Dư Tôi Rung Động

Chương 10

Chương 10: Xấu hổ

Ôn Dư không có ý khác, đơn thuần chỉ là ngạc nhiên với dạ dày của Diệp Kì Trăn. Tuy buổi tối cô ấy chỉ ăn mấy miếng, nhưng cũng không đói, dù vậy thấy đôi mắt Diệp Kì Trăn sáng lên khi nhắc tới quán mì kia, liền cảm thấy rất thú vị, "Đi thôi."

"Ừm, tôi mời." Diệp Kì Trăn nói.

"Tại sao?"

"Lúc trước hiểu lầm cậu, bồi thường." Diệp Kì Trăn cười giải thích.

Nghe tới bồi thường, Ôn Dư cũng cười lên.

Địa chỉ quán mì không dễ tìm, Diệp Kì Trăn mở hướng dẫn chỉ đường còn phải tốn chút thời gian mới tìm thấy, tấm biển giăng đèn màu đỏ đơn giản, viết năm chữ Mì Đặc Sản Nam Thành. Có lẽ rượu ngon không sợ ngõ sâu, vẫn có rất nhiều người tới lui, hiện tại lại đúng vào giờ ăn cơm.

Thực đơn trên tường đập vào mắt.

Diệp Kì Trăn hỏi Ôn Dư: "Cậu ăn gì?"


Ôn Dư nhìn món ăn dày đặc, to đầu, lúc này còn phí sức hơn suy nghĩ bài tập thường ngày, trước giờ đồ ăn có ngon cũng không phải là điểm quan tâm của bản thân, cô ấy là người không có bất kì yêu cầu nào với đồ ăn, thậm chí có thể chỉ ăn bánh mì suốt một tuần liên tục. Ôn Dư lựa chọn ném lại vấn đề cho Diệp Kì Trăn, "Cậu thì sao?"

"Mì thịt bò là đặc sản, hay là chúng ta gọi một phần nước, một phần khô, ăn chung nhé?" Diệp Kì Trăn nhắc tới đồ ăn, rõ ràng mạch lạc, lúc này ngửi thấy mùi thơm cũng đã thèm thuồng.

"Nghe cậu." Ôn Dư biểu thị không có ý kiến.

"Cậu có ăn được cay không?"

"Cũng tạm." Ôn Dư nói.

"Vậy chúng ta ăn cay vừa nhé?"

"Ừm." Ôn Dư nhìn thấy có người như con mèo ham ăn, muốn cười.

Sau khi hỏi xong sở thích của Ôn Dư, lúc này Diệp Kì Trăn mới gọi món.


Ôn Dư đứng ở một bên, sau khi nhân viên phục vụ báo giá, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn một cái, nghĩ ngợi giây lát, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán trên tường.

Hai ba giây, thanh toán hoàn tất.

Diệp Kì Trăn chậm một bước, "Đã nói tôi mời rồi mà?"

"Lần sau cậu mời." Ôn Dư tùy tiện nói.

Diệp Kì Trăn so đo từng tí, "Vậy vẫn là nợ cậu một lần."

Ôn Dư nhướng mày nói: "Cậu có thể mời hai lần."

Mời hai lần? Diệp Kì Trăn im lặng nhìn Ôn Dư, sao cứ cảm thấy người này cố ý thế nhỉ? Có phải Ôn Dư một mình sợ cô đơn hay không? Đột nhiên Diệp Kì Trăn nghĩ tới điều này, cho dù thường ngày nhìn Ôn Dư thích tới lui một mình, nhưng con người không hoàn toàn giống như những gì họ biểu hiện ra cho người khác thấy, mà trực giác của cô cho biết ở phương diện này Ôn Dư giống cô: Cho dù cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không thừa nhận ra miệng.


Thấy Diệp Kì Trăn chần chừ, Ôn Dư lại hỏi: "Không hài lòng à?"

Diệp Kì Trăn tươi cười trả lời: "Hài lòng."

Quán mì này kinh doanh rất tốt, khách ngồi đầy trong cửa hàng. Diệp Kì Trăn và Ôn Dư chỉ đành ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài, hôm nay thời tiết mát mẻ, lại có gió, ngồi ngoài trời cũng thoải mái tự nhiên hơn trong nhà.

Một bát mì nước, một bát mì trộn. Diệp Kì Trăn lại tìm ông chủ xin thêm hai chiếc bát, như thế một người có thể ăn hai vị. Sau khi lấy giấy lau kĩ đũa một lượt, cô mới đưa cho Ôn Dư, "Này."

Đối với ai cũng ân cần như thế à? Khi Ôn Dư nhận lấy đũa đã nghĩ như thế.

Diệp Kì Trăn rất biết cách chăm sóc người khác, khi đi ăn cùng Diệp Kì Trăn rất thoải mái bớt phiền hà, ví dụ như ăn lẩu không sợ không ai nhúng đồ, ăn thịt nướng không lo không có người lật thịt.
Quán ăn nhỏ ồn ào náo nhiệt, ngập trong hơi thở khói lửa. Ôn Dư nhìn quanh tứ phía, không biết bao lâu rồi chưa tới những nơi thế này.

Nếu chỉ một mình, Ôn Dư tuyệt đối sẽ không đến những nơi như vậy, sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm đơn độc lẻ loi. Nhưng hiện tại không phải, Diệp Kì Trăn ngồi đối diện cô ấy, cúi đầu ăn rất hăng say.

Ôn Dư chưa từng thấy ai ăn thôi mà cũng ăn ngon như thế, hiện tại cô ấy đã tin Diệp Kì Trăn không thích Quản Minh, nếu bị tổn thương, nào có thể không tim không phổi, say sưa ăn uống, nhìn thật sự có cảm giác thỏa mãn như thế này.

Rõ ràng không lâu trước còn khóc thành thế kia...

Thật thần kì.

Khi tâm trạng Diệp Kì Trăn không tốt, dạ dày cũng to hơn bình thường, cô là một người rất giỏi trong việc tự an ủi bản thân, cơ bản ăn no uống say một bữa xong là tâm trạng sẽ trở nên tốt đẹp, hơn nữa còn có người đi cùng cũng tốt hơn rất nhiều khi phải đi một mình, giống như hiện tại.
Đột nhiên cô lại muốn nói cảm ơn Ôn Dư, cảm ơn Ôn Dư tối nay đã làm bạn cùng mình.

Nếu không bản thân lại phải cô đơn một mình.

Ôn Dư bị gợi lên cảm giác thèm ăn một cách kì lạ, không phải vì hương thơm của mì, mà là vì tướng ăn của người trước mặt. Cô ấy ăn một miếng nhỏ, cẩn thận nếm thử, không thể không nói, hương vị ngon hơn rất nhiều so với bánh mì.

Diệp Kì Trăn thấp thoáng cảm thấy đối phương đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, quả không ngoài dự đoán. Đúng lúc Ôn Dư nhìn thấy dáng vẻ má trái khẽ phồng lên của Diệp Kì Trăn, khoảnh khắc ấy rất muốn lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng này.

"Sao thế, chưa thấy cô gái nào ăn giỏi như tôi à?" Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Kì Trăn tự bôi nhọ mình, cô thừa nhận bản thân cố ý trêu đùa Ôn Dư, cô nhìn ra Ôn Dư như thể có tâm sự, cũng hi vọng tối nay tâm trạng của đối phương có thể tốt lên chút ít nhờ bản thân.
Ôn Dư chống cằm nhìn cô, chầm chậm gật đầu.

Không hề cho người ta thể diện.

Diệp Kì Trăn bất lực lại buồn cười, "Bạn học Ôn, cậu có nhất định phải thẳng thắn thế không?"

Lúc này Ôn Dư rút tờ giấy ăn ở một bên đưa cho Diệp Kì Trăn, cũng cười nói: "Bạn học Diệp, cậu ăn cả lên mặt rồi."

Diệp Kì Trăn mới phản ứng lại, túng quẫn lau mặt mình.

Tiếp tục ăn, hai người càng nói càng tự nhiên.

"Mùi vị thế nào?"

"Ừm." Tối nay Ôn Dư phá lệ, ăn rất nhiều.

"Cậu thử trứng ốp đi, nhúng vào canh cũng ngon lắm."

Ôn Dư uống một ngụm canh nóng hổi, vô tình liếc thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Kì Trăn, bỗng dưng Ôn Dư cảm thấy, dường như bản thân cũng không đến nỗi không hòa nhập vào thế giới này như thế. Cô ấy cũng có thể cười, có thể vui vẻ vì một chuyện rất nhỏ bé.
Khẩu phần của một bát mì cũng không quá nhiều, hai người vô thức ăn hết sạch, nhưng bụng dạ đã phình lên, Diệp Kì Trăn vốn đã ăn tối, mà dạ dày của Ôn Dư có tốt tới đâu cũng chỉ như dạ dày chim, không chứa nổi bao nhiêu.

Ăn xong, vừa hay có thể đi dọc theo bờ sông tản bộ tiêu cơm. Ôn Dư không nói nhiều, Diệp Kì Trăn cũng không phải người lắm lời, hai người đi cùng nhau, thong thả lại bình tĩnh, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu, cũng không tới mức gượng gạo lúng túng.

Từ xa xa có tiếng bùm bùm bùm truyền tới.

"Hôm nay có pháo hoa." Diệp Kì Trăn vô thức dừng bước, trèo lên lan can bờ sông ngắm nhìn.

Ôn Dư cũng đứng lại, cô ấy quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn đang ngắm pháo hoa, ngắm được pháo hoa cũng vui vẻ như thế sao? Ôn Dư không cầm lòng hỏi: "Pháo hoa đẹp vậy sao? Nghe nói mỗi tháng công viên Giang Châu đều bắn mấy lần."
"Cậu không cảm thấy tình cờ gặp sẽ vui vẻ hơn là cố tình đi ngắm à?" Diệp Kì Trăn khẽ ngẩng đầu lên, nói với Ôn Dư.

Không biết có phải vì nguyên nhân pháo hoa lấp lánh trên bầu trời hay không, khi Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn nói ra câu này, đôi mắt cười giống như sao sáng, cô ấy không trả lời, mà lười biếng dựa vào lan can, cũng cười theo.

Sắc đêm nồng đượm, nụ cười của Ôn Dư nhàn nhạt, ngũ quan tinh tế như thế, nhất định quay lên ống kính sẽ rất đẹp, Diệp Kì Trăn nhìn khuôn mặt Ôn Dư, vô thức có chút mất hồn, Ôn Dư rất kì quái, dù cô ấy có cười, cũng sẽ không khiến bạn cảm thấy cô ấy vui vẻ.

Có phải bản thân nghĩ nhiều quá rồi không?

Cô và Ôn Dư cùng lắm chỉ là quan hệ tình địch đã giải trừ, nhưng cũng không tính là bạn bè.

Nghĩ vậy, Diệp Kì Trăn tiếp tục nhìn về phía bầu trời đêm, sắc đen rộng lớn phủ xuống, pháo hoa xanh có đỏ có vàng có trắng có, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau nở rộ. Ôn Dư cũng bình tâm lại thưởng thức cảnh tượng kinh ngạc này, cô ấy nghĩ tối nay ra ngoài tham gia buổi tụ họp là điều đúng đắn, thú vị hơn so với việc ở một mình.
Xem bắn pháo hóa xong cũng đã hơn 9 giờ. Vì dạ dày vẫn còn trướng, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư lại đi thêm một cây số tới ga tàu điện ngầm, đi tàu điện ngầm về trước. Trạm hai người lên xe không đông người, chỉ là không có chỗ ngồi mà thôi.

Trạm tiếp theo là trạm đường Giang Châu, gần khu du lịch, lượng khách di chuyển cực lớn, cộng thêm hiện tại là buổi tối, đều là khách ra về, rất nhiều người lên tàu điện ngầm, nhưng lại rất ít người xuống. Cửa vừa mở ra một dòng người ùn ùn tiến lên, ra sức chen vào trong, vừa chen còn vừa nói "Dịch vào trong một chút", mọi người dính chặt lấy nhau giống như nấu bánh trôi tàu.

Diệp Kì Trăn sớm đã nghe nói về nỗi đáng sợ của tuyến số 5 Giang Thành, tối nay có thể coi như đích thân trải nghiệm một lần. Sau lưng chen đẩy dữ dội, đợi tới khi cô phản ứng lại, bản thân gần như đã dùng tư thế "lưu manh đùa bỡn" chặn Ôn Dư trong một góc, còn là mặt dính lên mặt.
"Xin lỗi..." Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, lúng túng cực độ, định lùi về sau giãn ra chút khoảng cách, nhưng sau lưng giống như bức tường người không thể phá hủy, không cách nào lùi đi.

Ôn Dư nhìn thấy sau lưng Diệp Kì Trăn là một người đàn ông, liền nói với cô: "Không sao, nhích lại gần chút."

Khi Ôn Dư đè giọng xuống, âm thanh cũng trở nên dịu dàng, Diệp Kì Trăn phát hiện bản thân gần như không có sức đề kháng với nữ sinh xinh đẹp lại dịu dàng, chính xác hơn là, giống như Ôn Dư lúc này, Diệp Kì Trăn không nói được vì sao, chỉ là không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy cái.

"Có ép cậu không?" Diệp Kì Trăn lại khẽ hỏi.

"Vẫn ổn." Âm thanh của Ôn Dư rất nhẹ, khi hơi thở ấm áp của đối phương khẽ lướt qua góc mặt, đáy lòng lại có cảm giác tê dại, nghĩ tới lần trước trong học kì quân sự, cô ấy không thích tiếp xúc quá thân thiết với người khác, đặc biệt là đàn ông, nhưng lần đó Diệp Kì Trăn ôm lấy bản thân, Ôn Dư không hề có cảm giác phản cảm.
Hôm đó Kỳ Uẩn hỏi cô ấy có phải cong không.

Thật ra bản thân Ôn Dư cũng từng nghĩ tới vấn đề này, tại sao trước giờ không rung động với nam sinh?

Trong cuộc đối thoại ngắn gọn, hai người đều chăm chú nhìn lên mặt đối phương.

Dựa gần như thế, đương nhiên Ôn Dư cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Kì Trăn, cô ấy không kịp phòng bị nghĩ tới câu nói thường xuyên treo bên miệng của Kỳ Uẩn: Thông qua ánh mắt con gái nhìn con gái, rất dễ phán đoán đối phương là cong hay thẳng.

Đột nhiên Ôn Dư cảm thấy khi Diệp Kì Trăn nhìn bản thân...

Giống dáng vẻ Kỳ Uẩn nhìn nữ sinh.

Đối mặt hai giây, Diệp Kì Trăn thu lại ánh mắt, khẽ quay đầu đi, thức thời rũ mí mắt, tầm mắt lướt qua cổ tới xương quai xanh của Ôn Dư, để ý thấy trên xương quai xanh của Ôn Dư có một nốt ruồi nhỏ. Hơn nữa, da dẻ Ôn Dư rất trắng.
Ôn Dư cũng cúi mặt xuống, lặng lẽ nhìn lông mi dài của Diệp Kì Trăn, cô ấy lại nghĩ tới một câu nói khác của Kỳ Uẩn: Khi gái cong tiếp xúc thân mật với con gái, sẽ xấu hổ mất tự nhiên ...

Cô ấy lại cười cười trong lòng.

Nghĩ đi đâu thế không biết.

Qua năm trạm, lượng người trên khoang tàu mới dần dần vơi đi, cặp tình nhân ở bên cạnh rời đi, đúng lúc thừa ra hai chỗ trống.

Sánh vai ngồi xuống, Ôn Dư không lên tiếng, Diệp Kì Trăn cũng không chủ động nói chuyện, cô ngẩn ra nhìn đèn xanh lấp lánh bên trên bản đồ tuyến đường, còn cách đích đến ba trạm, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, "Ôn Dư."

Ôn Dư nghiêng người, đợi Diệp Kì Trăn nói tiếp.

"Chúng ta kết bạn Wechat được không?" Diệp Kì Trăn nói, trong lòng nghĩ còn thiếu người ta hai bữa cơm, ít nhất cũng phải kết bạn Wechat tiện liên lạc. Người khác thiếu nợ cô một bữa ăn cô sẽ không nhớ, nhưng cô thiếu nợ người ta một bữa cô tuyệt đối sẽ không quên.
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, im lặng một lúc.

Kết bạn Wechat mà thôi, đây là biểu cảm gì thế? Diệp Kì Trăn có chút không hiểu.

Bình Luận (0)
Comment