06
Lần nữa gặp lại, là trong một giải bóng rổ do các trường phối hợp tổ chức, sự xuất hiện của Giang Linh thật sự khiến tôi kinh ngạc.
Nó gầy đi rất nhiều, lờ mờ có chút dáng vẻ mảnh mai của kiếp trước, chỉ là vẫn thấp bé.
Đây là... phản kháng sau khi chạm đáy sao? Vì điều gì?
Giang Linh đeo khẩu trang, mắt không rời khỏi một nam sinh trên sân bóng.
Tôi nhìn theo ánh mắt của nó — ồ, là một cậu tóc nhuộm vàng, dáng người khá cao.
Thiếu nữ hoài xuân, má hồng thẹn thùng, luôn hy vọng mình xinh đẹp hơn, rồi lại xinh đẹp hơn nữa.
Tôi bước tới, Giang Linh giật nảy mình, không nhịn được lùi lại vài bước, rồi lại gắng gượng tiến lên.
“Cô ơi...”
Đến gần mới thấy, trên người nó là mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, mang cảm giác xâm lược rõ rệt.
“Đi thôi, cô mời con ăn cơm.”
Đến khi món ăn đã được dọn lên đầy bàn, Giang Linh mới tháo khẩu trang.
Chiếc môi thỏ bị rách hiện rõ một cách chói mắt, hoàn toàn phá vỡ sự cân đối của khuôn mặt.
Giang Linh ăn uống có phần kiềm chế hơn trước, không còn chỉ chăm chăm vào thịt mỡ, nhưng trông có vẻ đã nhịn đói khá lâu, ăn như hổ đói.
Ăn được một lúc, Giang Linh liền chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi lặng lẽ đi theo, âm thanh nôn mửa vang dội trong nhà vệ sinh, xen lẫn với tiếng ho và tiếng xả nước, nghe mà khiến dạ dày tôi cũng muốn lộn ngược.
Giang Linh đang... cố tình gây nôn!
Tôi bất chợt rùng mình — kiểu giảm cân này đúng là tự tìm đường chết, chẳng trách sao nó gầy đi nhiều đến vậy.
Giang Linh ói xong đi ra, bước chân loạng choạng, thỉnh thoảng phải ngồi xổm xuống nghỉ.
Hai tay nó ôm chặt bụng, dù đã ngồi xuống vẫn lắc lư, cố gắng nuốt xuống từng ngụm một cách khó khăn.
Tên tóc vàng xuất hiện, đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ gọi cô ấy.
“Linh Linh, vừa nãy huấn luyện viên tìm tớ. Ông ấy khen dạo này tớ thể hiện tốt, muốn cho tớ tăng cường huấn luyện nữa đấy!”
Giang Linh cố gắng gượng cười, tay vịn vào tường, chậm rãi đi ra, ấp úng đáp lại:
“Vậy... thật tốt quá... cậu có thể tranh suất cộng điểm thể thao rồi.”
Tóc vàng làm bộ thở dài, cả người trông ủ rũ.
“Tăng cường luyện tập thì tốt đấy, nhưng thể lực của tớ không theo kịp thì sao? Mấy loại thực phẩm bổ sung trước đó ăn hết cả rồi, mấy hôm nay đầu gối lại bắt đầu đau. Haizz, hay là tớ xin nghỉ với huấn luyện viên thôi...”
Giang Linh hoảng hốt xua tay, lắp bắp vội vàng nói, như thể sắp cắn phải đầu lưỡi.
“Đừng, đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu nhất định phải nắm lấy. Thực phẩm bổ sung cứ yên tâm, tớ sẽ đưa cậu hết tiền sinh hoạt, nhất định đủ!”
“Đừng nói bừa, sao tớ có thể lấy tiền sinh hoạt của cậu? Cậu đưa hết cho tớ, cậu ăn uống kiểu gì? Linh Linh, đừng ngốc nữa, tớ sẽ xót đấy.”
Tóc vàng nắm lấy tay Giang Linh, nói giọng đầy tình cảm, nhưng mắt thì ánh lên vẻ rạng rỡ.
“Không sao đâu, dù sao tớ cũng phải giảm cân, không ăn cũng được. Dinh dưỡng của cậu mới quan trọng. Tớ... tớ chỉ giữ lại một ít tiền sinh hoạt thôi là đủ.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, bây giờ tớ chuyển khoản cho cậu luôn.”
Vừa nghe thấy âm báo nhận tiền, tóc vàng lập tức buông tay.
Hắn cẩn thận kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, hài lòng nở nụ cười, chỉ vào khẩu trang trên cổ tay Giang Linh:
“Cái này cậu quên rồi à? Mau đeo lên đi.”
Gương mặt Giang Linh cứng đờ trong chốc lát, luống cuống đeo lại khẩu trang.
Cô cúi đầu như thể vừa làm điều gì sai, lén liếc nhìn sắc mặt tóc vàng, sợ cậu ta không vui.
Tóc vàng xoa đầu Giang Linh, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều.
“Linh Linh, yên tâm đi. Sau này nhất định tớ sẽ kiếm được nhiều tiền, dẫn cậu đi chữa bệnh, nhất định sẽ khiến cậu xinh đẹp hơn. Bây giờ cậu cũng rất xinh rồi, tin mình đi, chỉ có mình là yêu cậu thôi. Cậu xinh thế này, không đeo khẩu trang mình không có cảm giác an toàn.”
“Thật... thật vậy sao? Tớ... tớ sẽ đeo đàng hoàng.”
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền chạm mặt Phương Mộng Nhã đang giơ điện thoại chạy vào, dáo dác nhìn quanh.
“Kỳ lạ thật, rõ ràng định vị ở ngay đây mà, sao lại không thấy đâu hết?”
Thật khiến người ta cảm thán — đứa trẻ đã lớn rồi, biết phản kháng, biết trốn tránh.
Không còn tôi đứng giữa làm kẻ xấu, thì hai mẹ con họ cũng chẳng thể gần gũi, đồng lòng đối địch như trước được nữa.
Nhưng mà, Giang Linh thì vừa lo giảm cân, vừa bận yêu đương sớm.
Với cái đầu heo ấy của nó, liệu còn có thể đỗ đại học sao?
Nhất Phiến Băng Tâm
07
Ngày có kết quả thi đại học, Phương Mộng Nhã gọi không ít người đến nhà để chứng kiến “kỳ tích” tiếp theo của con gái chị ta.
Vừa hay đúng lúc có điểm, tiện thể thu luôn tiền mừng.
Phương Mộng Nhã từ lâu đã rêu rao rằng con gái mình là ngọc thố thiên tiên, thi đại học là chuyện đơn giản, giành được thủ khoa cũng không phải chuyện khó.
Thậm chí chị ta còn khoa trương đến mức làm một tấm băng rôn đỏ rực nổi bật treo trước sân.
Bà con trong làng kéo đến đông nghịt, ngồi chật kín cả sân nhỏ.