Dư Tôi Rung Động

Chương 11

Chương 11: Vui vẻ

Trong thời gian im lặng, Ôn Dư đã rút điện thoại ra, nhấp vào phần quét mã.

Không lâu sau Diệp Kì Trăn nhìn thấy lời mời kết bạn tới từ tài khoản O, ảnh đại diện là một trang trừu tượng đen trắng. Nhìn tên Wechat của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn vẫn có chút bất ngờ, vì vừa hay tên Wechat của cô là D.

Khoảng bảy tám phút sau, hai người quẹt thẻ ra khỏi trạm tàu điện ngầm, lúc này mới thoát khỏi dòng người chen chúc.

Trên đường quay về trường học, có thể cảm nhận được nhiệt độ giảm thấp của Nam Thành, cơn gió đầu thu lướt qua, hôm sau lạnh hơn hôm trước.

Diệp Kì Trăn sợ lạnh hơn bình thường, nghe nói mùa đông của Nam Thanh ướt lạnh, còn chưa có lò sưởi, thật sự là giày vò, đặc biệt đối với những người phương bắc như bọn họ.

"Lạnh không?" Ôn Dư chú ý tới hành động ôm cánh tay của Diệp Kì Trăn.


"Có chút." Diệp Kì Trăn run rẩy, mặc ít, cô nhìn về phía Ôn Dư mặc quần đùi giống hệt mình, hỏi: "Cậu không lạnh à?"

"Cũng lạnh." Ôn Dư không chút gợn sóng trả lời.

Diệp Kì Trăn câm nín, bất đắc dĩ cười lên, đột nhiên rất hiếu khì dáng vẻ Ôn Dư khi hoảng loạn căng thẳng sẽ như thế nào. Nhưng ấn tượng mà Ôn Dư cho cô, dường như là mãi mãi sẽ không hoảng loạn căng thẳng.

Ôn Dư nhìn biểu cảm của Diệp Kì Trăn, thật sự là người thích cười.

Hai ba phút sau tới cổng tây của trường học. Tuy thời gian vẫn chưa quá muộn, nhưng đang trong kì nghỉ, sinh viên về quê thì đã về quê, đi du lịch thì đã đi du lịch, trong trường cũng không còn quá đông đúc, đường về kí túc xá cũng trở nên tối tăm.

"Tôi đưa cậu về kí túc xá trước nhé, tôi thấy đèn đường bên kia hỏng rồi." Cho dù nhìn Ôn Dư không giống người nhát gan sợ tối, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn xung phong tình nguyện, cô đang nghĩ lần trước Ôn Dư đưa mình về, lần này tới lượt bản thân đưa Ôn Dư về, vừa hay có thể hòa nhau.


Nghe Diệp Kì Trăn nói muốn đưa bản thân về kí túc xá, ánh mắt Ôn Dư ngẩn ra... Nhưng cô ấy không nói gì, cô ấy ở tòa 19, Diệp Kì Trăn ở tòa 9, vừa hay có thể đi chung một đoạn đường.

Kí túc xá tòa 19 gần cửa đông hơn, rất nhanh đã tới nơi. Đứng dưới tòa nhà kí túc xá, Diệp Kì Trăn hất cằm nói: "Vậy tôi về đây."

Ôn Dư đánh giá Diệp Kì Trăn, không quay người lên tầng, mà khẽ cười nói: "Đi thôi, bây giờ tôi đưa cậu về."

Trong đầu Diệp Kì Trăn hiện ra một câu hỏi, cô bật cười, "Sau đó tôi lại đưa cậu về, vậy hai chúng ta tới bao giờ mới xong?"

Suy nghĩ chuyển biến, không phải Ôn Dư cho rằng mình sợ, ban nãy mới mặt dày bám lấy cậu ta đấy chứ?

Ôn Dư bị cách nói của Diệp Kì Trăn chọc cười, ngón tay vén sợi tóc loạn ra sau tai, nhớ tới dáng vẻ khóc lóc của người nào đó, nói thẳng: "Sợ thì đừng cậy mạnh, không bao xa cả, tôi đưa cậu về."


Quả nhiên là như vậy, Diệp Kì Trăn cảm thấy nhất định phải giải thích rõ chuyện này với Ôn Dư, "Tuy tôi thích khóc, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi nhát gan, đây là hai chuyện khác nhau."

Tối nay chạm mặt với người đàn ông hơi béo kia, cô chỉ cẩn thận cảnh giác, không tính là sợ hãi.

Ôn Dư yên lặng nhìn Diệp Kì Trăn, chớp chớp mắt, im lặng biểu thị hoài nghi.

"Thật đấy, tôi còn đi đầu khi vào nhà ma cơ, cậu thấy tôi có giống người nhát gan không?" Diệp Kì Trăn tiếp tục tranh luận cho bản thân, thật sự có chuyện này, khi đó đi chơi nhà ma, Đường Đường thề thốt nói sẽ đi đầu tiên, kết quả vừa vào trong Đường Đường đã sợ chết khiếp, trực tiếp đẩy cô lên trên cùng, còn không ngừng gọi cô là chị Diệp chị Diệp.

Tuy vẻ ngoài của Diệp Kì Trăn rất đơn thuần, nhưng những người tiếp xúc với cô đều sẽ không áp đặt những từ như nhát gan yếu ớt lên người cô, trước giờ cô độc lập tự chủ, cũng chưa từng làm nũng với người khác.
Ôn Dư cười không dừng lại được, nếu không phải hai lần gặp Diệp Kì Trăn khóc thầm, cô ấy cũng cảm thấy tính cách của Diệp Kì Trăn lạc quan bền bỉ, nhưng quả thật bộ dạng khóc thút thít của Diệp Kì Trăn cho cô ấy ấn tượng quá sâu sắc. Ôn Dư nhích gần lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng hỏi: "Nếu tôi nói giống... cậu sẽ bị tôi chọc tức tới khóc à?"

Tức tới khóc? Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, đôi môi mím thành một đường: "..."

Hai giây sau, Ôn Dư không kìm được lại cười lên.

"... Có buồn cười vậy không?" Diệp Kì Trăn lẩm nhẩm, có lẽ là tìm được một chút vui vẻ hiếm thấy trong nụ cười của Ôn Dư, nói mãi nói mãi bản thân cũng cười lên, cô nghĩ, có lẽ tâm trạng của Ôn Dư tối nay đã tốt hơn một chút. Bên dưới tòa nhà lạnh lẽo, cô lại nói với Ôn Dư: "Dù sao tôi cũng không sợ, câu lên trên đi, tạm biệt."
Ôn Dư ngừng cười, Diệp Kì Trăn đã quay người, chỉ lưu lại cho cô ấy bóng lưng mỏng manh, cô ấy yên lặng quan sát, như có suy nghĩ.

Diệp Kì Trăn chưa đi được bao xa.

"Diệp Kì Trăn."

Nghe thấy Ôn Dư gọi tên mình, Diệp Kì Trăn quay người lại, cô nhìn thấy Ôn Dư đứng dưới ánh đèn màu cam, trên mặt là nụ cười động lòng người.

"Không làʍ ŧìиɦ địch nữa, làm bạn bè không?" Ngữ điệu của Ôn Dư rất khẽ khàng, hỏi Diệp Kì Trăn giống như trêu đùa.

Ngoại trừ sự chăm chú nghiêm túc khi ở trong phòng vẽ, bình thường Ôn Dư rất hiếm khi cho người ta cảm giác nghiêm túc, luôn tùy hứng thờ ơ, thậm chí bị coi là cợt nhả... Dường như những cậu trai theo đuổi Ôn Dư, đa phần đều tìm tới vì điều này, trong lòng Ôn Dư rõ hơn bất kì ai.

Nhưng Diệp Kì Trăn luôn cảm thấy Ôn Dư không hề giống bề ngoài, ít nhất bản thân đã tiếp xúc được với một Ôn Dư ân cần dịu dàng, không phải là thái độ hời hợt biểu hiện ra bên ngoài, mà là vô thức lộ ra khỏi vẻ bề ngoài hờ hững.
Gió nổi lên, Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư cách đó hai mét, gió thổi tóc tung bay, cô đưa tay ra đè lên đỉnh đầu, đôi mắt cười híp lại, "Được chứ."

Ôn Dư cười nói, "Về đi."

Diệp Kì Trăn chưa về tới kí túc xá, Đường Tiêu đã gọi điện thoại tới, vừa nghe máy đã ào ào: "Nghe Từ Khai Minh nói cậu không thoải mái, có chuyện gì thế, tối nay ăn xong đau bụng à? Có nghiêm trọng không? Bây giờ cậu với Ôn Dư đang ở đâu thế?"

Nửa câu sau mới là trọng điểm! Diệp Kì Trăn đơn giản trả lời: "Tôi không sao, tôi và Ôn Dư đã về trường rồi."

"Hai người về cả rồi à?" Đường Tiêu điên cuồng, "Sao tôi lại thảm như thế, tôi còn tưởng hai người tới KTV rồi, vội vàng tới đó như ngựa không ngừng vó, lại không kịp rồi."

Diệp Kì Trăn không biết phải nói gì để an ủi, vận may của Đường Tiêu có chút thấp, dốc hết tâm tư tổ chức một buổi gặp mặt, bận trước bận sau, tới cuối cùng cũng không thể gặp mặt Ôn Dư, "Hay là ngày mai cậu tới chùa Phúc Tuyền thắp hương đi?"
"Cậu cũng thật là, còn lừa tôi nói không thân với Ôn Dư."

"Tôi với cậu ấy cũng chỉ mới quen biết tối nay." Diệp Kì Trăn nhấn mạnh, "Trước kia thật sự không thân..."

"Đúng rồi, sáng thứ bảy tuần sau câu lạc bộ bọn tôi có trận đấu bóng rổ, cậu có thời gian tới cổ vũ cho bọn tôi không?" Đường Tiêu lại nói, "Đội bọn tôi nhiều anh đẹp trai lắm, không chừng cậu gặp được tình yêu đích thực đấy, tới đi tới đi, ở sân vận động phía nam, cách kí túc xá của bọn cậu gần lắm."

Diệp Kì Trăn không có hứng thú với bóng rổ, cũng không hiểu, chủ yếu là vì ghét mùi mồ hôi của con trai sau khi chơi bóng, cô qua loa nói với Đường Tiêu: "Có thời gian tôi sẽ tới."

"Thứ bảy, chắc chắn cậu có thời gian. Thế..."

Diệp Kì Trăn nghe thấy đối phương ấp a ấp úng, "Gì thế?"

"Khi cậu tới dẫn cả Ôn Dư tới cùng, nhiều người thì càng đông vui."
Thì ra vẫn là vì chuyện này, chẳng trách ban nãy nhiệt tình như thế, Diệp Kì Trăn đã đi tới tòa nhà kí túc xá, cô cúi đầu đá viên đá nhỏ bên chân, "Sao lại tìm tôi, cậu không biết tự nói với cậu ấy à?"

"Quan hệ của tôi và bạn ấy không tốt bằng cậu với bạn ấy, hơn nữa giữa con gái các cậu với nhau, không phải dễ nói chuyện hơn à?" Đường Tiêu thực sự không nắm chắc cơ hội hẹn riêng Ôn Dư ra ngoài, nhưng cậu chắc chắn quan hệ của Ôn Dư và Diệp Kì Trăn không thế, hôm đó cậu nhắc tới chuyện Diệp Kì Trăn cũng tham gia bữa tiệc, Ôn Dư đã lập tức đồng ý, tối nay Diệp Kì Trăn không thoải mái, cũng là Ôn Dư ở cùng Diệp Kì Trăn.

"Đường Tiêu, cậu tán gái hay là tôi tán gái thế?" Sau khi Diệp Kì Trăn buột miệng nói ra, cảm thấy dường như có gì đó không đúng.

Bình Luận (0)
Comment