Một năm sau, trường tiểu học Liên minh thủ đô.
Đúng vào giờ nghỉ trưa, trên con đường bên ngoài trường học đậu đầy những chiếc xe đến đón trẻ. Ôn Ngôn mỉm cười chào nhân viên đang duy trì trật tự, sau đó đi đến cổng trường.
Trên đại lộ của trường, một đám trẻ con đang được giáo viên dẫn đi ngược chiều, giữa hàng ngũ ngay ngắn và dài thườn thượt thỉnh thoảng lại có hai cái đầu nhỏ nhô lên, còn thỉnh thoảng lại vẫy tay. Ôn Ngôn khoác lên mình ánh nắng, đi về phía trước vài bước, đợi đến khi đám trẻ con đến gần, trong hàng ngũ vang lên hai tiếng gọi vui vẻ.
“Ôn Ngôn!” Lương Vọng Hữu gọi.
“Chú Ôn.” Cận Thuật gọi.
Hai Alpha nhỏ đều đã trở thành những học sinh tiểu học vẻ vang, học cùng lớp, cùng bàn. Khi cổng an ninh mở ra, những đứa trẻ như những con nòng nọc nhỏ ồ ạt tràn ra từ cửa hẹp.
“Chú Ôn cháu lại đến ăn ké đây!” Cận Thuật nhảy một cái đến trước mặt Ôn Ngôn, Lương Vọng Hữu cười hì hì dắt tay Ôn Ngôn. Hai đứa trẻ đã cao lên không ít, đặc biệt là Lương Vọng Hữu, đỉnh đầu cậu bé đã đến ngang hông của Ôn Ngôn.
“Tiểu Hữu hôm qua có nói, chú đã làm những món các con thích ăn đấy.” Ôn Ngôn dắt hai đứa trẻ về nhà.
Lúc đầu chọn ngôi biệt thự nhỏ này là vì nó rất gần trường tiểu học Liên minh, ngay đối diện trường, đi bộ về nhà chỉ cần 8 phút. Những đứa trẻ học ở trường tiểu học Liên minh thủ đô thường ăn ở nhà ăn của trường, chỉ có một vài đứa trẻ nhà gần mới ra ngoài.
Ánh nắng mùa xuân đặc biệt rực rỡ, qua một cây cầu sau đó đi dọc theo bờ kè sông hai bước là đến cổng lớn của khu biệt thự. Cành liễu hai bên bờ vừa mới nhú mầm non, đi dưới gốc cây, từng cành mảnh mai từ từ lướt qua vai Ôn Ngôn.
“Sáng nay học gì vậy?”
“Toán.” Lương Vọng Hữu nói, “Cận Thuật trong lớp không chú ý!”
“Cậu đúng là đồ mách lẻo!” Cận Thuật giả vờ tức giận.
Đi một mạch về nhà, hai Alpha nhỏ mở cổng sắt chui vào, sân trước có một cái cây được trồng để hoàn thành bài tập ngoại khóa của trường, hai đứa trẻ ngày nào cũng tưới nước, ghi chép xem nó có cao lên không.
“Chơi 10 phút rồi vào ăn cơm nhé.” Ôn Ngôn cởi áo khoác gió treo lên móc áo trên cổng vòm, quay đầu hét.
“Dạ!” Hai tiếng đáp dài từ một góc sân vọng lại.
Ôn Ngôn cười lắc đầu, thay giày vào nhà.
Ngôi nhà này tuy không lớn bằng Vịnh Sồi, nhưng đối với hai người ở thì đã rất rộng rãi. Sân trước ngoài cây mận tây, Ôn Ngôn đã đặc biệt chừa một bãi cỏ lớn cho Lương Vọng Hữu, để tiện cho Lương Vọng Hữu chạy nhảy. Cũng không biết đứa trẻ này sức lực sao có thể dồi dào như vậy, ngày nào cũng như chú chó con chạy đi chạy lại không biết mệt.
Phong cách trang trí trong nhà khá thanh nhã thông thoáng, đi qua huyền quan là hành lang treo những bức tranh nguệch ngoạc của Lương Vọng Hữu, ánh nắng rơi trên sàn nhà sau cửa sổ sát đất mở toang, bước ra ngoài là bãi cỏ nối liền không một kẽ hở, đứng ở đây mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đùa giỡn của Cận Thuật và Lương Vọng Hữu.
Ôn Ngôn vén tay áo, rửa tay trong bồn rửa tay, kế đến quay sang bếp.
Phong cách bếp giống hệt trong nhà, bàn đảo bằng đá cẩm thạch trắng, các loại dụng cụ ăn uống được xếp gọn gàng trong tủ. Ở đây cũng có cửa sổ sát đất nối liền với bãi cỏ, bên ngoài đặt một chiếc bàn tròn nhỏ trải khăn trải bàn đầy hoa cúc nhỏ, những ngày thời tiết tốt, Ôn Ngôn và Lương Vọng Hữu sẽ dùng bữa ở đây. Cùng nhau ngửi mùi hương hoa nồng nàn của sân sau, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Lúc vừa ra ngoài, Ôn Ngôn đã đặt những món ăn đã nấu xong vào trong hộp giữ nhiệt, bây giờ chỉ cần lấy ra là được. Các món ăn dinh dưỡng thanh đạm, có sườn bò muối hành mà Lương Vọng Hữu thích ăn, súp sườn mà Cận Thuật thích uống, và cả rau xanh mà bản thân Ôn Ngôn thích ăn. Hai Alpha nhỏ rất đúng giờ trở về, chen chúc nhau vào phòng vệ sinh rửa tay.
“Đây là xà phòng nho Ôn Ngôn làm tối qua đó.” Ôn Ngôn vừa xếp bát đũa, vừa nghe thấy Lương Vọng Hữu nhỏ giọng khoe khoang, không khỏi mỉm cười.
“Thơm quá.” Cận Thuật kinh ngạc, “Làm thế nào vậy? Sao có thể làm thành từng viên từng viên? Dùng lòng bàn tay lăn tròn như vậy rồi xuyên vào dây à?”
“Có gì lạ đâu.” Lương Vọng Hữu “không thèm để ý” nói, “Trên đời này không có gì mà Ôn Ngôn không biết làm.”
“Cậu đừng có khoe khoang nữa, trước tiên nói cho tôi biết làm thế nào, tôi về nhà bảo mẹ làm cho tôi nữa.”
“Ngu ngốc!” Lương Vọng Hữu phàn nàn, “Chỉ là trước tiên là làm tan xà phòng rồi đổ vào khuôn, đông lạnh hai giờ là được thôi.”
“Cậu mới là đồ ngu.”
“Cậu là lợn.”
“Cậu mới là lợn.”
Ôn Ngôn vội vàng qua ngăn cản, nếu không hai đứa trẻ này có thể gọi nhau là lợn cả buổi trưa. Rửa tay xong lên bàn, Ôn Ngôn múc súp cho chúng. Hai người mong đợi nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cười nói bắt đầu ăn đi, hai đứa trẻ bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
“Ngon quá.” Cận Thuật nhai sườn non.
Ôn Ngôn dùng giấy lau đi vệt súp ở khóe miệng cho cậu bé, quay đi nhìn, khóe miệng của Lương Vọng Hữu dính một mẩu hành. Ôn Ngôn không vạch trần, cũng lau cho cậu bé. Lương Vọng Hữu bây giờ đã lớn thành một người lớn nhỏ, ngày thường sẽ giúp Ôn Ngôn tưới hoa, làm việc nhà. Nhưng cậu bé cũng luôn có những ý nghĩ nhỏ. Ví dụ như Ôn Ngôn lau khóe miệng cho Cận Thuật, cậu bé cũng phải làm bẩn khóe miệng của mình để Ôn Ngôn lau.
Lòng ghen tị của Alpha nhỏ quả thực rất mạnh…
“Chú Ôn, cây mận tây ở sân trước khi nào mới ra quả vậy?” Cận Thuật hỏi.
“Tôi đoán là vào sinh nhật của tôi!” Lương Vọng Hữu suy nghĩ một lúc đáp.
Ôn Ngôn quay mặt đi, tầm nhìn từ sân sau xuyên qua phòng khách chỉ có thể thấy được một góc thấp của cây mận tây, cây này là nhờ người trồng cây đặc biệt di thực đến, vì Lương Vọng Hữu cũng rất thích ăn đồ chua. Bây giờ là tháng tư nhân gian, những bông hoa trắng nhỏ trên cành cây nở thành từng chùm, thu hút rất nhiều ong nhỏ.
“Sau khi hoa tàn sẽ ra quả, chắc là vào sinh nhật của Tiểu Hữu, đến lúc đó đến chơi nhé, chú sẽ để quả ngọt cho con.” Ôn Ngôn cười nói.
“Tôi và Ôn Ngôn ăn đồ chua, cậu ăn đồ ngọt, vừa vặn.” Hoa còn chưa nở, Lương Vọng Hữu đã phân chia xong quả.
Ăn xong bữa trưa, ba người cùng nhau đặt bát đũa vào máy rửa bát, ngày thường đều là Ôn Ngôn nấu cơm và làm một số việc nhà đơn giản, dì giúp việc hai lần một tuần đến dọn dẹp sâu, những lúc khác Lương Vọng Hữu cũng chăm chỉ giúp đỡ làm việc nhà.
Vì buổi chiều còn có tiết học, hai đứa trẻ trước tiên lên lầu nghỉ trưa, Ôn Ngôn ở trong bếp làm bánh quy nhỏ của mình. Bây giờ cậu ngoài việc chăm sóc Lương Vọng Hữu, nơi đi nhiều nhất chính là viện phúc lợi, đến vẽ tranh cho trẻ em, miễn phí dạy các lớp nghệ thuật như piano, vẽ tranh cho trẻ em…
— Tít tít, Ôn Ngôn điều chỉnh xong nhiệt độ lò nướng, tháo găng tay lên lầu.
Tầng hai vốn có 4 phòng ngủ, sau này cậu đã ủy thác cho nhà thiết kế sửa thành hai phòng, Lương Vọng Hữu thích ở nơi rộng rãi, phòng cũng có phòng đọc sách, phòng thay đồ, phòng khách riêng.
Ôn Ngôn hé một khe cửa, rón rén đi vào.
Rèm cửa tự động đã đóng lại, ánh sáng trong phòng rất mờ ảo, hai bóng dáng nhỏ bé nằm trên giường lớn. Tuy nhiên, Ôn Ngôn vừa mới đến gần, Lương Vọng Hữu liền mở mắt ra. Ôn Ngôn vẫy tay, Lương Vọng Hữu lén lút trượt xuống giường, để cậu ôm. Theo lệ, nếu Lương Vọng Hữu trở về nghỉ trưa, cậu bé đều sẽ ngủ cùng Ôn Ngôn, hôm nay Cận Thuật đến, không tiện để bạn ngủ một mình, rõ ràng là Lương Vọng Hữu còn chưa ngủ, chỉ đợi Ôn Ngôn đến.
Ôn Ngôn ôm cậu bé xuống lầu, vỗ vỗ gáy cậu bé, nói: “Đang đợi chú à?”
Lương Vọng Hữu tựa vào vai cậu, ngượng ngùng cười.
“Lại lớn rồi.” Ôn Ngôn lẩm bẩm, “Sắp không ôm nổi nữa.”
“Vậy phải làm sao?” Lương Vọng Hữu ôm cậu chặt hơn, “Ôn Ngôn, con không muốn lớn, con muốn chú ôm con mãi.”
Tuy Lương Vọng Hữu đã sớm biết Ôn Ngôn là ba của mình, nhưng cậu bé không chịu đổi cách gọi. Ôn Ngôn cũng đã từng hỏi cậu bé tại sao, lúc đó Lương Vọng Hữu mím môi đáp, “Ai cũng có ba, nhưng Ôn Ngôn chỉ có một, gọi là Ôn Ngôn thì Ôn Ngôn chỉ là của một mình con.”
Không chỉ là một Alpha có lòng ghen tị rất mạnh, mà còn là một Alpha có tính chiếm hữu rất mạnh…
“Ngủ đi bảo bảo.” Ôn Ngôn ôm Lương Vọng Hữu ngồi lên ghế dài, đắp chăn nhỏ, khẽ nói.
Ánh nắng từ những khe hở của lá cây mận tây đang khẽ lay động chiếu xuống những bóng sáng lốm đốm, chiếc ghế dài mang theo hai người trong gió nhẹ đung đưa qua lại. Bàn tay của Ôn Ngôn không ngừng vỗ lên lưng Lương Vọng Hữu, không lâu sau cậu cũng từ từ nhắm mắt lại, im lặng ngủ thiếp đi. Thời gian từ từ trôi đi, họ đã sống một cuộc sống ổn định như vậy hơn một năm, rất đầy đủ, cũng rất thỏa mãn…
Đến 2 giờ 30 phút đúng, đồng hồ treo tường trên tường vang lên tiếng “cạch cạch”.
Lương Vọng Hữu mơ màng nói: “Còn muốn ngủ…”
Ôn Ngôn cũng mơ màng đáp: “Chú cũng vậy…”
Nhưng Cận Thuật là một đứa trẻ rất tự giác, tự mình mặc quần áo, rửa mặt xong xuống lầu, thấy hai người còn đang ngủ…
“Chú Ôn, chú Ôn?”
“Lương Vọng Hữu, Lương Vọng Hữu?”
Trên ghế dài hai người không động đậy… Cận Thuật không nói nên lời… tình trạng này cậu đến một lần là bắt gặp một lần…
Cuối cùng vẫn là Ôn Ngôn dựa vào ý chí kinh người mà gọi Lương Vọng Hữu dậy, rõ ràng ngày nào cũng ngủ rất đủ, nhưng vừa ngủ xuống là không chịu dậy… Ôn Ngôn mơ màng đưa hai đứa trẻ đến cổng trường, sau đó quên lấy bánh quy, vội vàng về nhà phân ra từng gói rồi lái xe ra ngoài.
Nửa giờ sau đã đến viện phúc lợi.
“Tiểu Ngôn đến rồi.” Vài tình nguyện viên già lần lượt chào hỏi, họ đến sớm, đang gia cố chiếc xích đu trong bãi cát. Những đứa trẻ trong lớp học nghe thấy tiếng động liền ùa ra, vây quanh Ôn Ngôn vui vẻ hét lên “Thầy Ôn, thầy Ôn”.
“Đoán xem đây là gì?” Ôn Ngôn vô cùng kinh ngạc lắc túi.
“Kẹo thủy tinh!” Có đứa trẻ đoán.
“Bánh mì chiên!”
“Sai, là bánh quy.” Một đứa trẻ khác có ngón tay bị khiếm khuyết cười nói.
“Sao cháu biết?” Ôn Ngôn tò mò hỏi.
“Vì túi sắp bị chú lắc rách kìa.”
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn, một miếng bánh quy vừa vặn kẹt ở một góc túi giấy kraft… cậu bật cười, sau đó vội vàng phát bánh quy cho chúng, bảo chúng quay về lớp học.
“Tiểu Hữu hôm nay không đến à?” Một Beta nhỏ hỏi.
“Nó đang đi học.” Ôn Ngôn xoa đầu cậu bé, “Cuối tuần sẽ đến, đến lúc đó các cháu lại cùng nhau chơi xe đua nhé.”
Phát xong bánh quy, Ôn Ngôn vào phòng thay đồ, khoác lên chiếc tạp dề dính màu, mang theo giá vẽ tiếp tục vẽ bức tranh tường chưa hoàn thành của mình.
Những đứa trẻ trong viện phúc lợi này, ngoài một số ít bị tàn tật ra, phần lớn đều là do cảnh sát cứu từ khắp nơi trên thế giới. Có đứa sinh ra ở những quốc gia chiến tranh loạn lạc, sớm đã mất cả cha lẫn mẹ. Có đứa sinh ra trong những gia đình vô cùng nghèo khó, bị nuôi đến mức sắp chết. Còn có những đứa bị bọn tội phạm buôn bán, hòng để lấy tuyến thể của chúng. Ở đây chúng cuối cùng cũng đã có một nơi để ở, ở đây chúng sống rất an toàn, cũng rất hạnh phúc.
Bây giờ khu vực mà Ôn Ngôn đang đứng thuộc về sân chơi của viện phúc lợi dành cho trẻ em, có xích đu, cầu trượt, bạt lò xo, vòng quay, 4 bức tường vuông vức xung quanh vừa vặn vẽ 4 bức tranh đại diện cho xuân, hạ, thu, đông. Mùa xuân năm nay vừa mới qua một nửa, bức tranh mùa xuân cũng vừa mới vẽ được một nửa.
Trước khi giơ tay lên, Ôn Ngôn đã kiểm tra kỹ vòng cổ, từ sau ca phẫu thuật, vòng cổ của cậu không thể chịu bất kỳ sự chèn ép nào, vì còn chưa hồi phục hoàn toàn, pheromone cũng còn chưa thể tiết ra. Nhưng nhờ có Omega hiến tặng ẩn danh đó, đã giúp cậu được sống khỏe mạnh. Cậu vô cùng trân trọng sinh mệnh, ăn uống đúng giờ, sinh hoạt điều độ, thuốc chống thải ghép một bữa cũng không bỏ.
Vẽ đến 4 giờ chiều, Ôn Ngôn chào tạm biệt viện trưởng, sau đó lái xe đi đón Lương Vọng Hữu tan học.
“Ôn Ngôn, con nhớ chú quá.” Lương Vọng Hữu đeo chiếc cặp sách nhỏ của mình chạy một mạch qua, ngầu lòi lao vào lòng Ôn Ngôn.
“Sao không có tinh thần vậy?” Ôn Ngôn dịu dàng hỏi.
“Hôm nay chiều đá bóng cả buổi.” Lương Vọng Hữu cọ vào bụng cậu, nói: “Con tắm ở trường rồi, bây giờ con đói đến mức có thể ăn hết một con bò!”
“Biết.” Ôn Ngôn cười nói: “Chú không quên đâu.”
Nhà hàng mà Lương Vọng Hữu thích ăn rất khó đặt, Ôn Ngôn phải xếp hàng hai tháng mới lấy được số bàn. Cho nên bữa tối họ ăn ở ngoài, trước khi vào nhà hàng, vệ sĩ gọi điện nói đã kiểm tra an toàn. Nhóm vệ sĩ mới này hoàn toàn do Ôn Ngôn thuê, họ chịu trách nhiệm an toàn cho Omega và Alpha nhỏ. Ngày thường không xuất hiện, nhưng khi cần thiết họ sẽ sắp xếp trước mọi thứ.
“Cảm ơn.” Ôn Ngôn cúp điện thoại, dắt Lương Vọng Hữu đi vào.
“Ôn Ngôn chú nếm thử cái này đi.” Lương Vọng Hữu rất chu đáo duỗi tay dài, qua bàn đưa gan ngỗng anh đào vào miệng Ôn Ngôn.
Má của Lương Vọng Hữu dần dần đã mất đi vẻ bụ bẫm của trẻ con, trở nên góc cạnh hơn, ngũ quan tuy còn chưa phát triển hết nhưng rất tinh xảo, đôi mắt đen sâu đó cũng ngày càng giống Lương Thế Kinh. Lúc chăm chú nhìn qua, Ôn Ngôn bỗng có hơi thất thần, cậu đã rất rất lâu không gặp Lương Thế Kinh, lần cuối cùng gặp Lương Thế Kinh là đêm trước ca phẫu thuật, Lương Thế Kinh cũng đã rất lâu không xuất hiện trên tin tức chính thức. Lương Vọng Hữu không nhắc, Ôn Ngôn cũng sẽ không nhắc.
“Ôn Ngôn, sao vậy?” Thấy cậu xuất thần, Lương Vọng Hữu kỳ lạ hỏi.
Ôn Ngôn hoàn hồn cười: “Ngon đến mức hồn bay phách lạc.”
“Wow, vậy chú ăn thêm hai viên nữa đi.” Lương Vọng Hữu tiếp tục đút.
Ăn xong bữa tối, hai người đi dạo siêu thị một vòng, mua rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó mỗi người bưng một cây kem ốc quế quay về xe.
“Ôn Ngôn, tối nay chú có muốn nghe câu chuyện Nòng nọc tìm mẹ không.” Lương Vọng Hữu ngồi vắt chéo chân trên ghế phụ, l**m kem hỏi.
Ôn Ngôn bật cười: “Muốn.”
“Vậy tối nay con đọc cho chú.” Lương Vọng Hữu rất nghiêm túc gật đầu.
Kết quả là tối hôm đó lúc ngủ, Lương Vọng Hữu kể được nửa chừng đã tự mình dỗ ngủ, Ôn Ngôn cảm thấy rất buồn cười, Lương Vọng Hữu bây giờ vẫn đáng yêu, nhưng toàn thân vẫn vương chút vẻ giả vờ người lớn khó chịu, những việc nhà hơi tốn sức một chút cậu bé đều giành làm, cả ngày còn lẩm bẩm nói trên người mang một sứ mệnh trọng đại. Hôm đó ở phòng chơi game, đang chơi thì đột nhiên giơ súng đồ chơi lên, một tay chống nạnh lớn tiếng nói, “Bây giờ bắt đầu từ tôi! Bất chấp mọi giá bảo vệ Ôn Ngôn! Xông lên!”
Thật không biết ai dạy, hay là xem trong phim hoạt hình nào…
Tắt đèn, Ôn Ngôn lén cười đắp chăn cho cậu bé xuống lầu, lúc về tối qua đi ngang qua sân, phát hiện có một chiếc đèn tường bị hỏng, cậu phải đi sửa. Nhưng mới xuân mà đã có côn trùng nhỏ kêu, cậu rất kinh ngạc đứng ở góc tường xem một lúc, sau đó bắt đầu lo lắng về chiếc đèn trên đỉnh cổng lớn. Thực ra thay bóng đèn khá đơn giản, chỉ là cậu có hơi do dự, khó khăn lắm mới nhặt về được một mạng, nếu không cẩn thận bị điện giật thì thật thảm.
Hay là ngày mai gọi bên quản lý tòa nhà đến thay ha?
Đang nghĩ vậy, một chiếc xe hơi màu xám khói sáng đèn pha từ góc rẽ đi tới, xe từ từ giảm tốc độ dừng lại ở cửa. Một Alpha cao gầy từ ghế lái xuống, ngẩng đầu lên thấy mặt cậu trước tiên là sững người, sau đó mới hoàn hồn hỏi, “Đèn hỏng?”
Alpha này mặc vest thường ngày, khóe miệng vương một nụ cười lịch sự nhưng không làm phiền, người rất cao, tướng mạo vô cùng anh tuấn.
“Anh là?” Ôn Ngôn do dự, liếc nhìn chiếc cặp công văn trên ghế phụ của xe, rồi lại quét mắt qua những chiếc vali hành lý đầy ắp ở hàng ghế sau.
“Tôi là Tống Đình.” Tống Đình chỉ vào tòa biệt thự sáng đèn bên cạnh, “Ở đó là ba mẹ tôi.”
Hóa ra là con trai của dì Lâm và chú Tống ở bên cạnh, cặp vợ chồng già này tính tình nhiệt tình và tốt bụng, sân vườn trồng không dưới 10 loại cây ăn quả, 4 mùa đều mang trái cây và các loại thức ăn khác qua.
Ôn Ngôn gật đầu cười: “Chào anh, tôi là Ôn Ngôn.”
“Trước đây nghe ba mẹ tôi thường xuyên nhắc đến cậu, nói cậu đã giúp họ rất nhiều, thật cảm ơn.” Tống Đình cười tiến lên hai bước, “Có phải đèn hỏng không? Cần giúp đỡ không?”
Đứng ở trên cao nói chuyện với người khác không lịch sự, cho nên Ôn Ngôn từ thang tay vịn xuống, cậu cũng tiến lên hai bước, “Không sao, ngày mai tôi gọi bên quản lý tòa nhà đến thay là được.”
“Tạm thời sẽ không ra ngoài chứ?” Tống Đình hỏi.
Ôn Ngôn sững người.
“À xin lỗi.” Tống Đình lộ vẻ xin lỗi, anh vốn dĩ có ý tốt nhưng vào một đêm như thế này, một dịp như thế này lại hỏi một Omega độc thân quả thực là đường đột, thế là anh giải thích thêm, “Tôi sợ lát nữa cậu ra ngoài không nhìn rõ…”
Ôn Ngôn lảng tránh chủ đề ra ngoài hay không, lịch sự và xa lạ nhắc nhở, “Dì Lâm họ có lẽ đợi sốt ruột rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Đình mệt mỏi cười, gật đầu, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nói xong Ôn Ngôn liền quay người đi về nhà, nhưng Tống Đình phía sau lại gọi cậu lại, khẽ hỏi, “Ngài Ôn, ban nãy tôi có tự giới thiệu không?”
Ôn Ngôn khẽ “a” một tiếng, “Có, anh tên Tống Đình.”
“Đúng vậy.” Tống Đình cười gật đầu, qua cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn vẫy tay với cậu, “Ngủ ngon.”
Ôn Ngôn không hiểu tại sao, thường nghe cặp vợ chồng già bên cạnh nhắc đến con trai của họ. Nghe nói là một kỹ sư khí động học vô cùng xuất sắc, quanh năm ở nước ngoài chỉ đạo chế tạo các loại xe đua cấp giải, tối nay gặp mặt, tướng mạo quả thực như lời họ nói, chỉ là trí nhớ này sao lại kém như vậy…
_______________________________
KY: chưa nhận ba thì chưa thay xưng hô, chỉ là từ chú cháu thành chú con cho thân mật hơn