“ Vậy đợi cô ta từ trong phòng đi ra rồi bắt, lúc đó cô ta chắc chắn đang dương dương đắc ý, ý thức đề phòng kém.” Lận Thần Tân chưa chịu thua:
“ Đúng, đúng ... Để tôi làm cho.” Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đỗ Lỗi chắc là đang tưởng tượng cảnh nhào bổ vào, đè lên nữ nghi phạm đây:
Lạc Gia Long chẳng buồn nói gì, lục di động lấy ra hai bức ảnh, lúc vào bữa tiệc và lúc rời đi, cùng một người mà hai hình tượng khác nhau, nếu không rình ở cửa phòng không cách nào xác nhận.
Chả lẽ thấy nữ nhân đi ra là xông tới đè xuống đất.
Bí rồi, mọi người như vô thức quay sang nhìn Dư Tội, y im lặng suốt từ chiều rồi, không biết có chủ ý xấu gì chưa.
“ Tôi có ý tưởng nhưng chưa hoàn thiện.” Dư Tội nhìn quanh:” Bỏ theo dõi nghi phạm, mặc cho chúng tự do phát huy, mạnh dạn gây an, bọn chúng gây án xong sẽ rời khỏi Trường An, chúng ta bắt cả người lẫn tang vật ở trên đường.”
Oa, đúng là quá thiếu hoàn thiện, nơi nhỏ như khách sạn còn chưa bắt được lại còn thả chúng tự do bay nhảy, biết đường nào mà lần, sơ xảy chút là họa lớn.
Dư Tội lấy ra một tờ giấy, rút bút vẽ vài con đường, bắt đầu trình bày kế hoạch của mình, tiếng phản đối dần biến mất, sau đó mỗi người một câu, phương án dần dần hình thành ...
Reng reng reng … Hứa Bình Thu liếc mắt qua nhìn số máy, bên truyền thông tin tức, ông mặc kệ, không định nhận máy.
Đang phiền vì đống công văn tài liệu, ai mà quan tâm tới đám báo chí, chưa kể ghế sô pha còn có một vị tới cáo trạng làm người ta đau đầu.
“ Cục trưởng Hứa, anh xem đi, quá vô tổ chức kỷ luật rồi, chuyện lớn như vậy mà lấy danh nghĩa đội hình sự đường Khai Hóa phát ra ... Tôi tới hỏi rồi, đừng nói nghi phạm, đến sợi tóc của nghi phạm cũng chưa bắt được, giờ chính phủ tỉnh truy hỏi tôi, bảo hình cảnh chúng ta phá hại hài hòa xã hội.” Vạn Thụy Thăng mặt hầm hầm:
Hứa Bình Thu đặt công văn mà ông có thể đoán ra là con sâu hại nào giật dây người thật thà như Hùng Kiếm Phi:” Anh nói phải làm sao?”
“ Không thể bao che cho chúng được, bọn chúng quá đáng lắm rồi, không chuyện gì không dám làm.” Vạn Thụy Thăng có xu hướng biến thành núi lửa, ông ta cũng là cảnh sát đi lên từ khối văn phòng:
“ Đúng thế, cũng giống như chẳng ai dám tới văn phòng hiệp trợ vậy.” Hứa Bình Thu lạnh nhạt nói:” Ngoài họ ra, anh thử tìm cho tôi xem, ai dám gặm khúc xương này?”
“ Nhưng cũng không thể làm như thế, giờ địa phương liên hệ với bên trên rồi, mà họ chẳng có được cái gì để tôi ăn nói với bên trên, ngay cả bên truyền thông cũng ngửi thấy mùi, đeo bám tôi ... Chưa nói tên Hùng Kiếm Phi đó, đánh ba gậy không ra phát rắm nào, cứ trợn mắt nhìn tôi không nói không rằng.” Vạn Thụy Thăng lửa giận bốc cao ba trường, cái đoàn thể nhỏ này khiến ông ta chướng mắt lâu rồi:
Hứa Bình Thu đứng dậy, cầm cốc nước đi qua đi lại:” Hình như có kẻ thừa gió tạo bão, tôi nhận được mấy cuộc điện thoại, trong đó có cả người bạn ở trường cảnh sát, sắp nghỉ hưu rồi còn hỏi tôi có chuyện này hay không? Anh thấy chuyện này thế nào, thực sự có nhóm người bẫy tình, sau đó tống tiền à?”
“ Chuyện này làm sao tôi biết.” Vạn Thụy Thăng lắc đầu:
“ Dễ đoán thôi, nếu chuyện này chỉ là bịa đặt, chúng bày ra với mục đích khác thì chẳng ai có tật giật mình đâu, e là một số kẻ sợ chẳng may bắt được nghi phạm thì chuyện không hay ho của mình sẽ bại lộ ... Chúng đang gây áp lực không cho vụ án phát triển.”
Vạn Thụy Thăng mặt nhăn nhó:” Giờ tôi chỉ mong chuyện này là giả, nhưng anh nói thế thì giả không nổi, bây giờ từ địa phương tới cấp trên đều chất vấn tôi, mà tôi chẳng có gì để nói với họ.”
“ Thế thì giữ im lặng, mặc cho chúng nhảy nhót, chẳng qua là đội hình cảnh nhỏ thôi mà, chẳng may không tra ra cái gì, rút đội trưởng đi là được rồi ...” Hứa Bình Thu ngồi trở lại ghế:” Nếu chẳng may có gì đó, thì chúng ngồi đợi mà khóc đi.”
Lại có điện thoại, nhìn số là mã vùng Hoắc Châu, ông ta nhận máy, là người quen từng gặp ở cuộc họp trên tỉnh.
“ À, Lão Sở, tôi nói một câu quan liêu nhé, ngày hôm nay tôi có hai cuộc họp trên tỉnh, một cuộc họp điện thoại trên bộ, lại còn chuyện trị an, kinh tế, phòng cháy chữa cháy, giao thông ... Anh nghĩ vụ án nhỏ xíu thế thì tôi biết được à? ... À, bạn của anh bị lừa ... Được, tôi sẽ cho người hỏi, nếu có tôi sẽ tra đến cùng ... À, hiểu rồi, anh yên tâm, đừng khách khí.” Hứa Bình Thu cúp máy rồi bật cười:” Vị lãnh đạo này vừa muốn nghe ngóng tình hình vụ án, lại không muốn điều tra ... Nghe có mâu thuẫn không?”
Đội hình sự đường Khai Hóa phát ra một cái công văn, ai dè mấy ngày sau chọc phải tổ ong, đám người địa phương tới đội không ăn thua liền tố cáo lên tỉnh, chính phủ tỉnh cũng thất kinh, lừa đảo chuyên nhắm vào hội nghị thương vụ, đây là hành vi phá hoại môi trường kinh doanh.
Trên tỉnh tra, tra ra trò cười, Hùng Kiếm Phi căn bản chả biết gì, phòng hiệp trợ thì chẳng có ai, Uông Thận Tu mũi thính, ngửi thấy mùi thì chuồn, không tới văn phòng. Gọi điện hỏi Tiêu Mộng Kỳ thì cô nói đang công tác ở ngoại tỉnh.
Đám người địa phương chạy đủ mọi loại quan hệ, áp lực ngày một lớn, đốc sát tỉnh điều người tới tiến hành hỏi chuyện Hùng Kiếm Phi, cái khúc gỗ thật thà này ú á ú ớ chẳng biết nói gì, thế là về sau hắn im luôn. Đốc sát chịu, người ta vừa được biểu dương, hình tượng cảnh sát vì nhân dân chói lòa, đốc sát không dám tùy tiện, phản ánh lên trên, thế là Hùng Kiếm Phi nhận được thông báo về chi đội trả lời vấn đề.
Thế rồi không biết đốc sát nghe tin ở đâu mà mò tới phòng hiệp trợ điều tra, nhưng mà cả phong đi công tác rồi, hỏi phân cục trưởng, nhưng mà ông già còn vài tháng nghỉ hưu này có quản chuyện gì nữa đâu, nên run bần bật chả biết xảy ra chuyện gì, mọi chuyện ở phân cục giờ do chính ủy Tiêu xử lý.
Tra từ mùng 4 tới mùng 5, từ những phản ánh lác đác, tra tới tổ chuyên án, nhưng tra tới đây không dám tra nữa, vì tra ra chính ủy Tiêu, xử trưởng đốc sát cục, muốn tra cô phải đi xin phép Hứa mặt đen, xưa nay chỉ có ông ta lột vảy ngược của người ta, làm gì có ai vuốt râu hổ, à có, cục trưởng Vương Thiếu Phong, giờ coi như dưỡng già rồi.
Thế là điều tra đặt lên văn phong sở trưởng, sở trưởng Lý đau răng, vừa biểu dương đội hình sự đường Khai Hóa là điển hình kiến thiết pháp chế, chấp pháp vì dân, giờ thành ngựa hại bày phá hoại chế độ.
“ Chuyện này phía dưới giải thích ra sao?” Sở trưởng Lý đang xem cái công văn không biết qua tay bao người:
“ Không giải thích ạ, đội trưởng Hùng Kiếm Phi không nói gì hết, tôi báo chi đội hình sự xử lý ... Theo điều tra đây là án do tổ chuyên án chống lừa đảo làm, chưa có câu trả lời phó sở trưởng Hứa, tôi nghĩ do người dưới tự ý hành động. Hơn nữa vụ này còn chưa lập án chính thức.” Thư ký trưởng báo cáo:
“ Hay thật, chống lừa đảo lại thành lừa đảo, ảnh hưởng thế nào?”
“ Anh hưởng không phải nhỏ ạ.” Thư ký trưởng là người trong nghề, đoán chừng là đội hình sự có ý tốt, tìm người bị hại, chỉ là phương thức không đúng, loại án này người bị hại làm sao chịu đứng ra:
Sở trưởng Lý trầm tư một lút phất tay:” Gửi fax tới chi đội và tổng đội tra xem đầu đuôi ra sao?”
Thư ký trưởng lui ra ngoài, suy đoán dụng ý của lãnh đạo, có vẻ không muốn truy cứu sâu việc này, hoặc có lẽ không muốn xung đột với phía cục, chính xác hơn là với Hứa mặt đen.