Tôi hít sâu một hơi, mỉm cười ngắt lời họ:
“Chẳng phải chị dâu từng nói rồi sao, Linh Linh là ngọc thố thiên tiên, phúc khí còn ở phía sau mà. Biết đâu đấy, ông trời đã sắp xếp cho con bé một vận mệnh tốt đẹp hơn thì sao. Chị dâu thấy có đúng không?”
Một câu nghẹn lại trong cổ họng Phương Mộng Nhã.
“Chị dâu à, ngọc thố không thích học, biết đâu là do ông trời có an bài khác. Mười mấy năm nay chị đều tin tưởng như vậy, giờ lại hối hận sao? Cảm thấy nó không phải ngọc thố nữa à?”
“Đương nhiên là ngọc thố rồi!”
Phương Mộng Nhã đảo mắt, tự thôi miên chính mình.
“Đúng vậy, học đại học thì có ích gì. Giang Tần cũng là sinh viên đại học đấy thôi, giờ chỉ là giáo viên, kiếm cái đồng lương c.h.ế.t đói, chẳng có tương lai gì cả.”
Nói rồi, chị ta bắt đầu nhớ lại chuyện cũ.
“Linh Linh nhà chúng tôi không phải người bình thường, con bé là ngọc thố đấy! Con bé chắc chắn sẽ không đi con đường vừa vất vả vừa vô dụng đó đâu, ông trời nhất định đã sắp đặt cho nó con đường tốt hơn!”
Cứ tiếp tục mơ đi, tốt nhất là c.h.ế.t đuối luôn trong giấc mộng đẹp đó!
08
Từ sau khi Phương Mộng Nhã tẩy não cả nhà, họ ngày nào cũng mong Giang Linh phát tài đổi đời.
“Cô ơi, giúp con với...”
Giang Linh đột nhiên gọi điện cho tôi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Con không liên lạc được với Triệu Hàng, cậu ấy không nghe máy nữa rồi, con phải làm sao đây...”
“Triệu Hàng là ai?”
“Là cậu bạn trai lần trước chơi bóng rổ rồi cùng ăn ở nhà hàng đó.”
À, thì ra cái thằng tóc vàng chơi bóng rổ đó tên là Triệu Hàng.
“Con muốn đến trường tìm cậu ấy, nhưng mẹ không cho con ra khỏi nhà. Cô ơi, cô giúp con đi, cô giúp con hỏi thăm một chút, con xin cô...”
Tôi đến trường cấp ba của Giang Linh, tìm được giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Triệu Hàng là trẻ mồ côi, tuy có viện phúc lợi và nhà nước trợ cấp, nhưng không có tiền sinh hoạt, bình thường sống rất chật vật.
Môn bóng rổ là môn tiêu hao thể lực rất lớn, chỉ riêng lượng cơm ăn cũng đã hơn người bình thường.
Chưa kể còn phải dùng thêm thực phẩm chức năng và dinh dưỡng, số tiền đó thì càng không đủ.
Cậu ta được nhận vào trường cấp ba với tư cách học sinh năng khiếu thể thao, trình độ ban đầu cũng chỉ ở mức trung bình.
Nhưng ba năm nay, cậu ta tiến bộ vượt bậc, vượt xa bạn bè cùng trang lứa, giành được suất cộng điểm cho kỳ thi đại học.
Tất cả đều nhờ vào sự “cúng dường” hàng tháng của Giang Linh — có một “thần tài” như cô ta, Triệu Hàng cứ thế mà bồi bổ liên tục.
Triệu Hàng tiếp cận Giang Linh, bắt cô ta giảm cân, vẽ ra đủ giấc mơ màu hồng.
Hắn còn dạy cô ta làm giả bảng điểm, để nhận thêm tiền sinh hoạt từ gia đình.
Hắn đem toàn bộ tiền sinh hoạt hàng tháng của Giang Linh tiêu cho bản thân, dinh dưỡng theo kịp, lại biết cố gắng và tận dụng mọi nguồn lực xung quanh, nên đã tìm được con đường sáng cho mình.
Tuổi còn nhỏ mà tính toán thật giỏi...
Thành tích học tập của Triệu Hàng bình thường, nhưng nhờ có điểm cộng thể thao nên vừa đủ điểm vào một trường đại học thể thao không tồi.
Bây giờ, tương lai và tiền đồ hắn đều đã có, đương nhiên Giang Linh không còn giá trị lợi dụng nữa.
Triệu Hàng đã trưởng thành, trại trẻ mồ côi sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của cậu ta, nên tôi cũng không thể tìm được.
Giang Linh mỗi ngày chỉ ở nhà, ôm lấy điện thoại gọi liên tục, gửi tin nhắn không ngừng.
Cho đến khi Phương Mộng Nhã lại lên cơn.
“Trương Phương Phương ở làng bên giờ làm streamer rồi, kiếm được rất nhiều tiền. Cô ta livestream mỗi ngày, có biết bao người tặng quà cho cô ta.
“Trương Phương Phương cái bộ dạng đó, còn chẳng xinh bằng Linh Linh nhà mình, dựa vào đâu mà kiếm được tiền cơ chứ?”
Mẹ tôi cũng phụ họa bên cạnh:
“Trương Phương Phương mẹ gặp rồi, xấu lắm, quê mùa nữa. Cô ta thế mà cũng làm livestream được à?”
Phương Mộng Nhã được hậu thuẫn, lập tức lao đến trước mặt mẹ tôi:
“Đúng thế, biết đâu phúc khí của Linh Linh chính là làm streamer, nhẹ nhàng dễ dàng mà kiếm cả chục triệu mỗi năm. Con đi mua thiết bị livestream, Linh Linh nhà mình cũng phải làm hot girl mạng!”
“Giang Tần, cô là cô ruột nó, chẳng lẽ không nên góp chút sức sao?”
Tôi thật sự cạn lời, nhưng vẫn phải vờ như hợp tác:
“Quần áo của em, em sẽ đưa hết cho Linh Linh, lúc livestream con bé có thể mặc.”
Trước khi tôi chuyển khẩu ra khỏi hộ khẩu nhà này, tôi vẫn phải tiếp tục diễn trọn vai “gia đình êm ấm” cùng bọn họ.
Phải đẩy nhanh tiến độ thôi, tôi có linh cảm — nhà này đã rơi vào trạng thái mê muội rồi.
Chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, tôi tuyệt đối không để bị kéo xuống địa ngục cùng họ.