“ Đi nào, tới bữa tiệc chơi một lúc.” Dư Tội đứng dậy chỉ áo sơ mi, quần âu, miễn cưỡng trông chấp nhận được, y khuỳnh tay, Tiêu Mộng Kỳ lườm một cái song không phản đối, khoác tay y đi ra ngoài, trông nghiễm nhiên như đôi tình nhân đi thuê phòng:
“ Hay là gọi mấy phóng viên tới lấy cớ đi vào, dáng vẻ anh thế này khó lắm.” Tiêu Mộng Kỳ đả kích:
“ Đánh cược không, chỉ cần cô đừng lên tiếng, mất ba phút tôi đưa cô vào.” Dư Tội nhướng mày lên khích:
“ Cược gì?”
“ Ai thua phải chụp ảnh khỏa thân cho đối phương.”
“ Được, cứ đợi tôi đăng anh của anh lên mạng nội bộ đi.” Tiêu Mộng Kỳ bĩu môi khinh bỉ, lén nhéo y một cái:
“ Tôi quân tử không báo thù, nếu tôi thắng bán ảnh cô cho Thú Y, thế nào cũng được giá ... Á ... Đùa thôi mà, tôi để ngắm riêng được chưa .. á ..”
Hai người vừa đùa giỡn vừa đi vào thang máy lên tầng thượng, Dư Tội ra hiệu không đi lối chính, vòng qua hành lang, tới lối đi an toàn, đi thêm một đoạn nghe tiếng bước chân, lối đi cho phục vụ viên, có hai bảo an đứng gác, trông coi rất nghiêm, nơi này trừ nhân viên mặc đồng phục ra thì không còn ai khác.
“ Đi vào từ chỗ này sao?” Tiêu Mộng Kỳ thấy không thể nào:
“ Im mồm.” Dư Tội đột nhiên quát, rất hung hăng làm Tiêu Mộng Kỳ há hốc mồm:
Bảo an có vẻ nghe thấy rồi, một người đi tới:” Này anh chị, đây là lối đi cho nhân viên, mời đi cửa chính.”
“ Người mình, ở tầng ba.” Dư Tội thuận miệng nói, Tiêu Mộng Kỳ nghiến răng, tầng ba chính là chỗ lúc nãy cô mắng Dư Tội cùng Thú Y tới mát xa, ý tứ rõ ràng, là ... Gái.
Quả nhiên bảo an nhìn Tiêu Mộng Kỳ cười dâm tiện:” Sao chưa thấy bao giờ nhỉ?”
“ Giờ thấy rồi đó thôi, hôm nào các anh em tới chiếu cố, Thiên Thiên là em gái tôi ...” Dư Tội nói ra tên cô bé tầng ba lúc nãy:
Bảo An chép miệng thèm thuồng:” Người anh em, không được rồi, hôm nay bao hết, toàn ông chủ tai to mặt lớn, có sai sót gì chết tôi.”
Dư Tội nhét cho cuộn hắn cuộn tiền nhỏ:” Em này mới, không ai biết đâu ... Vào có mở mắt chút, hôm khác tới chiếu cố các anh, đảm bảo sướng trở lên.”
Tiêu Mộng Kỳ tức tím ruột, nhéo sau lưng y, không ngờ Dư Tội đáng ghét như vậy.
Bảo an nhìn Tiêu Mộng Kỳ vài lượt, thấy cô cúi đầu đỏ mặt, tin thêm vài phần, nuốt nước bọt phất tay:” Được rồi, cô ấy có thể vào, anh thì không được, ảnh hưởng không tốt.”
“ Được được.” Dư Tội vỗ mông Tiêu Mộng Kỳ một cái, cười rất khốn nạn:” Nhớ lời anh đấy em gái.”
Thế là Tiêu Mộng Kỳ cắm cúi đi nhanh vào, chỉ sợ người ta thấy mặt mình, còn Dư Tội không phải lo, thứ ma quỷ đó có trăm cách trà trộn vào ...
Mục tiêu số hai vào khách sạn Hoàng Thành.
Tin nhắn do Đỗ Lỗi gửi tới, ngay sau đó thu đường hình ảnh Sở Tương Bình quay đầu nhìn trong màn mưa.
Ở đằng xa, một nam nhân gày gò, trán dô má hóp hỏi ông chủ Đỗ toàn thân ướt đẫm:” Chụp được chưa?”
“ Được rồi.” Đỗ Lỗi lấy tiền trả người kia:
Người kia có chút nghi ngờ:” Rốt cuộc anh làm gì?”
Thuê cái xe này đã hai ngày rồi, giờ mới biết là để theo dõi một nữ nhân, người anh em này khó mà không nghi, Đỗ Lỗi ưỡn ngực nghiêm măt, trầm giọng như mấy phim điệp viên: “ Anh đoán xem.”
“ ... Vợ anh .... Ngoại tình phải không?”
Ặc, Đỗ Lỗi lảo đảo, vốn định để người ta đoán mình đội mũ cảnh sát, ai ngờ đoán thành đội nón xanh rồi, sôi máu mở miệng chửi, người kia càng hiểu lầm, cho rằng hắn đang đau khổ: “ Người anh em nghĩ thoáng chút, trên đời này thiếu nhất là tiền, ít thiếu nhất là gái, vì một nữ nhân mà đau khổ như thế thật không đáng.”
Giải thích không xong rồi, Đỗ Lỗi miệng há ra ngậm vào không có âm thanh phát ra, uất hận hét lên đạp xe chạy ra ngoài mưa.
Lái xe nhìn hắn đứng co ro dưới mái hiên, ài, đúng là vợ bỏ đi theo người ta, tuyệt vọng lang thang đầu đường rồi.
Mục tiêu số 3, vào khách sạn Đường Triều.
Ngay cả tin nhắn cũng toát ra sự hưng phấn của Lai Văn, hình ảnh Hầu Nghênh Xuân giống hành khách vội vàng từ bên xe, sân bay tới ở trọ.
Gửi tin nhắn xong một cái, Lai Văn đeo ba lô hành lý, cùng trợ thủ xuống xe, đi vào sảnh, tới khu nghỉ ngơi, giống khách đang đợi làm thủ tục vào ở, còn mục tiêu không dừng lại chút nào, biến mất trong thang máy.
Tin nhắn Dư Tội gửi tới, an bài: Vào ở bình thường thôi, đợi mục tiêu xuất hiện.
Lai Văn mắt đảo qua đảo lại, đông người thế này, chẳng ai chú ý một hai người biến mất, hưng phấn nói nhỏ với trợ lý:” Đi xem sao, mang theo thiết bị chụp trộm.”
Trợ lý vừa chuẩn bị vừa nói nhỏ:” Chị Lai, có ổn không, cảnh sát cứ như trêu chúng ta vậy.”
“ Là sao?”
“ Chị xem đi, chuyện lớn thế này, không phái một cảnh sát nào, chuyện giám sát giao cho chúng ta, họ thì hay rồi, ở nhà nghỉ ngơi, có kiều phá án nào thế không?” Trợ lý bất mãn, hai ngày qua đi theo chụp ảnh nữ nhân này, càng chụp càng thấy không ổn:
Lai Văn xách đồ lên, đi vào thang máy không chút do dự:” Trong bảy khách sạn anh ta đánh dấu có Đường Triều, thời gian gây án suy đoán là hôm nay, không sai được đâu.”
“ Thế vì sao họ chẳng chuẩn bị gì cả.”
“ Em chưa thấy hiện trường bắt giữ rồi, không như tên phim kéo cả đội xe tới bao vây hú còi kinh động thiên hạ đâu, bắt người thực sự sẽ không có chút dấu hiệu nào, bắt đem đi rồi có khi chẳng ai biết ấy chứ.”
“ Chị Lai, chị thấy rồi à?” Trợ lý đi vào thang máy:
“ Đương nhiên, rất nhiều là đằng khác, lần đầu chị gặp họ là nhờ một vụ bắt giữ, chị còn đá thằng trộm gãy răng luôn.”
“ Oa, em cũng muốn được thấy, chắc phải kích thích lắm.”
Lại chả kích thích, trong tình huống bọn họ dự liệu thì đây là loại khó nhất, nghi phạm đồng thời gây án cả ba địa điểm khác nhau.
Hay rồi, người đã ít thì chớ, lại còn trong đêm mưa gió thế này.
Tiêu Mộng Kỳ vỗ trán, nhìn quanh bữa tiệc, đã có gần trăm người tới nơi rồi, túm năm tụm ba thành nhóm, hai người thành đôi, tay cầm ly rượu, cười nói rộn ràng, cô thi thoảng quay đầu nhìn về phía cửa có 2 tiếp tân, 4 bảo an, chỉ sợ Dư Tội không trà trộn vào được.
Lặng lẽ lui vào góc, lo âu nhìn trời mưa mênh mông.
Ánh mắt cô bỗng nhiên đờ ra, nhìn về phía 11 giờ, nhanh chóng rời đi, dùng khóe mắt quan sát.
Diêu Dao xuất hiện rồi, không nhận ra được cô ta tới từ lúc nào, tay cầm ly champagne, đưa lên môi nhấp khẽ, ánh mắt cũng quét quanh bữa tiệc.
Thời gian chỉ tới 9 giờ, Tiêu Mộng Kỳ gọi điện cho Dư Tội mấy lần mà không ai nghe máy, lòng sốt rột, đi qua đi lại ngoài đám đông. Không ngờ có một nam tử to béo tròn trịa đi tới, ân cần đưa tay:” Quý cô, tôi có may mắn được mời cô một điệu nhảy không?”
Thì ra âm nhạc đã vang lên, không ít nam nữ ôm nhau nhảy ở sàn nhảy lâm thời bố trí chính giữa, Tiêu Mộng Kỳ khách khí nói:” Xin lỗi anh, tôi đang đợi bạn trai.”
Nam tử kia vẻ mặt thất vọng, song rất có phong độ mỉm cười rời đi.
Tiêu Mộng Kỳ tức thì nhìn thấy Diêu Dao đã được một nam tử mời đi, đang khiêu vũ tưng bừng, cách ăn mặc đã khác với hai tiếng trước rồi, váy đỏ trễ ngực, tay đeo găng lụa màu đen, hở bờ vai trắng, cách ăn mặc như thế muốn không thu hút ánh mắt dâm tà cũng khó.
Căn bản không cần lừa, đám nam nhân thô bỉ cũng sẽ nối nhau nhào bổ tới thôi, nghĩ tới việc mình phải đi bảo vệ đám nam nhân đó, thấy việc mình làm không đáng.