãnh đạo không có tiền, đành ngậm miệng .
14 giờ, Hàn Như Mân bận rộn suốt sáng không cả kịp ăn trưa cuối cùng cũng đợi được đội xe của chủ tịch tới thị sát, hoa tươi cổng chào, đội ngũ lễ nghi 20 người, cô thấy thế là khá ổn rồi.
Xe đỗ lại, Qua Chiến Kỳ mở cửa, đi cùng chủ tịch chỉ có hai vị trợ lý, làm Hàn Như Mân bất ngờ là chủ tịch ăn mặc bình thường, quần dài, áo sơ mi nữ xanh lam, giày đế bằng, chỉ có mái tóc xoăn là có chút cảm giác thời thượng, ngoài ra tuy dày công trang điểm, song cô nhìn ra, chủ tịch có chút tiều tụy.
Tốn công chuẩn bị chủ tịch chỉ cổ vũ nhân viên vài câu, rất đơn giản, rồi trực tiếp tới văn phòng Qua Chiến Kỳ.
Hàn Như Mân an bài phòng cho trợ lý xong, ra ngoài gặp được Ân Dung, kéo sang một bên: “ Sao đón máy bay lâu thế?”
“ Lại chả, chúng ta ở tập đoàn tối đa là cái này.” Ân Dung giơ mẩu ngón út ra: “ Đón máy bay là mấy vị lãnh đạo thành phố, bọn họ đã an sẵn cả chỗ ăn trưa, chúng tôi xếp cuối đội ngũ, còn chả nói được một câu ... Phải rồi Đại Hàn, giám đốc Qua hỏi, cô và vị cảnh sát kia phát triển tới đâu rồi?”
“ Sao lại hỏi chuyện này?” Hàn Như Mân không vui:
“ Khả năng chuyện của chủ tịch có chút rắc rồi, tổng giám đốc nói, lúc cần thiết phải kiến lập quan hệ với bên kia. Sao? Cơ hội thể hiện lòng trung thành với công ty đã tới, cô sẽ không ngồi im nhìn tổng giám đốc gặp khó chứ?” Ân Dung mập mờ nói:
“ Là cô làm khó tôi ấy, cô nghĩ loại chuyện này bàn trong chăn thích hợp không?” Hàn Như Mân tức giận bỏ đi: