Chương 12: Sân bóng
Ôn Dư sờ lên công tắc trước cửa, sau đó tách một tiếng, khoảng tối trước mặt đột nhiên bị xua tan. Trong phòng kí túc xá yên lặng không tiếng động, những người khác đều đã về nhà.
Cô ấy đã quen thuộc với lạnh lẽo cùng nhàm chán, dựa bên bàn học rút ra một cuốn sách tùy tiện lật giở, không lâu sau lại nhét sách về, nhiệt huyết sục sôi lấy điện thoại nhấp vào Wechat.
Rồi sau đó...
Nhấp vào trang cá nhân của Diệp Kì Trăn.
Ôn Dư không ngờ tối nay bản thân lại chủ động nhắc tới chuyện làm bạn với Diệp Kì Trăn, lần đầu tiên, làm chuyện như thế, hoàn toàn không giống phong cách của cô ấy chút nào. Ngay tới cả Kỳ Uẩn thân thiết nhất với Ôn Dư, cô ấy cũng chưa từng nhắc tới một câu bạn bè.
Tần suất đăng bài lên trang cá nhân của Diệp Kì Trăn không nhiều, căn bản dăm ba ngày đăng một lần, có ảnh phong cảnh, ảnh đồ ăn ngon, còn có mèo hoang ở một góc sân trường.
Có lẽ cậu ấy thích chụp ảnh! Ôn Dư nhận ra có rất nhiều bức ảnh được chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp.
Lướt từng bài từng bài xuống dưới.
Khi lướt tới một bức ảnh tự sướng, đầu ngón tay Ôn Dư dừng lại, nhấp vào, trong ảnh là khuôn mặt Diệp Kì Trăn nở nụ cười xán lạn quay mặt về phía ống kính, trên mặt còn bị bôi mấy vệt kem, đính kèm dòng chữ "Mười tám tuổi". Ôn Dư nhìn thời gian, ngày 12 tháng 3.
Sau khi Diệp Kì Trăn về tới kí túc xá, cũng nhàm chán lướt điện thoại. Cô nhìn ảnh đại diện Weibo của Ôn Dư một lúc lâu, hiếu kì nhấp vào.
Như cô dự đoán...
Quả nhiên trang cá nhân của Ôn Dư trắng xóa.
Nhớ tới một vài bức ảnh chụp tối nay, Diệp Kì Trăn tiện tay đăng trạng thái: Tụ họp, bến sông, pháo hoa, mì tối nay ngon nhất. Rồi đính kèm sáu bức ảnh.
Sau khi đăng xong, Diệp Kì Trăn mới phát hiện bức ảnh cuối cùng có tay của Ôn Dư xuất hiện trong ống kính, cổ tay thon thả tinh tế, ngón tay thuôn dài... Có lẽ không lộ mặt cũng không có vấn đề gì.
Rất nhanh sau đó, hiện lên một thông báo like.
Diệp Kì Trăn tưởng là Đường Đường ăn ở trên mạng xã hội, kết quả cô nhấp vào xem, còn tưởng bản thân hoa mắt, người kia lại là Ôn Dư.
Ôn Dư lại lướt trang cá nhân?
Thần kì.
Một lúc sau, lần lượt có rất nhiều lượt like và bình luận, Diệp Kì Trăn tùy tiện nhìn, quả nhiên có không ít người quan tâm tới bàn tay xinh đẹp trong bức ảnh thứ sáu.
...
Hơn tám giờ tối.
Ôn Dư ngồi bên cửa sổ phòng vẽ, nhìn lá cây bạch quả khẽ lắc lư bên ngoài cửa sổ rồi mất hồn, trên giấy vẽ là một khoảng trống trơn, không có đầu mối. Cô ấy xoa trán, khi không có linh cảm cả người sẽ rất đè nén, giống như lồng ngực có thứ gì đó làm bí bách.
Kỳ Uẩn lưu ý tới trạng thái đè nén của Ôn Dư, cô dựa bên cửa sổ dặm lại lớp trang điểm, sau đó nghiêng đầu nói với Ôn Dư: "Không có linh cảm thì đừng cố, cũng chỉ là một bài tập bình thường thôi mà, có tới mức phải nghiêm túc thế không?"
"Muốn ra ngoài à?" Ôn Dư thấy Kỳ Uẩn cầm cây son trong tay, nhìn trái nhìn phải vào camera trước của điện thoại.
"Gần đây có quen một cô gái rất thú vị."
"Không phải nói không dám yêu đương rồi nữa à?" Ôn Dư hỏi.
"Ai nói muốn yêu đương chứ?" Mặt mày Kỳ Uẩn thư thái cười cười.
Ôn Dư biết Kỳ Uẩn có ý gì. Kỳ Uẩn gặp được nữ sinh bản thân có thiện cảm, sẽ tốt với người ta mà không cần báo đáp, tiêu tiền hỏi han quan tâm, ám muội nhưng trước giờ chưa từng vượt quá ranh giới, một khi đối phương bắt đầu manh nha mầm mống với Kỳ Uẩn về phương diện kia, cô liền lập tức lạnh nhạt.
"Không thấy như thế có chút tệ hại à?" Ôn Dư cười hỏi Kỳ Uẩn.
"Cậu còn mặt mũi nói tôi tệ hại?" Kỳ Uẩn không chút chần chừ phản bác lại, "Hơn nữa tôi có chừng mực, trước giờ chưa từng làm tổn thương tình cảm của người ta."
Ôn Dư không nói tiếp, rất nhiều người đều cảm thấy cô ấy tệ hại, bao gồm cả Kỳ Uẩn. Trước giờ Ôn Dư chưa từng giải thích cho bản thân, lười giải thích, huống hồ cô ấy không để tâm người khác nhìn nhận bản thân thế nào, từ nhỏ đã như thế. Ôn Dư nói điều này có nghĩa là nắm quyền chủ động trong tay bản thân, không dễ bị tổn thương, Ôn Dư nhìn thấu, chẳng qua Kỳ Uẩn nhát gan, sợ thích người ta mà thôi.
Kỳ Uẩn nói một câu "Đi đây" rồi tiêu sái rời đi.
Ôn Dư ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, xem ra tối nay không tìm dược trạng thái, cô ấy lấy điện thoại xem giờ, vô thức nhớ tới Diệp Kì Trăn. Sau bữa tiệc vào Quốc khánh, Diệp Kì Trăn thực hiện lời hứa mời riêng cô ấy đi ăn, chính là hôm qua, nếu hôm nay cô ấy lại tìm người ta, liệu có phải tần suất hơi nhiều không?
Sau khi nghĩ ngợi, Ôn Dư quyết định tới sân vận động chạy mấy vòng, khi tâm trạng đè nén, cô ấy thích chảy mồ hôi. Vừa chuẩn bị đứng dậy, trên màn hình lại hiện lên thông báo Wechat.
[D]: Sáng mai có thời gian không? Bạn tôi có trận thi đấu bóng rổ, có muốn đi xem chung không?
Ôn Dư chăm chú nhìn tin nhắn Diệp Kì Trăn gửi tới, hôm qua mới gặp nhau, ngày mai lại muốn hẹn bản thân? Có phải quá thường xuyên hay không? Đầu ngón tay khẽ vân vê viền điện thoại, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười, bị Kỳ Uẩn ảnh hưởng rồi, con gái gửi tin nhắn cho bản thân cũng có thể nghĩ nhiều như thế.
Không tới một phút sau.
Diệp Kì Trăn nhận được một tin nhắn trả lời.
[O]: Được chứ, có thời gian.
Diệp Kì Trăn vốn dĩ không định giúp Đường Tiêu chuyện này, bất đắc dĩ thay mồm miệng Đường Tiêu rất biết cách nói chuyện, còn thề nói đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nên Diệp Kì Trăn mới đồng ý. Cô còn tưởng Ôn Dư không có hứng thú, không ngờ đáp ứng sảng khoái như thế.
Hồi cấp ba, Đường Tiêu đã tham gia đội bóng rổ của trường, chơi bóng không tệ, Diệp Kì Trăn biết tại sao Đường Tiêu lại nhờ mình dẫn Ôn Dư tới đó, quá dễ đoán, chắc chắn là vì muốn tỏ vẻ đẹp trai lưu lại ấn tượng tốt.
Nói ra cũng đúng, nữ sinh hay có thiện cảm với nam sinh chơi bóng giỏi đúng không? Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi, lại cảm thấy bản thân là ngoại lệ.
Ngày hôm sau gió khẽ trời quang.
Bên ngoài sân bóng rổ rất náo nhiệt.
Trên người Diệp Kì Trăn khoác chiếc áo mỏng rộng rãi, đi giày vải, đứng bên sân bóng rổ phơi nắng. Nhiệt độ trên sân vận động lúc mười giờ hơn tương đối cao, nhưng có những cơn gió thổi tới nên không cảm thấy nóng nực, mà là ấm áp.
Đường Tiêu chạy tới trước mặt Diệp Kì Trăn, "Cậu chắc chắn bạn ấy sẽ tới chứ?"
"Cậu ấy đã đáp ứng rồi, sắp tới rồi."
"Hôm nay tôi đẹp trai lắm đúng không?"
Diệp Kì Trăn: "Rất được."
Đường Tiêu nhăn mày: "Cậu có cần trả lời qua loa vậy không?"
"Cậu có từng nghe tới một câu này không?" Diệp Kì Trăn cảm thấy bản thân bắt buộc phải nhắc nhở một chút, "Khi nam sinh cảm thấy bản thân đẹp trai sẽ rất sến súa."
Đường Tiêu cảm thấy bản thân bị tổn thương, đã sắp bắt đầu, mọi người trên sân bóng lớn tiếng hò hét về bên này, cậu lại vội vã chạy đi.
Chuẩn bị đâu vào đó, đã sắp bắt đầu hiệp đấu đầu tiên, Diệp Kì Trăn vẫn chưa thấy Ôn Dư, cô nhìn quanh tứ phía, tìm kiếm mục tiêu, sau một vòng cũng không thấy kết quả.
Kiểm tra điện thoại một lượt, Ôn Dư không nhắn tin nói không tới, có lẽ sẽ tới.
Diệp Kì Trăn cúi đầu nhìn điện thoại rất chăm chú, không chú ý tới bên cạnh có người, một lúc sau, phát hiện chiếc bóng bên cạnh đã di chuyển về phía mình, cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy đối phương, Diệp Kì Trăn ngẩn ra.
Người bên cạnh chẳng phải ai khác, mà chính là Ôn Dư.
Giống như một bất ngờ nhỏ đột nhiên ập tới, Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, cười nói: "Cậu tới lúc nào thế?"
"Vừa mới." Ôn Dư nghiêng đầu trả lời, cô ấy đã nhìn thấy Diệp Kì Trăn từ phía xa, dáng vẻ ngẩn ngơ có chút ngốc nghếch.
Hôm nay Ôn Dư lại mặc sơ mi màu nhạt, lười biếng tùy ý, tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay xinh đẹp. Diệp Kì Trăn phát hiện Ôn Dư thật sự rất hợp mặc sơ mi, hay đây là khí chất nghệ thuật tự có của người học mỹ thuật? Nghĩ tới Đường Tiêu, hình như cũng không chắc.
"Người kia, Đường Tiêu là số 13." Diệp Kì Trăn mất một lúc phản ứng, cứng nhắc chuyển chủ đề lên Đường Tiêu, "Cậu ấy chơi bóng cũng được."
Ôn Dư "ừm" một tiếng, ánh mắt di chuyển về phía sân bóng.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư xem rất chăm chú, dường như rất thích, lẽ nào lần này Đường Tiêu có cơ hội sao? Cô hỏi Ôn Dư: "Cậu thích bóng rổ à?"
Ôn Dư quay đầu, nhàn nhạt nói: "Xem không hiểu."
Diệp Kì Trăn: "..."
"Cậu thích bóng rổ?" Ôn Dư phản ứng lại, hỏi Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn lắc đầu, thẳng thắn nói: "Chỉ tới cổ vũ cho cậu ấy thôi."
"Quan hệ của cậu và Đường Tiêu tốt lắm nhỉ."
Ôn Dư sẽ không hiểu lầm bản thân thích Đường Tiêu Chứ? Diệp Kì Trăn vội vàng giải thích, "Quen nhau từ lúc còn nhỏ, sau đó còn là hàng xóm, cậu ấy nhận bố mẹ tôi là bố nuôi mẹ nuôi."
Cả nhóm người di chuyển nhanh như bay trên sân bóng, mồ hôi như mưa, không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Kì Trăn cảm thấy sau khi Ôn Dư tới, không khí nóng lên không ít, cho dù chỉ là trận đấu giao hữu, nhưng ai nấy đều gắng hết sức. Sau khi có người ghi điểm, còn nhìn về phía hai ngươi.
Nhưng Diệp Kì Trăn và Ôn Dư rất bình thản, không hề hò reo. Thỉnh thoảng Diệp Kì Trăn còn vỗ tay, nhưng Ôn Dư bên cạnh hoàn toàn không động đậy.
Lại mười phút qua đi, Diệp Kì Trăn cảm thấy bát tự của bản thân chắc chắn bản thân không hợp với sân bóng rổ, nếu không bị quả bóng bay tới chuẩn xác không lệch một li đập vào đầu.
Diệp Kì Trăn ôm đầu đau đớn, còn hoài nghi bản thân bị đập tới chấn thương sọ não, mất hồn một lúc lâu.
"Xin lỗi."
"Không sao."
"Có bị thương không?"
Một đám người nhanh chóng quây lại, sau khi ngửi thấy mùi mồ hôi, Diệp Kì Trăn càng thêm khó chịu, nhưng vẫn cười nói: "Không sao không sao, mọi người tiếp tục đi."
"Tôi đưa cậu tới phòng ý tế xem thử nhé? Tôi xem xem có nghiêm trọng không."
Nam sinh đang đi tới trước mặt Diệp Kì Trăn lên tiếng là Từ Khai Minh, Diệp Kì Trăn nhận ra cậu, lần trước trong buổi tụ tập từng gặp mặt, cô cũng từng nghe Đường Tiêu nói, Từ Khai Minh và Đường Tiêu ở chung một đội bóng. Thấy đối phương đưa tay ra, Diệp Kì Trăn có chút đề kháng, lùi ra phía sau, "Thật sự không sao mà."
Ôn Dư nhìn Từ Khai Minh một cái, "Tôi đi cùng cậu ấy."
"Được rồi, không sao thì chúng ta tiếp tục thôi." Nam sinh mặc áo đấu số 6 lớn tiếng hô lên.
Đợi khi mọi người tản đi, Diệp Kì Trăn tiếp tục xoa trán. Ôn Dư nói với Diệp Kì Trăn: "Bỏ tay ra, để tôi xem thử."
Sau khi xoa mấy cái, Diệp Kì Trăn ngoan ngoãn nghe lời Ôn Dư, quay mặt thẳng về phía Ôn Dư, khẽ ngẩng đầu lên, còn trêu đùa hỏi: "Mọc sừng chưa?"
"Mọc rồi." Bỗng Ôn Dư cười lên, nhìn tình hình không quá nghiêm trọng, tới phòng ý tế có chút phô trương, cô ấy lại nói: "Cậu ở đây đợi tôi một lúc."
Lại là câu nói này, giống như lần trước, khi Diệp Kì Trăn nghe Ôn Dư nói câu này, trong lòng rất ấm áp. Cô không kịp hỏi Ôn Dư đi đâu, Ôn Dư đã quay người rời đi.
Không lâu sau, Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư cầm hai que kem trong tay đi tới, cô nhận lấy một que Ôn Dư đưa tới, vô cùng xấu hổ, nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó bóc vỏ bắt đầu ăn.
Ôn Dư cười tới bất đắc dĩ, cô ấy đoán không sai, Diệp Kì Trăn vừa nhìn thấy kem liền muốn ăn, cho nên cô ấy cố tình mua hai que, "Lại đây."
Diệp Kì Trăn ngừng ăn kem, sau đó nhìn thấy Ôn Dư đắp cây kem trong tay lên chỗ bị đụng trên trán cô.
Ôn Dư vừa chườm lạnh, vừa khẽ hỏi Diệp Kì Trăn, "Có đau không?"
Thanh âm của đối phương dịu dàng, động tác cũng dịu dàng, Diệp Kì Trăn ngây ra, không lập tức trả lời, cô nghĩ chắc chắn Ôn Dư đã hiểu lầm về bản thân, mới cảm thấy cô cần được người khác chăm sóc.
Lúc bình thường, có lẽ lập tức nhận lấy que kem trong tay đối phương, nói không sao để tự mình làm. Nhưng hiện tại, Diệp Kì Trăn chỉ yên lặng nhìn Ôn Dư, không động đậy, "Một chút."
Thỉnh thoảng cũng muốn được chăm sóc một chút...
Dùng ánh mắt này nhìn mình? Thậm chí Ôn Dư đã nghĩ, thật sự là bản thân nghĩ nhiều à? Cô ấy tiếp tục cầm que kem khẽ đè lên trán Diệp Kì Trăn, nhìn vào ánh mắt của Diệp Kì Trăn: "Thế này có dễ chịu hơn chút nào không?"
"Ừm." Diệp Kì Trăn nói.
"Kem sắp tan rồi, còn không mau ăn đi." Ôn Dư cười lên nhắc nhở, nhưng cười tới mất tập trung, "Cậu ăn đi, tôi chườm giúp cậu."
Thật sự tan chảy rồi. Diệp Kì Trăn yên lặng ăn kem, nhưng tâm tư không ở trên que kem.
"Bạn học Diệp."
"Ừm?" Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư.
"Trưa nay có cần ăn chút gì đó bổ sung không?" Ôn Dư thừa nhận bản thân có chút lòng riêng, cô ấy muốn nhìn thấy bộ dạng ăn uống của Diệp Kì Trăn, ăn rất ngon.
Diệp Kì Trăn nghe ra Ôn Dư đang cười bản thân, cũng sắp tới trưa, ánh mắt cô nhìn về sân bóng, bàn bạc với Ôn Dư: "Đợi Đường Tiêu đi cùng không?"
Ôn Dư nghĩ ngợi giây lát, chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, lặng lẽ nói: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, không muốn có người khác."