Cách khách sạn Vị Ương không xa nữa, đó là kiến trúc hai mặt lõm ở giữa, ba mươi chín tầng, hơn 1000 phòng khách, hôm nay tổ chức tiệc nhà đầu tư địa ốc, Diêu Dao đã hai lần được Thương Tiểu Cường dẫn tới đây.
Lúc này Lận Thần Tân theo dõi Diêu Dao, Đỗ Lôi theo dõi Sở Tương Bình, còn Hầu Nghênh Xuân thì ở một khách sạn khá xa, Dư Tội bỏ luôn, giao cho hai nữ phóng viên.
“ Không biết giờ họ đang làm gì nhỉ?” Tiêu Mộng Kỳ như cô tình hỏi:
“ Cô vừa hỏi cách đây ba giây, hình như có vẻ khẩn trương?” Dư Tội ngả ô về phía cô một chút:
“ Không khẩn trương sao được, giờ nghĩ tới đâu thấy sơ hở tới đó.”
“ Nên tôi mới dẫn cô ra ngoài giải tỏa, để cô ngồi đợi thêm vài tiếng chắc cô điên mất.”
“ Anh nghiêm túc một chút được không?” Tiêu Mộng Kỳ mắng:
“ Được, nghiêm túc, tôi dẫn cô đi thử một trò chơi, làm sao mới có thể thuê phòng ở khách sạn 5 sao mà không dùng bất kỳ giấy tờ nào, sau đó vòng qua được giám sát, nghênh ngang vào nơi tổ chức bữa tiệc, chơi không?”
“ Xì, ai chả biết bản lĩnh của anh cứ khoe mãi.” Tiêu Mộng Kỳ bĩu môi, cái tay Dư Tội còn hữu dụng hơn thẻ ngân hàng:
“ Sai, tôi sẽ không dùng kỹ năng đặc biệt nào, ai cũng làm được.” Dư Tội đảm bảo:
“ Không tin, làm gì dễ thế.”
“ Phải dễ thì nghi phạm mới ung dung gây án được chứ.”
Hai người đi vào đại sảnh, người qua kẻ lại làm khách sạn trông có vẻ hết sức bận rộn, ở quầy có hai phục vụ mặc đồng phục xanh đỏ, ân cần chỉ dẫn khách.
Dư Tội dẫn cô lên thẳng tầng ba, rời thang máy, một bên là hàng ăn, một bên là gian làm đẹp, nhìn qua cửa kính thấy được mấy phục vụ viên bề ngoài động lòng người, dặn :” Cô ở đây đợi chút.”
Tiêu Mộng Kỳ thấy Dư Tội tới gần một cô gái, nói gì đó làm cô gái đó cười khúc khích, trông cứ như đôi tình lữ, đồ lưu manh.
Lát sau cô gái kia vội vã xuống lầu, cô chưa hiểu gì cả, chẳng mấy chốc cô gái kia quay về, tới chỗ Dư Tôi, trước khi đi y còn lưu manh bẹo má con gái nhà người ta.
Không biết sao máu bốc lên đầu, cái thứ họa hại này, Tiêu Mộng Kỳ tức giận chỉ muốn tát cho y một phát.
Dư Tội đi tới gần Tiêu Mộng Kỳ huýt sáo một cái, hai người đi vào thang máy, lên tầng 16, Dư Tội xòe tay ra làm cô ngạc nhiên:” Á, thẻ phòng, anh đặt khi nào ... Ồ biết rồi, cô gái kia làm thay.”
“ Đúng rồi, còn được giảm giá, bọn họ quen quầy tiếp khách.”
“ Sao người ta làm cho anh?”
“ Cô không thấy tôi đẹp trai à?” Dư Tôi hai tay chỉ má cười duyên:
Tiêu Mộng Kỳ rùng mình:” Đừng làm người ta buồn nôn, rốt cuộc là sao?”
“ Kỳ thực đơn giản lắm, ở đây làm đẹp cho khách chỉ là nghề phụ, nghề chính không cần giải thích, cô hiểu mà ... Bất kể là cô muốn thuê phòng hay muốn kiếm nữ nhân đều dễ lắm, tôi nói với em gái kia, đặt cho anh một phòng, lát nữa em tới phòng anh happy ... Thế là cô ấy đồng ý.”
“ Không thể nào, anh lạ mặt như thế, bọn họ không có ý thức đề phòng nào sao?”
“ Mặt có thể không tin, nhưng tin cái này.” Dư Tội vỗ vỗ ví, còn sắn tai áo lên, phía dưới là hình xăm con sói há miệng đúng bằng một mặt cánh tay làm cô giật mình: “ Dán lên thôi, lát rửa là hết, mặt lạ thì khó đấy, nhưng đặc phái viên của XHĐ thì không ai hoài nghi, cho cô biết ra ngoài kia thân phận lưu manh hữu dụng hơn cảnh sát nhiều.”
Tiêu Mộng Kỳ lườm một cái, đi qua hành lang tới một gian phòng, Dư Tội quẹt thẻ một cái, đi vào phòng liền cởi áo làm cô hét lên: “ Anh làm gì thế hả?”
“ Ha ha ha, rốt cuộc cũng lừa được cô thuê phòng rồi, em gái, hỏi câu đó không phải quá ngây thơ à?” Dư Tội cười khùng khục ném áo đi, nhào tới ....
Diêu Dao kéo hành lý rời khỏi khách sạn gia đình, lên xe taxi, quay đầu nhìn quanh, trừ mưa rào rào chỉ có kiến trúc xi măng vô hồn, không có chút ấn tượng nào hết, cuộc sống đổi từ khách sạn này sang khách sạn khác, rất ít thứ khiến cô ghi nhớ.
“ Đi tới khách sạn Vị Ương.”
Nói xong khoan khoái dựa lưng vào ghế, lúc này cô đã tháy bộ đầm tím quý phái, có chút kỳ vọng tối nay thu hoạch thế nào, gặp được loại nam nhân gì, sau đó sẽ có một đêm khắc cốt ghi lòng, nhớ kỹ cô.
Diêu Dao mỉm cười, gầm gương lên soi, trán thả mấy sợ tóc quăn, mày về đậm, kẻ mắt nhạt nhưng dài, trông chững chạc hơn hẳn, quyến rũ hơn.
Chẳng mấy chốc tới nơi, xe lái tới tận sảnh, lập tức có phục vụ ra xòe ô che còn xách hành lý giúp cô, cô lịch sự từ chối, ưu nhã kéo va ly vào trong.
Loại thời tiết này, lại là nơi thế này, ai để ý tới một vị khách vội vàng.
Cho dù có là mỹ nữ.
Diêu Dao đưa tay xem đồng hồ, 8 giờ rồi, cô vào thang máy, đến khi đi ra đã đội thêm cái mũ rộng vành, đi dọc hành lang vắng vẻ, quẹt thẻ đi vào.
Không lâu sau trong phòng bước ra một cô gái váy đỏ, da trắng như mỡ đông, lắng nghe hai bên hành lang, tới cầu thang bộ, rút điện thoại nói một câu:” Không sao cả, em chuẩn bị vào.”
“ Được, hết thảy phải cẩn thận, anh đợi em.” Bên kia điện thoại truyền ra giọng Thương Tiểu Cương:
Diêu Dao đi bộ hai tầng, xoay lưng lại với cái camera đáng ghét, vào thang máy, bên trong có người, nhỏ nhẹ nói:” Tầng 19, cám ơn.”
Nam nhân đó bấm số giúp, rất lịch thiệp, tóc dài, cao ráo, giống kiểu nghệ sĩ, ân cần bắt chuyện, Diêu Dao rụt rè né tránh.
Đám quỷ nghèo nghệ sĩ, cô không hứng thú.
Trong một gian phòng 16, Tiêu Mộng Kỳ đang hậm hực, cái tên đó vừa vào phòng cởi áo ra, ai ngờ chỉ đi tắm, sau đó thay bộ trang phục mới mua. Nói thật, ở riêng bên Dư Tội, cô có chút khẩn trương, luôn đề phòng y làm bậy, nhưng mà y lại quy củ, ngay cả mồm mép ba hoa cũng không, khiến cô cũng tức giận.
Tắm xong còn chê cô mấy ngày không tắm bốc mùi rồi, Tiêu Mộng Kỳ vào phòng còn đề phòng y nhìn trộm, không cởi quần áo ngay, nhưng mà Dư Tội nằm thẳng cẳng trên giường làm cô thất vọng, thế là cô cố tình để cửa mở một khe nhỏ, đến bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại làm thế.
Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có gì xảy ra cả, ra ngoài thì Dư Tội đã pha hai cốc trà xanh đang vừa thổi vừa uống, Tiêu Mộng Kỳ sấy tóc xong, thay quần áo, cố ý không tránh đi mà chỉ xoay lưng về phía y, đáng hận, đến một lời khen cũng chẳng có.
Không nói gì cả, cô ngồi xuống cầm cốc trà lên, phát hiện Dư Tôi nhìn mình, kiểu đứa bé lấm lét định ăn vụng kẹo, Tiêu Mộng Kỳ tức lắm:” Nhìn cái gì, lại chẳng có gan.”
“ Xem nào đi tắm không đóng chặt cửa, lại thay quần áo trước mặt tôi, đó là tiết tấu của mong đợi bị phi lễ ...” Dư Tội cười gian:
“ Phì, đi chết đi.” Tiêu Mộng Kỳ đỏ mặt, té ra y biết hết cố tình làm ra vẻ không để ý:” Anh cố ý trêu ghẹo tôi, hay lắm à?”
“ Không phải để hóa giải áp lực sao?”
“ Tôi không có áp lực gì hết.”
“ Vậy thì hóa giải áp lực của tôi.” Dư Tội nhìn làn da hồng hào sau khi tắm của Tiêu Mộng Kỳ, thêm vài phần thanh thuần tươi trẻ, làm người ta ứa nước miếng, có trời chứng giám vừa rồi y phải đấu tranh tư tưởng gian nan ra sao:
“ Anh mà có áp lực à, đừng tưởng anh không biết, anh dẫn Thú Y tới khách sạn, nói không chừng tới tầng ba mát xa ...” Tiêu Mộng Kỳ nói ra câu này thấy không ổn, sao giọng điệu giống vợ quản chổng, cầm cốc lên che dấu:
Dư Tội làm động tác nhún vai:” Lần sau ra thực địa để cô đi được chưa?”
“ Không cần, chuyện này tôi không bằng anh, tôi thuộc trường phái lý luận, xong việc tôi viết báo cáo là được, chuyện ngoài thực địa anh chỉ huy.”
“ Í, lần đầu thấy cô khiêm tốn như thế đấy.”
“ Tôi bao nhiêu ưu điểm như vậy mà anh chỉ phát hiện ra một điều à?” Tiêu Mộng Kỳ hừ một tiếng:
“ Còn có cả xinh đẹp, gợi cảm, có khí chất nữa.” Dư Tội nhìn chăm chú làm mặt Tiêu Mộng Kỳ nóng ran, trong lòng đắc ý lắm, nào ngờ tiếp đó chẳng có lời nào tử tế:” Bằng vào vóc dáng này, lát nữa lên dự tiệc lừa tình mấy tay bụng bự không có vấn đề gì.”
“ Miệng chó không mọc được ngà voi.” Tiêu Mộng Kỳ mắng một câu tiếp đó có tin nhắn báo mục tiêu đã tới, kém cả ảnh: