6 giờ sáng hơn, Lương Vọng Hữu đã tỉnh, cậu bé duỗi hai chân lên không trung lăn sang phải, “bốp” một tiếng rơi xuống sàn. Lăn lóc chạy vào phòng vệ sinh đi vệ sinh, kế đến chui vào phòng của Ôn Ngôn ngủ thêm một lát.
Khi nệm hơi lún xuống, Ôn Ngôn chủ động mở chăn ra, mặc cho Lương Vọng Hữu cười hì hì chui vào lòng mình.
“Bảo bảo mấy giờ rồi…” Ôn Ngôn mơ màng hỏi.
Lương Vọng Hữu nói giờ, Ôn Ngôn buồn ngủ hỏi cậu bé có đói không. Lương Vọng Hữu miệng nói không đói nhưng bụng lại rất đúng lúc kêu lên, Ôn Ngôn cong khóe miệng, “Bữa sáng muốn ăn gì.”
“Bánh trứng!” Lương Vọng Hữu lẩm bẩm, “Con đập trứng, con trộn bột cho.”
“Nhưng Ôn Ngôn, chú tối qua ở ngoài nhà chúng ta là ai vậy? Bạn của chú sao? Sao con chưa từng thấy?”
Ôn Ngôn mở mắt ra: “Tối qua không ngủ được à?”
Ánh mắt Lương Vọng Hữu lảng tránh, “vụt” một cái trốn vào trong chăn, giọng nói ồm ồm, “Dù sao con cũng biết.”
Ôn Ngôn tưởng cậu bé đã tận mắt nhìn thấy, không nghĩ nhiều, giải thích đó là con trai của bà Lâm ở bên cạnh, là hàng xóm của chúng ta. Cậu tưởng chủ đề đến đây là hết, không ngờ Lương Vọng Hữu lại từ trong chăn chui ra, “Vậy hai người đã nói chuyện gì? Chú có thích chú ấy không? Chú ấy có thích chú không?”
“…” Ôn Ngôn cười nhạt, “Bóng đèn trước cửa nhà bị hỏng, chú ấy vừa hay đi ngang qua hỏi chú có cần giúp đỡ không. Chú không quen người này, càng sẽ không thích người này.”
“Vậy thì con yên tâm rồi!”
“Hở?” Ôn Ngôn nghi hoặc.
“Ôn Ngôn, chúng ta dậy ăn cơm đi.” Lương Vọng Hữu chuyển chủ đề, “Con rót sữa cho chú, giám sát chú uống thuốc đó.”
Đối mặt với Lương Vọng Hữu, Ôn Ngôn rất dễ bị lừa, trong mắt cậu, Lương Vọng Hữu tuy có tính chiếm hữu, lòng ghen tị mạnh, thỉnh thoảng còn chơi vài trò nhỏ, nhưng chẳng qua chỉ là biểu hiện bình thường của trẻ con, cậu hoàn toàn không nghi ngờ Lương Vọng Hữu thực ra là người giấu sâu nhất trong ba người…
Huống hồ trên vai Alpha nhỏ còn gánh vác trọng trách lớn.
Sau khi tắm rửa xong, hai người bận rộn trước bàn đảo, Lương Vọng Hữu hì hục khuấy trứng, Ôn Ngôn liền dùng rây lọc bột mì. Một lớn một nhỏ phối hợp làm việc, có trật tự và vui vẻ.
“Ôn Ngôn, chú xem con khuấy có tốt không.”
Dung dịch trứng theo lực còn chưa tan hết mà xoay tròn, đợi đến khi vòng xoáy nhỏ ở trung tâm khôi phục yên tĩnh, lòng đỏ trứng màu vàng cam liền rất mượt mà nằm trong bát sứ.
“Rất tuyệt.” Ôn Ngôn chân thành khen ngợi một tiếng, sau đó đổ bột mì vào. Lương Vọng Hữu hì hục khuấy càng hăng, ba nhỏ của cậu bé tuy ngày nào cũng khen cậu bé, nhưng mỗi lần đều là một niềm vui khác nhau.
Cậu bé nhỏ này bây giờ càng biết lấy lòng hơn, giấu diếm rất nhiều chuyện, sau lưng làm những chuyện lớn. Ví dụ như dưới sự chỉ thị của Lương Thế Kinh, mỗi ngày đều gửi cho Lương Thế Kinh động thái của Ôn Ngôn, thực ra tối qua cậu bé đã sớm ngủ, chỉ là nửa đêm nhận được điện thoại hỏi thăm của Lương Thế Kinh mới biết, do đó mới bóng gió làm gián điệp.
Bánh trứng chảy ra một lớp mỏng tròn vo trong chảo, màu vàng cam dần dần chuyển sang màu vàng óng, lúc thành hình, Lương Vọng Hữu nóng lòng nếm thử một chút, quả thực là không thể không khen. Trước đây, đầu bếp làm bữa sáng ở Vịnh Sồi có đến mấy chục người, mỗi ngày đều đổi món mà cậu bé cũng không thích đến thế, bây giờ ba nhỏ của cậu bé chỉ làm cho cậu bé một chiếc bánh trứng đã vui đến mức nhảy múa.
Tính chiếm hữu và lòng ghen tị của Alpha nhỏ quả thực rất mạnh, nhưng cũng rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ dỗ, giống hệt ba của cậu bé…
Ăn xong bữa sáng, hai người nắm tay nhau ra ngoài, hôm nay nhiệt độ tăng lên một chút, ánh nắng chiếu vào người đã có thể cảm nhận được hơi ấm. Ôn Ngôn dắt Lương Vọng Hữu quay người vừa vặn thấy cửa lớn bên cạnh mở ra, Tống Đình mặc áo phông trắng và quần dài thường ngày màu đen đi ra.
“Chào buổi sáng, ngài Ôn.” Tống Đình cười chào.
Lương Vọng Hữu rất cảnh giác chắn trước mặt Ôn Ngôn, “Chú chính là Alpha đã nói chuyện với ba nhỏ cháu tối qua.”
Ôn Ngôn kinh ngạc cúi đầu, Lương Vọng Hữu hiếm khi gọi cậu là ba, cậu đã rất rất lâu không nghe thấy. Trong lòng cậu rung động không thôi, nhưng nhìn Lương Vọng Hữu như con nhím nhỏ xù lông lên để phòng bị, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Tống Đình đi qua, nửa ngồi xổm trước mặt cậu bé, “Chào buổi sáng, bạn nhỏ.”
Lương Vọng Hữu lạnh lùng hừ một tiếng, “Cháu không nhỏ đâu, cháu 7 tuổi rồi.”
Ôn Ngôn bật cười.
“Ừ.” Tống Đình giả vờ nghiêm túc gật đầu, “Là một đứa trẻ lớn, là chú thất lễ, sau này sẽ tôn xưng tên của cháu.”
“Thôi được.” Lương Vọng Hữu miễn cưỡng đồng ý.
Tống Đình khẽ cười, rồi đứng dậy, “À đúng rồi ngài Ôn, cậu có biết gần đây có tiệm rửa xe nào không? Xe của tôi đỗ ở sân bay mấy tháng rồi, tự mình rửa không ra được.”
Gara dưới đất ngay bên trái của ngôi biệt thự nhỏ, Ôn Ngôn qua khu vườn rực rỡ hoa của nhà bên cạnh, thấy chiếc xe mà Tống Đình đã lái về tối qua quả thực rất bẩn, tối qua trời tối không nhìn ra, lúc này dưới ánh nắng chiếu vào quả thực là.
Lương Vọng Hữu cũng thấy, phát ra một tiếng “ì~” ghê tởm.
Ôn Ngôn suýt nữa chết cười vì hành động nhỏ này của cậu bé, Tống Đình cũng không để ý, che mặt cười.
“Ra khỏi khu dân cư, qua cầu rẽ phải là có một tiệm.” Ôn Ngôn nén cười.
“Thôi bỏ đi, hay là tối rửa sau.” Tống Đình tự trêu chọc mình, “Lái ra ngoài lỡ bị đối tác nhìn thấy không biết sẽ nghĩ gì về tôi, trước tiên ra ngoài ăn sáng đã.”
Ba người đi dọc theo con đường xanh rộng rãi ra ngoài.
Ôn Ngôn hỏi: “Dì Lâm họ không có ở nhà sao?”
“Sáng sớm đã đi rồi, đến Đại học thủ đô giảng bài.” Tống Đình dịu dàng giải thích.
“À.” Ôn Ngôn gật đầu.
Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi lịch sự, hỏi xong không định giao tiếp nữa, nhưng Tống Đình ngay sau đó lại hỏi, “Hai người ăn sáng chưa?” Lời vừa dứt, Lương Vọng Hữu đã giành trả lời ăn rồi, hơn nữa cậu bé nhanh chóng chuyển chủ đề sang mình, nói với Ôn Ngôn, “Ôn Ngôn, cuối tuần chúng ta đi xem đua xe nhé.”
“Ngài Ôn thích đua xe?” Mắt Tống Đình sáng lên.
“Không phải.” Ôn Ngôn cười đáp, “Là Tiểu Hữu thích, nó là con trai tôi.”
“Có phải là giải vô địch công thức ngày 15 không?”
“Sao anh biết?” Lương Vọng Hữu nghi hoặc.
“Vì hôm đó tôi cũng đi.” Giọng điệu của Tống Đình nhẹ nhàng.
“Hừ hừ, coi như chú giỏi.”
Ôn Ngôn không biết tại sao Lương Vọng Hữu lại có thái độ ghét bỏ rõ ràng như vậy với Tống Đình, cậu vuốt gáy của Lương Vọng Hữu, thu nụ cười, nói với cậu bé, “Phải nói chuyện đàng hoàng, biết không.”
“Biết rồi.” Lương Vọng Hữu ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Đình liền hỏi: “Tiểu Hữu, cậu thích đội đua nào?”
Nói đến phương diện này, Lương Vọng Hữu rõ ràng đã có hứng thú, buột miệng, “Đương nhiên là đội đua của cháu, là ba cháu thành lập cho cháu, có đến hai đội lận đó.”
Phí bịt miệng cho một tờ giấy vẽ bị xé rách là một đội đua xe chuyên nghiệp có giá trị lên đến hàng chục tỷ mỗi năm, Alpha cấp S trước nay không dám chọc giận Omega, ngay cả con cái cũng được hưởng lợi.
“Giỏi thế?” Lần này đến lượt Tống Đình kinh ngạc, người khác xem đua xe chỉ biết theo đuổi sự k*ch th*ch, chỉ có anh mới biết nuôi đội đua xe, tay đua xe tốn kém đến mức nào. Lên sân chạy một vòng là lốp xe không thể sử dụng lần thứ hai, cộng thêm việc bảo dưỡng động cơ hàng ngày, những chi phí này không phải là gia đình giàu có bình thường có thể gánh vác được. Huống hồ còn là một đứa trẻ mới 7 tuổi, cậu bé thế mà còn có hai đội.
“Ôn Ngôn giỏi nhất.” Lương Vọng Hữu nói, “Nếu không ba sẽ không nuông chiều cháu.”
Ôn Ngôn giả vờ không nghe thấy, không biết Lương Thế Kinh tại sao lại làm vậy nhưng đó là chuyện của rất lâu trước đây. Bây giờ cậu và Lương Vọng Hữu sống rất tốt, mọi chuyện giữa cậu và Lương Thế Kinh trước đây đều không còn tồn tại nữa, đều không sao cả.
“Nhận ra.” Tống Đình nhàn nhạt cười.
Hộp thoại của Lương Vọng Hữu hoàn toàn mở ra, đi một mạch cùng Tống Đình nói chuyện không ngừng, khi nghe Tống Đình nói mình là giám khảo của cuộc đua cuối tuần đó, ánh mắt của Lương Vọng Hữu dần dần từ khinh thường đến ngưỡng mộ, từ xa lạ đến nhiệt tình, quên mất cả trọng trách trên vai, buông tay Ôn Ngôn ra đi đến bên chân Tống Đình.
“Chú ơi, chú có nghĩ động cơ tăng áp ACG2.0T có thể ép ra 400 mã lực không?”
“Có thể.”
“Thật?”
“Ừ, loại động cơ này là do chú tham gia thiết kế.”
“Ngầu quá! Vậy trang bị động cơ này có thể giành giải nhất không? Cháu muốn tặng cúp cho Ôn Ngôn.”
Tống Đình không lừa dối trẻ con, suy nghĩ một lát, rất nghiêm túc đưa ra lời khuyên, “Động cơ chỉ là điều kiện phần cứng, phần lớn còn phụ thuộc vào sự thành thạo của tay đua trong việc điều khiển xe, nếu tay đua giỏi thì chú nghĩ có lẽ là được.”
“Tay đua của cháu siêu giỏi.” Lương Vọng Hữu nhảy cẫng lên.
“Cuộc đua cấp thế giới đừng coi thường bất kỳ đối thủ nào nhé.”
Không biết từ lúc nào, ba người đã nói chuyện đến cổng trường, Ôn Ngôn chỉnh lại cổ áo cho Lương Vọng Hữu đang quyến luyến, “Đi học đi, trưa về chú làm đồ ăn ngon cho.”
Lương Vọng Hữu hôn lên má Ôn Ngôn, sau đó liền ôm cậu, vùi vào bụng cậu, nói với giọng rất nhỏ, “Ba tạm biệt.” Cuối cùng cậu bé nhìn Tống Đình đang im lặng đợi bên cạnh, cao giọng hơn một chút, “Chú tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tống Đình nói.
“Yêu con.” Ôn Ngôn xoa đầu Lương Vọng Hữu.
Lương Vọng Hữu bước ba bước quay đầu lại một lần qua cổng an ninh, còn lề mề, kết quả là chuông vào lớp reng lên, cậu bé đeo cặp sách chạy đi, rất nhanh đã biến mất trong bóng cây ngô đồng xanh mướt.
“Xin lỗi đã để anh đưa đến tận đây.” Ôn Ngôn quay đầu nói, “Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”
Tống Đình cười rất dịu dàng, giọng nói rất hay, ăn mặc đơn giản cũng không đường đột, là một người rất tốt và rất tài hoa. Trên mặt luôn mang theo nụ cười như gió xuân, nói năng làm việc có chừng mực. Chỉ là Ôn Ngôn không muốn xây dựng quan hệ với người khác, dù chỉ là hàng xóm.
“Chú ý an toàn, cuối tuần gặp lại.” Tống Đình vẫy tay.
Ôn Ngôn chỉ nói tạm biệt, những lời khác đều không đáp lại, còn sợ Tống Đình nói không ăn sáng nữa, muốn cùng về, cậu vốn định về nhà lái xe. Ngày 10, 20, 30 hàng tháng là ngày cậu đến bệnh viện đặc biệt của khu quân sự để tái khám. Để tránh ở riêng một mình với Tống Đình, cậu đã đi bộ một khu phố mới bắt taxi…
Lúc vào khu vực kiểm soát, tài xế taxi ngồi thẳng người lên, còn không ngừng liếc ra sau.
“Cái đó… thưa ngài.” Bác tài ho hai tiếng, “Ngài chắc chắn có thể vào chứ? Sẽ không bị bắn chết chứ?”
Con đường phía trước thẳng tắp rộng rãi, rào chắn chống bạo động màu vàng đen được nâng cao, vài quân nhân cầm súng đi đi lại lại tuần tra, những chiếc xe việt dã quân dụng vuông vức so với chiếc taxi mà Ôn Ngôn đang ngồi này như một chiếc xe đồ chơi.
“Hay là ngài xuống đây đi.” Tài xế đạp phanh, nuốt nước bọt nói.
Ai mà không biết đây là bệnh viện mà những nhân vật lớn ra vào Phủ Thủ tịch mới có thể đến khám, những nhân viên chính phủ có tiếng ở thủ đô, nếu lấy một viên gạch đập chết họ, họ cũng chưa chắc đã được vào đây nằm xác. Trước đây Ôn Ngôn đến tái khám là tự lái xe, lần này không suy nghĩ kỹ, vội vàng trả tiền xuống xe.
Quân đội thấy cậu đến, trước tiên là đồng loạt chào, sau đó sắp xếp một sĩ quan quân hàm thượng tá đưa cậu vào.
Bệnh viện này đã mở cửa cho công chúng hơn một năm nhưng vẫn vắng vẻ như vậy, tiếng bước chân trống rỗng không ngừng vang vọng trong sảnh lớn. Còn nhớ trước đây những chiếc thang máy này đều được lắp ghế sofa. Ngày phẫu thuật xong, Ôn Ngôn đã tỉnh lại, cậu bị cố định trên giường bệnh không cử động được, nằm suốt một tháng mới được Hồ Lập cho phép xuống giường, may mà ca phẫu thuật rất thành công, hồi phục thêm một tháng nữa cậu đã được phép xuất viện.
Lương Vọng Hữu chủ động nói sau này muốn sống cùng cậu, cho nên Ôn Ngôn đã mua một ngôi nhà mới, đưa cậu bé đến sống cho đến bây giờ. Còn về Lương Thế Kinh, nghe nói đêm trước ca phẫu thuật của cậu, anh đã đi thăm nước khác.
Trên hành lang sâu thẳm tĩnh mịch, Hồ Lập đã đợi từ lâu, nghe thấy tiếng thang máy “ting” một tiếng liền vội vàng tiến tới, “Tiểu Ngôn đến rồi.”
“Xin lỗi, trên đường bị chậm trễ.” Ôn Ngôn ra khỏi thang máy, “Có phải đã đợi lâu rồi không?”
“Đâu có đợi, bây giờ chú rảnh lắm.”
Hai người không hàn huyên nhiều, đi thẳng đến phòng kiểm tra, nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ đã điều chỉnh xong thiết bị từ trước, Ôn Ngôn thành thạo chào hỏi họ xong một mình đi vào phòng trong. Phòng trong có một thiết bị giống như máy chụp cộng hưởng từ, là do đội ngũ của Hồ Lập đặc biệt nghiên cứu phát triển cho cậu. Dù tuyến thể của cậu còn chưa thể tiết ra pheromone, nhưng tuyến thể của cậu đang dần dần hồi phục, biết đâu một ngày nào đó sẽ lại tỏa ra pheromone buông thả gây ảo giác như ngày xưa.
Ôn Ngôn tháo vòng cổ ra đặt sang một bên, nằm lên giường kiểm tra. Tia laser quét từ chân đến đầu từng lớp, cuối cùng dừng lại rất lâu ở vị trí cổ.
10 phút sau.
Hồ Lập cầm bản báo cáo mới ra lò, “Rất tốt, rất rất tốt, quả thực là một kỳ tích!”
“Cho nên vẫn không có thông tin cụ thể về người hiến tặng sao?” Ôn Ngôn cười.
“Ờ–” Hồ Lập mơ hồ nói, “Theo quy định y tế, cái này không được phép tiết lộ.”
“Tôi sẽ không làm phiền người đó, tôi chỉ muốn chăm sóc gia đình còn sống của người đó.” Ôn Ngôn nói giọng nhỏ nhẹ, “Nhờ có người đó tôi mới có thể sống sót, tôi đảm bảo không tiết lộ thân phận của mình, muốn xem có chỗ nào có thể giúp được không, nghe nói hiến tặng tự nguyện không được thu phí, nếu có thể…”
Bây giờ Ôn Ngôn có thể đưa ra thành ý chỉ có tiền…
“Người đó không thiếu tiền đâu.” Hồ Lập xua tay, “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Người đó còn sống không?” Ôn Ngôn sững người, không phải nói Omega hiến tặng tuyến thể đó đã sớm qua đời sao?
Hồ Lập chối bay chối biến: “Không không không, à không không không, qua đời rồi. Tiểu Ngôn đừng hỏi nữa, cứ sống tốt như vậy đi.”
Ôn Ngôn im lặng không nói gì.
Hồ Lập tiếp tục khuyên nhr: “Yên tâm, người hiến tặng hoàn toàn là tự nguyện, người đó không hối hận còn mừng cho cậu, cậu sống khỏe mạnh hơn bất cứ thứ gì!”
Có lẽ thông tin về người hiến tặng chỉ có thể biết được từ miệng Lương Thế Kinh, nhưng với tư cách là Thủ tịch, Lương Thế Kinh đã rất lâu không xuất hiện trước công chúng. Thực ra cũng bình thường, Lương Thế Kinh ghét việc phải lộ diện.
“Trong thời gian hồi phục có thể sẽ dẫn đến rối loạn kỳ ph*t t*nh, khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên nhất định phải gọi cho chú.” Hồ Lập một lần nữa nhắc nhở.
“Được.” Thời gian không còn sớm, Ôn Ngôn đứng dậy cáo biệt. Hồ Lập tiễn cậu ra khỏi phòng bệnh, đi về phía thang máy, Ôn Ngôn từ xa xa thấy một cánh cửa thang máy vừa vặn đóng lại, một bàn tay trắng nõn mặc đồ bệnh nhân đột nhiên biến mất sau cửa thang máy…
Ôn Ngôn dừng bước, khẽ cau mày.
Thang máy này chỉ xuống một tầng rồi lại lên ngay, chẳng lẽ là nhìn nhầm? Cậu nghĩ như vậy. Nhưng khi cậu vào thang máy, mày càng cau chặt hơn, vì cậu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc mà xa lạ…
Tuy nhiên, đại não còn chưa kịp phân biệt ra nhân vật đặc trưng, tuyến thể sau gáy đã không có lý do gì mà giật mạnh một cái.
__________________________________
【Tác giả có lời muốn nói】
Các bạn có phải đã đi học rồi không? Cảm giác như mọi người không còn xem nữa…