Dư Uy – Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân

Chương 59

Dưới ánh đèn đường trước sân vào lúc chạng vạng.

“Tiểu Hữu rất thông minh.” Cô giáo Beta đẩy gọng kính cười nói, “Tư duy logic, cảm quan không gian đều rất mạnh, cộng thêm nền tảng trước đây của cậu bé rất tốt, sau này chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng về môn toán của cậu bé.”

Đây là cô giáo toán của Lương Vọng Hữu, một tuần đến nhà dạy 3 buổi. Những thời gian khác, các hoạt động hàng ngày tùy thuộc vào tâm trạng của Lương Vọng Hữu, nhưng chỉ cần cậu bé ra ngoài, Ôn Ngôn đều sẽ đi cùng.

Ôn Ngôn mỉm cười nhàn nhạt: “Cảm ơn cô giáo đã khen, vậy có thể giảm bớt cho nó một buổi học không?”

“Sao vậy, Tiểu Hữu cảm thấy mệt?” Cô giáo hỏi.

“Không phải.” Ôn Ngôn nói, “Bình thường ngoài giờ học toán, nó còn làm một số việc mình thích, trước đây nó mỗi tuần đều đi cưỡi ngựa, bây giờ lên tiểu học, bài vở trở nên nặng nề hơn rất nhiều, tôi muốn ở độ tuổi này, nó có thể chơi nhiều hơn một chút.”

Cô giáo mỉm cười, “Lâu rồi mới gặp một phụ huynh cởi mở như vậy, với trình độ kiến thức hiện tại của cậu bé đương nhiên có thể giảm bớt buổi học, yên tâm đi.”

Trong lòng Ôn Ngôn rất mâu thuẫn, cậu không muốn làm chậm trễ bài vở của Lương Vọng Hữu, cũng không muốn Lương Vọng Hữu mất đi sự ngây thơ vốn có. Lương Vọng Hữu không cần phải xuất sắc đến mức ai cũng ngưỡng mộ, cậu bé chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ là được. Cho nên Ôn Ngôn đã dứt khoát chọn vế sau.

Hai người ở sân trước vẫn còn đang nói chuyện, bên cạnh khung cửa vòm từ từ thò ra một cái đầu nhỏ lông xù. Lương Vọng Hữu chớp mắt nhìn Ôn Ngôn tiễn cô giáo đi, quay đầu liền chạy về phòng đồ chơi, lúc Ôn Ngôn vào cửa vừa vặn gặp cậu bé.

“Con có thể đến nhà chú Tống chơi không?” Lương Vọng Hữu ôm chiếc xe đua đồ chơi mà lần trước cậu bé đã vô tình làm hỏng, ngẩng mặt lên cười ngọt ngào nói.

Trước đây Lương Vọng Hữu cũng thường xuyên đến nhà dì Lâm ở bên cạnh chơi, nhưng cậu bé đều được mời mới đến, lần này có lẽ là vì biết Tống Đình là nhà thiết kế động lực nên muốn nhờ anh sửa giúp chiếc xe đua.

“Có cần chú đi cùng không?” Ôn Ngôn cúi người hỏi.

“Không cần.” Lương Vọng Hữu trả lời, “Con sẽ chơi rất lâu.”

“Vậy đi đi, mang theo điện thoại, chú gọi là phải về nhé.”

   

“Được.”

Tiếp đó, Ôn Ngôn đưa Lương Vọng Hữu đến cửa nhà bên cạnh.

Cặp vợ chồng già ở nhà bên cạnh sống rất lãng mạn, trong sân trồng đầy hoa hồng leo tường, qua tấm kính sát đất trong suốt và ấm áp có thể thấy cảnh tượng hòa thuận của gia đình trong phòng khách. Dì Lâm và chú Tống đang thảo luận về bộ phim truyền hình cũ trên TV, Tống Đình cầm một lon coca đứng bên cạnh thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Ôn Ngôn im lặng nhìn, Lương Vọng Hữu cũng im lặng nhìn.

Không lâu sau, bà Lâm muốn lấy món đồ trang trí trên tủ, bà không với tới, chú Tống liền giúp bà lấy xuống. Ông già vừa đắc ý cười vừa đưa cho bà Lâm. Hai ông bà chắc chắn lại cãi nhau, Tống Đình còn tiện thể đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng rất nhanh, cả gia đình nhìn nhau rồi cười. Những ngày bình thường của một gia đình ba người như vậy, nhìn từ bên ngoài cánh cửa đen kịt này, trông đặc biệt đẹp đẽ, quây quần bên nhau, sống cùng nhau, những khoảnh khắc vui vẻ mọi người đều được chia sẻ.

“Con nhớ ba con sao?” Ôn Ngôn khẽ hỏi.

Một lúc sau, Lương Vọng Hữu từ từ ngẩng đầu lên nói không.

“Ôn Ngôn, chúng ta về đi.”

“Được.”

Sau khi trở về, Ôn Ngôn trải bản vẽ mẫu của chiếc xe đua đồ chơi ra trên thảm, cùng Lương Vọng Hữu nghiên cứu cách sửa, những món đồ chơi lặt vặt không lâu sau đã bị tháo ra khắp nơi. Cấu trúc của sản phẩm cơ khí hoàn toàn thủ công này khá phức tạp, không có kinh nghiệm rất dễ làm hỏng.

Ôn Ngôn cẩn thận cầm lấy một trục xe, đối chiếu với bản vẽ mẫu suy nghĩ.

“Ôn Ngôn.” Lương Vọng Hữu tội nghiệp nhìn cậu.

“Hửm?”

“Chú còn ghét ba không?”

Ôn Ngôn sững người, lập tức không trả lời được. Lương Vọng Hữu liền từ trên thảm bò dậy, dựa vào bên cạnh cậu.

Ôn Ngôn không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót, Lương Vọng Hữu là một đứa trẻ thông minh, rất biết quan sát sắc mặt. Lúc đó đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng cãi vã dữ dội của cậu và Lương Thế Kinh trên cây cầu, sau đó còn ở bệnh viện chăm sóc lâu như vậy. Cậu bé có lẽ không biết nguyên nhân thật sự của việc “ba mẹ” cãi nhau, nhưng cậu bé rất rõ ràng sự thật là cậu ghét Lương Thế Kinh, hơn một năm nay, Lương Vọng Hữu không hề nhắc đến Lương Thế Kinh nửa lời, vẫn luôn duy trì cảm xúc của cậu.

   

Người ta thường nói chuyện của người lớn không liên quan đến trẻ con, nhưng trẻ con lại là người vô hình chịu khổ.

Dù bây giờ cậu và Lương Vọng Hữu sống cùng nhau một cách ổn định vui vẻ, nhưng Lương Vọng Hữu từ nhỏ đã được Lương Thế Kinh chăm sóc lớn lên, Ôn Ngôn đôi khi tự kiểm điểm mình, có phải cậu đã gián tiếp ép Lương Vọng Hữu phải lựa chọn giữa cậu và Lương Thế Kinh?

Câu trả lời thực ra khá rõ ràng, Ôn Ngôn biết mình đã quá ích kỷ. Cậu muốn bù đắp những năm tháng đã bỏ lỡ trước đây, muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh Lương Vọng Hữu, nhưng cứ giả vờ không biết mà phớt lờ đi tâm trạng của Lương Vọng Hữu cũng muốn gặp Lương Thế Kinh.

“Sau này mỗi cuối tuần về Vịnh Sồi ở vài ngày được không?” Ôn Ngôn cúi mắt nói, “Hoặc muốn về lúc nào cũng được, được không.”

“Chú cũng về sao?” Lương Vọng Hữu nhỏ giọng hỏi.

“Chú sẽ đưa con về, cũng sẽ đến đón con.” Ôn Ngôn nhẹ nhàng v**t v* trán cậu bé, “Nghe nói vùng biển phía bắc đó xây xong rồi, những chú rái cá biển nhỏ mà chúng ta chọn đều đã sống ở vùng biển đó rất lâu, hay là ngày mai về xem nhé?”

“Nhưng…” Lương Vọng Hữu ấp úng một lúc lâu, “Ôn Ngôn, chú có tức giận không?”

“Đương nhiên là không, ba con đối xử với con rất tốt, ba rất yêu con, chắc chắn cũng rất nhớ con.”

“Vậy hai người đừng cãi nhau nữa được không.” Lương Vọng Hữu nói, “Cô giáo nói cãi nhau không sao cả, ai cũng sẽ làm sai, chỉ cần xin lỗi nhau, tha thứ cho nhau là được.”

Ôn Ngôn ừ một tiếng.

“Ba đã dạy con một thành ngữ, ba nói khó xử là thân bất do kỷ, ba thân bất do kỷ, ba cũng rất nhỏ mọn, nhưng nếu ba xin lỗi chú, chú có tha thứ cho ba không?”

Ôn Ngôn nhẹ nhàng ừ thêm một tiếng.

Nghe thấy câu này, Lương Vọng Hữu đột nhiên từ trong lòng cậu bò dậy, hung hăng nói, “Vậy thì ngày mai con sẽ về nói cho ba biết, bảo ba đừng có sĩ diện nữa! Con không sợ ba đâu, con nhất định sẽ thay chú dạy dỗ ba!”

Ôn Ngôn che mặt.

Cho nên sáng sớm hôm sau, Lương Vọng Hữu đã dậy từ rất sớm, vốn dĩ hôm nay vẫn là ngày đi học thứ 5, nhưng Ôn Ngôn đã xin nghỉ cho cậu bé một ngày, đưa cậu bé về.

Vịnh Sồi vẫn còn trong ký ức, trước cổng lớn có hai cánh cửa đứng đội cảnh vệ. Bãi cỏ ở đây lúc nào cũng xanh mướt, con đường dài uốn lượn kéo dài đến hành lang sồi. Tuy nhiên, mùa thu, mùa đông đã qua từ lâu, bóng râm của những cây sồi cũng đã mọc mầm trở lại.

   

Xe dừng từ xa, Ôn Ngôn quay mặt lại nói, “Bảo bảo đi đi.”

Lương Vọng Hữu đến gần hôn lên má cậu, “Cuối tuần chúng ta còn đi xem đua xe đó.”

“Biết.” Ôn Ngôn véo má cậu bé, “Lúc nào muốn về thì gọi cho chú.”

Kỷ Lãnh sự dẫn một đám người giúp việc đã đi đến trước xe, Lương Vọng Hữu mở cửa xuống. Ôn Ngôn ngay sau đó khởi động xe, cậu sợ ngượng ngùng, cậu không chắc Lương Thế Kinh có ở nhà không, sợ Kỷ Lãnh sự sẽ mời cậu vào ngồi, nếu từ chối, cậu không biết phải trả lời thế nào. Cho nên đành phải rời đi.

Trở về nhà, Ôn Ngôn không có việc gì làm.

Bây giờ là chín giờ sáng, theo lệ, cậu đáng lẽ mới đưa Lương Vọng Hữu đến trường về nhà, lúc này cậu sẽ xem trong tủ lạnh có những món gì, trưa có thể làm món gì ngon cho Lương Vọng Hữu. Nếu không có, cậu sẽ ra siêu thị ngoài khu dân cư dạo một vòng, như vậy thời gian sẽ gần đến lúc nấu bữa trưa. Hôm nay cậu không cần phải nấu bữa trưa cho hai người, trong tủ lạnh có những chiếc hoành thánh nhỏ mà trước đây cậu và Lương Vọng Hữu đã cùng nhau gói, bữa trưa thực sự không cần phải lo lắng. Đèn đường trước cửa nhà đã được bên quản lý tòa nhà sửa xong, à quên mất, hoa cắm bình hôm nay còn chưa cắt tỉa.

Còn có việc có thể làm…

Ôn Ngôn ôm một bó hoa hồng bong bóng và bạch đàn chưa mở ra hành lang mở, kiên nhẫn cắt tỉa những cành lá thừa. Cậu im lặng ngồi trên ghế gỗ, năm tháng tĩnh lặng như một bức tranh.

Cây mận tây trên đầu đang nở rộ, một cơn gió nhẹ lướt qua liền có vài cánh hoa nhỏ bay xuống. Ánh nắng ấm áp nhàn nhạt chiếu lên người cậu, những ngọn tóc đen óng mượt đều nhuộm thành màu hạt dẻ nhạt, da dường như cũng trở nên trong suốt, thế là má càng hồng hào hơn. Những ngón tay thon dài trắng nõn cầm những cành cây xanh dài, thỉnh thoảng c*m v** trong bình, thỉnh thoảng cắt tỉa một chút.

Không biết qua bao lâu, Ôn Ngôn nhận ra sau lưng có một ánh mắt. Cậu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy trong không khí chỉ có mùi hương hoa nhàn nhạt, sau đó đợi một lúc mới quay đầu lại. Dù cậu cũng không biết tại sao phải đợi, hay rốt cuộc đang mong đợi điều gì.

Người đứng ngoài cổng sắt chạm khắc hoa văn là Tống Đình.

“Thấy cậu cắt tỉa chăm chú nên không nói gì.” Tống Đình bưng một chiếc bát đựng trái cây rất đẹp nói, bên trong là những quả mọng nhỏ nhiều màu sắc.

Ôn Ngôn im lặng nhìn anh, không nói gì.

“Mâm xôi và anh đào rất ngọt, có muốn nếm thử không?” Tống Đình hơi cong khóe miệng, khẽ nói.

Vài giây sau, Ôn Ngôn mới đặt kéo xuống, từ từ đi đến cửa.

Tống Đình lại hỏi: “Sao vậy?”

   

“Không sao.” Ôn Ngôn mỉm cười nhàn nhạt mở cửa, “Phiền anh đích thân mang đến.”

“Hàng xóm xa lạ quá.” Tống Đình trêu chọc, “Nghe mẹ tôi nói cậu cũng thường xuyên mang trái cây cho bà ấy, không biết một năm tôi không có ở đây, nên thay bà ấy nói bao nhiêu lần cảm ơn.”

Ôn Ngôn: “Dì Lâm đã giúp tôi rất nhiều, những bông hoa ở sân sau đều là nhờ dì dạy tôi bón phân.”

“Sau khi nghỉ hưu, bà ấy chỉ thích chăm sóc một vài loại hoa cỏ, hễ rảnh rỗi bà ấy cứ chạy về trường làm giáo sư, may mà còn có ngài Ôn cậu và bà ấy cùng chí hướng.”

Lần này Ôn Ngôn nở một nụ cười chân thành, như nhớ ra điều gì đó, “À đúng rồi anh Tống, anh có biết sửa xe đua không?”

“Kiểu gì?” Tống Đình liếc nhìn chiếc xe hơi kín đáo trong gara, nghi hoặc quay mặt lại.

“Đợi một chút.” Ôn Ngôn đi ra hai bước, quay đầu lại, “Hay là vào ngồi một lát nhé?”

“Được.”

Tống Đình bước một bước dài, rất ý tứ dừng ở hành lang mở, anh đặt bát trái cây lên bàn, giúp dọn những cành lá vụn bên cạnh vào trong chiếc giỏ nhỏ dưới chân.

“Để tôi.” Ôn Ngôn có hơi lúng túng tiến lên, đưa tay ra định lấy.

“Những thứ này có gai, lần sau cắt tỉa phải chú ý một chút.” Tống Đình không ngẩng đầu mà né đi, “Trong nhà có găng tay không? Nhất định phải nhớ đeo.”

Ôn Ngôn vội vàng vào nhà lấy đồ chơi của Lương Vọng Hữu ra, Tống Đình rất tinh ý dọn bàn cho cậu đặt.

“Hóa ra là chiếc xe đua này.” Tống Đình cười, lấy điện thoại ra bấm hai lần, “May mà đội sửa chữa còn chưa đến.”

Thì ra Alpha chỉ mới gặp vài lần này trong vài phút ngắn ngủi mà đã chuẩn bị chu đáo như vậy, Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy khó chịu, thậm chí còn hối hận đã nhờ Tống Đình sửa xe…

“Ôn Ngôn.” Tống Đình thành thạo gọi thẳng tên, “Cậu sửa hoa, tôi sửa xe nhé, cùng nhau giết thời gian.”

“Được, cảm ơn.” Ôn Ngôn ngồi xuống, cứ cúi đầu.

Tống Đình cũng không nói gì nữa, cầm lấy linh kiện, nghiêm túc kiểm tra sửa chữa, góc nhỏ này chỉ có tiếng kéo “cạch cạch”, và tiếng kim loại va chạm “leng keng”. Sửa hoa dù sao cũng đơn giản hơn, Ôn Ngôn không lâu sau đã cắt tỉa xong, cậu quét những cành lá một lần nữa vào trong chiếc giỏ nhỏ bên cạnh. Lúc này Tống Đình bỗng chủ động đưa tay ra, nói, “Để tôi.”

   

Tiếp đó, Tống Đình tiếp tục lắp ráp, chiếc xe đua được phục hồi một một trong tay anh dần dần hình thành. Anh đang giúp đỡ, Ôn Ngôn cũng không tiện đi, không có việc gì làm đành phải nhìn chằm chằm vào cây mận tây ngẩn người. Nhìn vài giây, cậu nghiêng mặt đi xa hơn, nhìn cây con mà Lương Vọng Hữu đã trồng ở góc sân. Vì nếu không làm như vậy, khóe mắt sẽ luôn thấy được đôi tay trắng nõn đó.

Tay của Alpha cấp S cũng như vậy, khớp xương rõ ràng, từng ngón tay thon dài.

“Tiểu Hữu đi học, cậu ở nhà một mình có buồn không?” Tống Đình khẽ nói.

“Không phải.” Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc, chủ động giải thích, “Hôm nay nó không đi học, về nhà ba nó rồi.”

“À, tốt quá.” Tống Đình cười nói, “Ba cậu bé chắc chắn là một người xuất sắc.”

Ôn Ngôn thắc mắc: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Vì cách nói chuyện và tính cách.” Mắt Tống Đình vương một nụ cười nhàn nhạt, nhưng miệng thì nói một cách sắc bén, “Cách nói chuyện của Tiểu Hữu và cậu khác nhau rất nhiều. Khoa học chứng minh ai dạy trẻ con nói chuyện, cách nói chuyện của trẻ con sẽ giống người đó, Tiểu Hữu khá ngắn gọn súc tích.” Anh cười, sau đó nói, “Tính tình cũng vậy.”

Đúng vậy, sáng hôm đó thái độ cảnh giác của Lương Vọng Hữu đối với Tống Đình rất rõ ràng, rõ ràng Lương Vọng Hữu ngày thường không phải như vậy. Nhưng Lương Thế Kinh ngày thường chính là như vậy, trong sự bình tĩnh vẫn  toát ra vẻ bá đạo không hề che giấu, vì không cần phải xem sắc mặt của ai, cho nên cũng không cần phải tỏ ra vui vẻ với ai.

Nhưng Lương Vọng Hữu trước đây thường nói: “Ôn Ngôn, ba sợ chú nhất.”

“Ba lúc nào cũng lén lút quan sát chú đấy.”

“Chỉ cần chú không vui là ba sẽ không nói nữa.”

“Ba cậu bé chắc là một người rất xuất sắc phải không?” Tống Đình khẽ nói, “Tính cách lạnh lùng, ít nói, nhưng lòng chắc chắn rất mềm phải không.”

Ôn Ngôn mím môi, không trả lời. Lúc này điện thoại đặt trong túi đột nhiên reo lên, cậu lấy ra xem là Lương Vọng Hữu, lẽ nào cậu bé mới về vài giờ đã vội về nhà? Hay là Lương Thế Kinh không có ở nhà?

Đều không phải, ở đầu dây bên kia, Lương Vọng Hữu tủi thân nói, “Ôn Ngôn, ba bị bệnh rồi.”

_______________________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Lương Thế Kinh sẽ không dùng chiêu bệnh tật yếu đuối để làm Ôn Ngôn áy náy, miệng của anh còn cứng hơn cả cái đó…

Bình Luận (0)
Comment