Thế là ngày hôm đó nhiều đơn vị nhận được bản fax công hàm đóng dấu, nội dung làm người ta đau bụng, đội hình cảnh khu vực mà quản tới toàn tỉnh rồi.
Thiệu Vạn Qua vốn chẳng định quản chuyển này, song tỉnh fax xuống, không thể không quản.
Thế là Hùng Kiếm Phi được gọi lên chi đội, chi đội trưởng muốn cái đầu hắn nguội xuống, nguội thế nào? Cho hắn vào phòng thẩm vấn ngồi một mình, viết rõ đầu đuôi sự việc, viết xong về đi làm, không thì cứ ở đấy.
Hết cả buổi sáng gần trưa rồi, hai vị lãnh đạo tới phòng thẩm vấn cuối tầng một, Lý Kiệt cầm khay cơm cười nói:” Tôi cược cậu ta chẳng viết quá một trang.”
“ Còn phải cược à, cậu ta đã bao giờ viết quá một trang, chú ý thối tha này chắc chắn do Dư Tội hoặc Thử Tiêu bay ra, cược không?”
“ Chuyện này cũng chẳng phải cược, cái thằng bé đó vì bạn bè nhảy xuống hố lửa cũng không chớp mắt, chả biết bị lừa đá thế nào không nhận ra ý tốt của chúng ta.”
“ Bọn họ là anh em ăn cơm chung nồi, mặc chung quần, còn chúng ta là lãnh đạo bên trên mà, người ta luôn nghĩ lãnh đạo thì xấu.”
Hai vị lãnh đạo cười khổ, tới phòng thẩm vấn, mặt nghiêm lại, đẩy cửa ra một cái, Hùng Kiếm Phi rối rít thu lại di động, thế là chút thông cảm của Thiệu Vạn Qua mất sạch, trầm giọng hỏi:” Viết bao nhiêu rồi?”
“ Tôi quên mang bút, chưa viết.” Hùng Kiếm Phi chống đối:
“ Có phải không định nhận sai lầm không, Hùng Kiếm Phi, cậu thấy mình làm đúng còn chúng tôi làm sai chứ gì?”
Hùng Kiếm Phi đứng dậy, cúi đầu xuống, hắn biết sai rồi, nhưng tuyệt đối không nhận sai.
“ Được rồi ... Ngồi đi, cậu cũng là đội trưởng, không thể như học sinh tiểu học, suốt ngày mắng mở, chưa ăn cơm chứ gì, đây ăn đi ... “ Lý Kiệt ngồi xuống bên cạnh:
Lúc này Hùng Kiếm Phi có điện thoại, lúng túng không dám nhận, khi chuông ngừng kêu, hắn thở phào, nhưng Thiệu Vạn Qua nổi giận:” Bảo cậu viết báo cáo, cậu ngồi cả sáng, cho cậu làm đội trưởng, cậu bịt mắt làm bậy, giờ hay quá, người ta có thể không biết sở công an tỉnh, nhưng không ai không biết đội hình sự đường Khai Hóa ... Tôi hỏi cậu, có phải là đám bạn bè của cậu đưa ra chủ ý không?”
Hùng Kiếm Phi nhướng mắt, vẻ mặt thà chết không uốn gối, Thiệu Vạn Qua sôi máu, vừa há mồm chửi thì lại có điện thoại, thấy Hùng Kiếm Phi lúng túng, đoán ra:” Điện thoại của mấy thằng bạn tốt của cậu chứ gì, nghe đi chứ?”
Thằng này không chịu nổi khích, rút may nghe luôn, sau đó ngớ ra đưa máy tới:” Tìm anh đấy.”
“ Cái gì?” Thiệu Vạn Qua cũng ngớ người, nghe một lúc vẻ tức giận nguôi dần, trầm mặc trả lại máy:
Lý Kiệt biết xảy ra chuyện rồi, hỏi nhỏ:” Sao thế?”
“ Đúng là loại án này, họ đuổi tới Trường An rồi.” Thiệu Vặn Qua chưa hết ngạc nhiên:
“ Bọn họ chỉ có vài người mà cũng vượt tình phá án à?”
“ Sắp bắt tới nơi rồi ấy chứ.” Thiệu Vạn Qua giọng hoang mang lại quay sang Hùng Kiếm Phi:” Vì sao không nói sớm?”
“ Anh có tin đâu, nói sớm kết quả không phải cũng thế à?” Hùng Kiếm Phi đốp lại một câu, Thiệu Vạn Qua vung tay tát, hắn né luôn, khinh bỉ ra mặt: “ Từ lúc phát công văn, mười mấy nhà tới đội tôi nghe ngóng, giả làm sao được, giả thì họ cần gì chột dạ?”
“ Cậu cũng phải báo lên chứ?” Lý Kiệt xoa dịu:
“ Tôi báo lên chi đội có đồng ý không? Chỉ sợ báo lên thì án sớm bị rút rồi.”
Lý Kiệt không muốn đấu khẩu với hắn: “ Giờ tình hình ra sao, họ cần chi viện à?”
“ Đúng, tên đó tới lúc bắt mới gọi chi viện …” Thiệu Vạn Qua định đi, nửa đường quay lại, biết mình không phát ra lệnh này thì thằng ngốc này vẫn làm, rống lên: “ Tổ chức hai tiểu tổ, mang theo vũ khí, khí tài thông tấn, lập tức xuất phát.”
“ Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Hùng Kiếm Phi kính lễ, hơn hở định đi:
“ Về rồi viết kiếm điểm.”
“ Chuyện do Dư Tội làm, chẳng liên quan tới tôi, có giỏi anh phạt cậu ta xem.” Hùng Kiếm Phi làu bàu chạy mất:
Lý Kiệt cầm cơm lên, vỗ vai chi đội trưởng: “ Đi thôi, dù sao đội trưởng cũ cũng không nỡ phạt Dư Tội, anh xem, bên trên có ý kiến gì đâu.”
Thiệu Vạn Qua có chút nuốt không trôi, thế này ai mới là chi đội trưởng, chỉ là lắc đầu: “ Không phải cậu ta.”
“ Thế là ai?”
“ Tiêu Mộng Kỳ!”
Lý Kiệt ngạc nhiên, mặt nghiêm túc hẳn, nếu là Tiêu Mộng Kỳ thì nghiêm trọng rồi, mức độ dính líu tuyệt đối không thể nhỏ.
Tiêu Mộng Kỳ xem đồng hồ, lại nhìn Dư Tội đang lười nhác ngồi trước quạt, thiếu mỗi điều thè lưỡi ra, ai cũng biết y thích lạnh sợ nóng:” Sao anh biết chi đội trưởng Thiệu ở đó?”
“ Đến nhận điện thoại cũng không dám chỉ Thiệu Vạn Qua hoặc Lão Hứa ở đó, mà Lão Hứa giờ là quan lớn khó gặp lắm.”
“ Sao bảo tôi nói.”
“ Tôi nói lại tốn công cãi nhau, cô nói một cái họ sẽ biết chuyện nghiêm trọng ngay.” Dư Tội thở dài:” Ai bảo tôi lắm tai tiếng quá, người ta đề phòng tôi còn hơn tội phạm, tôi đánh cái rắm họ cũng cuống lên lo đề phòng trước, lo án sau.”
Lạc Gia Long phì cười, tiếp tục nhìn màn hình, trưa hôm nay cứ như hẹn trước, Sở Tương Bình, Hậu Nghênh Xuân, Sở Tương Bình đều tới viện thẩm mĩ, tới khi đi ra đã hoàn toàn khác.
Ba nữ nhân về chỗ ở, thay đổi trang phục, chỉnh lý hành trang, mọi người đều biết, sắp hành động rồi.
Cứ như thấy họ chưa đủ khó khăn, đến ông trời cũng nhảy vào gây sự.
Thời tiết mùa hè dễ thay đổi như đứa trẻ, một khắc trước mặt trời rực nắng, chớp mắt mưa như trút.
Lạc Gia Long lái xe phỏng vấn, đi tới đường cao tốc đón Hùng Kiếm Phi hỏa tốc tới chi viện, xuyên qua màn mưa nhìn những chàng trai mệt mỏi cùng với xe trang bị mấy chỗ rỉ sét.
Người trên xe đang ăn, bánh bao với rau muối, nước khoảng, Hùng Kiếm Phi nói:” Ăn lót dạ trước đi, xong việc mời các anh em đi nhà hàng ... Í, anh là ai?”
Người đó là lái xe của tòa báo, Lạc Gia Long giải thích vài câu, Hùng Kiếm Phi không vui, làu bàu gì mà ghê gớm quá, phá án còn dẫn theo phóng viên. Lái xe bên kia cũng nhảy xuống, là Tôn Nghệ:” Mấy đứa kia đâu?”
“ Lại đây ...” Lạc Gia Long vẫy tay gọi , mấy người cùng chui vào xe phỏng vấn, giới thiệu tình hình, Thử Tiêu bám theo Thương Tiểu Cương, còn lại ba nghi phạm mà chỉ có hai hiệp cảnh, nhân lực không đủ, ai dè huy động cả hai nữ phóng viên bám theo:
Hùng Kiếm Phi mắt tròn mắt dẹt:” Tôi làm cảnh sát mấy năm rồi chưa thấy ai bậy bạ như các cậu. Mẹ nó, nhìn là biết thứ chó má cậu dân văn phòng, nơi lớn thế này, biết bao nhiêu con đường không? Đừng nói mười người, mười trung đội cũng không đủ.”
Ra thực địa mới biết khó khăn, làm quen địa hình, hỏa lực áp chế rồi cả lực lượng phản ứng nhanh, điều kiện nào cũng thiếu.
“ Đừng mắng tôi, tôi chỉ hỗ trợ phía sau, đảm bảo thông tin thông suốt thôi.” Lạc Gia Long đưa di động cho Hùng Kiếm Phi:
Hùng Kiếm Phi xem tin Dư Tội gửi, á khẩu luôn: Để các anh em ăn một bữa no, ngủ một giác đẫy, còn sớm lắm.
Dư Tội dẫn Tiêu Mộng Kỳ đi ăn tối rồi dạo TTTM, mua vài bộ quần áo giảm giá mà bề ngoài trông không tệ, ra ngoài gặp phải trận mưa như trút.
“ Mưa lớn thế này Thương Tiểu Cương ở ngoại ô, dễ xảy ra chuyện lắm.” Tiêu Mộng Kỳ hơi lo:
“ Gái còn đó, tiền chưa tới tay thì hắn đi đâu được.” Dư Tội xòe ô, làm động tác mờ màu mè, Tiêu Mộng Kỳ do dự một chút, vẫn chui xuống dưới ô cùng che chung: