Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Chương 8

Phương Mộng Nhã như con gà trống thắng trận, đi đi lại lại khắp “lãnh địa” của mình, chia sẻ kinh nghiệm nuôi con. 

 

“Ngay từ khi thấy môi thỏ của Linh Linh, tôi đã biết rồi — đó là chỉ dẫn của ông trời! Không sai đâu, con gái tôi đúng là ngôi sao may mắn! Để tôi nói cho mọi người biết, bình thường con bé thi được 680 điểm lận. Đề thi thử còn khó hơn thi thật, điểm lần này chắc chắn phải cao hơn 680, biết đâu lại là thủ khoa ấy chứ!” 

 

Dân làng nghe đến “thủ khoa” thì ai nấy đều sửng sốt — cả làng này mà có một người đỗ đại học đã là chuyện hiếm, huống chi là thủ khoa. 

 

“Đó sẽ là thủ khoa đầu tiên của làng ta đấy, nhất định phải thắp hương báo cho tổ tiên biết.” 

 

“Linh Linh thật là có tiền đồ, sau này nhớ giúp đỡ bà con nha.” 

 

Phương Mộng Nhã được tâng bốc đến mức lâng lâng, liếc thấy Chú Ba đang uống rượu ở một bên, chị ta càng thêm đắc ý. 

 

“Lúc đầy tháng của Linh Linh, Chú Ba còn bảo môi thỏ là bệnh, đúng là nói nhảm. May mà tôi đầu óc tỉnh táo, nếu môi thỏ bị sửa mất, làm lỡ cả đời Linh Linh thì mới là tạo nghiệp đấy.” 

 

“Đúng thế, đúng thế.” 

 

Lời nịnh nọt không ngớt bên tai, sắc mặt Chú Ba tối sầm, chỉ cúi đầu lặng lẽ uống rượu. 

 

Cả làng rộn ràng vui vẻ, thời khắc tra điểm cũng đã đến, Phương Mộng Nhã khoa trương đến cực điểm, yêu cầu mọi người cùng nhau đếm ngược mười giây thật to. 

 

Nhập số báo danh của Giang Linh — 

 

“Cái này là…”

 

Ngay khoảnh khắc nhấn chuột, sân nhỏ lập tức im lặng, mọi người nhìn nhau không nói nên lời. 

 

— Tổng điểm: 113 điểm. 

 

Phương Mộng Nhã không thể tin nổi, tay run lên không ngừng, liên tục làm mới trang, rồi nhập lại số báo danh. 

 

Kết quả không cần nói cũng rõ. 

 

Chị ta như phát điên, hai mắt đỏ rực, gào thét chói tai: 

 

“Không thể nào! Không thể nào!” 

 

Phương Mộng Nhã túm lấy vai Giang Linh, lắc mạnh đến mức ngón tay trắng bệch. 

 

“Sao con có thể không đỗ! Bình thường không phải đều hơn 680 điểm sao? Con nói đi! Có phải tô nhầm mã đề không? Hay người ta chấm nhầm bài của con rồi?” 

 

Ngay từ đầu Giang Linh đã lộ rõ vẻ có tội, sợ hãi, bởi vì tất cả các bảng điểm trước giờ đều do cô ta làm giả. 

 

Vì điểm càng cao, cô ta càng nhận được nhiều tiền sinh hoạt hơn. 

 

Cô ta cũng không ngờ kỳ thi đại học lại khó đến vậy, kết quả lại thấp đến mức như thế. Giờ phút này chỉ biết khóc nức nở vì sợ hãi. 

 

Phương Mộng Nhã giật phăng khẩu trang của Giang Linh, dây đeo kéo căng trên tai rồi bật mạnh trở lại. 

 

“Đeo cái thứ này làm gì! Phúc khí bị mày che hết rồi, thứ vô dụng!” 

 

Phương Mộng Nhã vừa khóc vừa đ.ấ.m vào lưng Giang Linh, không biết là đang khóc vì con gái không đỗ đại học, hay vì giấc mộng đẹp của mình tan vỡ. 

 

Họ hàng và hàng xóm thì vô cùng lúng túng, tấm băng rôn đỏ giờ đây tràn ngập sự chế giễu. Pháo ở cửa thì đốt cũng không xong, mà không đốt thì cũng uổng. 

 

Chú Ba từ tốn uống xong ngụm rượu cuối cùng, buông một tiếng “Ôi chao” thật lớn, vang lên đặc biệt rõ ràng giữa không gian im lặng, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. 

 

“Đúng là tạo nghiệp mà, rượu này cũng chua hết rồi. Con chó Vượng Tài nhà tôi chắc đói rồi, tôi phải về cho nó ăn. Không thì nó lại sủa tôi như chó thật đấy.” 

 

Chú Ba bắt chước tiếng chó sủa “gâu gâu”, vừa đi vừa lắc lư, tay chắp sau lưng, rồi thong thả rời khỏi đó.

 

“Giang Linh, con nói gì đi! Kết quả này là sao hả, mất mặt c.h.ế.t đi được, mẹ mày hôm nay mất hết thể diện rồi!” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Phương Mộng Nhã tát cho Giang Linh một cái, khiến nó lảo đảo ngã xuống đất. 

 

“Con không biết... thật sự không biết mà...” 

 

Anh trai tôi nén giận tiễn khách cuối cùng rồi túm lấy một cái bát đập thẳng xuống đất. 

 

Mảnh vỡ văng ra, cứa vào bắp chân Phương Mộng Nhã, nhưng chị ta chẳng còn tâm trí để thấy đau, chỉ đứng sững lại vì sợ. 

 

“Không phải cô nói nó là ngọc thố chuyển thế sao? Không phải cô bảo nó thi được 680 điểm sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn để nhận tiền mừng rồi, kết quả là nó chỉ được 113 điểm!” 

 

Phương Mộng Nhã hét lên: 

 

“Anh dựa vào đâu mà trách tôi! Nếu anh kiếm được tiền, tôi đã đi theo để kèm con học, thì nó đâu có thi thấp thế này.” 

 

“Cô không có việc làm, không có thu nhập, biết kiếm tiền cực khổ cỡ nào không? Tôi mỗi ngày làm lụng vất vả bên ngoài, còn cô thì sung sướng ở nhà, ngay cả một đứa con cũng không dạy nổi!” 

 

Anh tôi vẫn chưa hả giận, lại ném thêm một cái bát về phía tôi. 

 

“Cô không phải là giáo viên sao? Đừng có đứng đó làm như không liên quan gì! Tôi nói cho cô biết, cô phải chịu trách nhiệm rất lớn trong chuyện này!” 

 

Cái bát bay thẳng về phía mặt tôi, tôi vội nghiêng đầu tránh, mảnh bát sượt qua tai. 

 

Cả nhà năm người bọn họ như tìm được kẻ hứng chịu chung, lập tức dừng việc đổ lỗi cho nhau, đồng loạt quay sang nhìn tôi. 

 

Không một ai hỏi thăm, không một ai quan tâm, ánh mắt toàn là trách móc. 

 

Có tôi làm kẻ thù chung, bọn họ tự nhiên đoàn kết đồng lòng.

 

Từ lâu tôi đã hiểu rõ bộ mặt thật của bọn họ, nên cũng không thấy quá đau lòng, chỉ cảm thán một câu: “Con người sao có thể vô liêm sỉ đến mức này.” 

 

“Nếu không phải vì cô, Linh Linh nhà chúng tôi làm sao mà không vào được cấp ba, giờ chắc chắn đã đậu đại học rồi!” 

 

“Thật là mất hết lương tâm, bản thân làm giáo viên mà không chịu dạy cho cháu ruột một chút.” 

 

Bình Luận (0)
Comment