Dịch Hòa nghe rõ ràng những gì họ vừa nói, còn nhanh chóng tra cứu thông tin liên quan, cuối cùng rút ra một kết luận: món đầu tư này đáng để xuống tiền.
“Trước đây làm truyền thông kiếm được mấy trăm vạn, trong nhà cũng cho tiền tiêu vặt này nọ, em đều để dành lại. Phần lớn đã đem đi mua các sản phẩm quản lý tài chính, nhưng vẫn còn chừng hơn 300 vạn tiền mặt. Em có thể góp khoảng hai ba trăm vạn, cụ thể thì nghe các anh sắp xếp.”
Dịch Hòa vừa bẻ ngón tay vừa tính toán, chốt ra con số.
Tô Tử Du hơi ngẩn người, nhìn Dịch Hòa không nhịn được hỏi:
“Làm truyền thông kiếm được nhiều vậy thật sao?”
“Lúc Âm Lãng mới ra mắt em đã chơi rồi, sau đó bắt đầu có thể bán các vật phẩm trong game, em livestream dạy người khác cách thao tác, cách bán hàng kiếm lời. Lần đầu tiên dạy học là kiếm được tròn 100 vạn. Sau này thì tự làm kênh, nhận quảng cáo, bán sản phẩm, cũng lời không ít. Thật ra em cũng không làm nghiêm túc đâu, chủ yếu là đi chơi tiện thể quay lại chút vlog đời thường, có lẽ do không khí video tương đối sang xịn nên hút được không ít fan.”
Dịch Hòa chia sẻ quá trình khởi nghiệp, nghe cứ như kiếm tiền dễ như uống nước. Tô Tử Du nghe mà chỉ thấy chua chát, làm truyền thông mà kiếm thế này, mình làm minh tinh rốt cuộc là tính cái gì?
“Cũng dễ hiểu, chắc bởi vì bản thân em vốn đã có tiền. Tiền lúc nào cũng chảy về tay người đã sẵn có tiền mà.”
Từ Thanh Dã thở dài. Cuối cùng cũng hiểu vì sao Dịch Hòa hút fan. Dịch Hoà không cố ý khoe mẽ, chỉ đơn giản là chia sẻ cuộc sống vui vẻ của một phú nhị đại. Mà dạng thiết lập như vậy vốn đã rất được ưa chuộng, đến mức nhiều công ty còn thuê người đóng giả. Còn Dịch Hòa thì vốn là thật, nên làm gì cũng nhẹ nhàng như không.
Từ Thanh Dã nhìn Dịch Hòa một cách nghiêm túc, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Tiểu Kim Đồng này nhìn cũng đúng là rất “được việc”. Anh sờ sờ cằm, nở nụ cười có chút đáng khinh:
“Người anh em, cậu là phú nhị đại à, vậy chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
“Ông chủ à, anh cứ nói đừng khách sáo như vậy.”
Dịch Hòa thấy biểu cảm Từ Thanh Dã thì hơi cảnh giác.
“Nếu mà em giàu như vậy, chi bằng tiền lương em thấy tạm 3.000 tệ có được không?”
Từ Thanh Dã hơi ngại ngùng. Khởi nghiệp đã thiếu vốn, có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.
Dịch Hòa không ngờ mặt Từ Thanh Dã lại dày đến vậy, bật cười:
“Sao không anh nói luôn đi, hỏi em đi làm khỏi trả lương luôn được không ?”
“Anh đùa thôi, nghiêm túc quá làm gì. Quay lại chuyện đầu tư đi.”
Từ Thanh Dã cười ha ha mấy tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề.
Tô Tử Du không kiếm được bao nhiêu, nhưng người yêu thì có tiền. Giang Bác Tề là đỉnh lưu, năng lực hút tiền cực mạnh, 1.000 vạn nói lấy ra là ra được. Còn Từ Thanh Dã, tuy tính cách ôn hòa, nhưng cũng muốn kiếm tiền. Cuối cùng quyết định chia ra: Giang Bác Tề và Tô Tử Du góp chung 500 vạn, Từ Thanh Dã và Dịch Hòa mỗi người 250 vạn.
“Ông chủ, hóa ra anh cũng là phú nhị đại nha.”
Lúc Dịch Hòa biết địa chỉ nhà của Từ Thanh Dã thì hơi bất ngờ. Căn biệt thự đơn lập ở khu đó không hề rẻ, dù là khu chung cư cũ, nhưng từng một thời rất sang trọng.
Từ Thanh Dã ở một mình tại đây, nội thất lại được chăm chút kỹ càng, hiển nhiên không phải người đơn giản. Giờ còn nhẹ nhàng rút ra 250 vạn, rõ ràng cũng có chút gia thế.
“Anh là đang tiêu trước tương lai của mình đấy, chỉ dựa vào căn nhà kia mà cầm cố được một ít tiền thôi, lỡ mà xui, không chừng phải bán nhà bù lỗ.”
Từ Thanh Dã không giải thích nhiều. 250 vạn lấy ra là thật, nhưng sau đó thì gần như chẳng còn đồng nào. Khoản này nếu muốn hồi vốn cũng phải mất ít nhất hai năm. Phim truyền hình dù quay xong cũng còn cả đống thủ tục mới được phát sóng, mà có phát sóng thì mới bắt đầu tính tiền. Một khi phát sóng cũng phải ít nhất hai tháng mới vào giai đoạn kiếm lời.
Mà tiền kiếm được chủ yếu đến từ quảng cáo, phát lại, bản quyền các kiểu, thời gian kết toán thì dài lê thê. Hai năm lấy được tiền về coi như là nhanh.
Trong lúc chờ tiền về thì sống thế nào, lại là một vấn đề khác. Từ Thanh Dã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên tranh thủ “đào” thêm vài quả dưa lớn, kiếm ít tiền phí truyền thông marketing.
Còn với Tô Tử Du, đây là lần đầu tiên cậu mang tiền đầu tư vào đoàn phim, càng nghĩ càng thấy bất an:
“Nếu chuyện em đầu tư vào đoàn bị bới ra thì sao? Anti fan của em vốn đã đông rồi, kiểu gì cũng bị nói là tài nguyên ép lên thôi.”
Tô Tử Du tưởng tượng ra cảnh mình bị gán mác “dùng tiền đè người”, trong lòng lạnh run.
“Đầu tư vào đoàn phim đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Với lại, trình tự phát ngôn là phải rõ ràng: trước tiên nói cậu được chọn nhờ thử vai, sau đó đoàn thiếu kinh phí, cậu mới bỏ tiền lấp chỗ trống. Không phải là ‘dùng tiền mua vai’. Nhớ chưa?”
Từ Thanh Dã sắp xếp lại cách nói, hoàn toàn không nói dối câu nào, chỉ đơn giản là bỏ qua phần đầu đuôi tiền bạc, làm mờ vài khái niệm nhưng chẳng ai có thể bắt bẻ được lý do đó.
Tô Tử Du lẩm nhẩm thuộc lòng đoạn lời thoại kia, rồi giơ ngón cái với Từ Thanh Dã, đúng là cao thủ truyền thông, đổi trắng thay đen là chuyện thường ngày.
Tán gẫu một lát, bên đoàn phim cũng xác nhận đầu tư xong, Từ Thanh Dã tiễn hết mọi người đi, lại quay về ghế sofa xem tiếp 《Thiên Tử Minh》.
Phim đã chiếu hơn một nửa, nhưng hoàn toàn không còn cảnh nào của Thẩm Xác. Vai binh lính của cậu, xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất, có thể nói là “cảnh quay khó phát hiện”.
Nửa đầu phim gần như là đất diễn khóc lóc của Tô Tư Hành. Cảnh của Thẩm Xác bị cắt vụn, tách ra đủ kiểu. May sao, khi chương trình giải trí 《Lấy Mạng Ngươi Danh Hạ》 được phát sóng có một ít tư liệu ngoài lề, cuối cùng cũng có đất diễn cho Thẩm Xác xuất hiện trở lại một cách đầy sáng tạo.
Trong 《Lấy Mạng Ngươi Danh Hạ》, Thẩm Xác có kha khá cảnh khóc. Đoàn phim tung ra vài đoạn: khóc nhịn đau, khóc tê tâm liệt phế, khóc ấm ức… khóc có trình tự, có kỹ thuật đủ thể loại.
Thế là gần đây có nhiều fan làm clip cắt ghép video Thẩm Xác, trong đó có một fan nổi bật cắt một câu chuyện cổ phong giữa Thẩm Xác (vai cổ trang) và Tô Tư Hành (vai hiện đại).
Câu chuyện đại khái thế này: thiếu niên hiện đại Cố Lê thường xuyên mơ thấy một người khoác nguyệt bạch trường bào, bước đi nhẹ nhàng như thần tiên. Ban đầu mơ nhưng chẳng thấy rõ mặt, dần dần mộng cảnh rõ ràng hơn, rồi cậu nhìn thấy cả đời của người kia.
Tô Tư Hành trong mộng một đời thất bại nhưng cũng rực rỡ. Cố Lê bị thiếu niên hấp dẫn, càng ngày càng muốn khám phá thêm. Từ đó ngày nào cũng mong ngủ sớm để mơ tiếp. Nhưng càng cố lại càng không mơ được nữa, người trong mộng dường như đã rời xa, cắt đứt liên hệ.
Cố Lê bắt đầu hoảng loạn. Cậu uống thuốc ngủ, mong được gặp lại người kia.
Cuối cùng, khi mơ lại thấy người ấy đang nằm lặng lẽ trong xe ngựa, đã mất đi sinh mệnh. Cố Lê khóc đến tê tâm liệt phế, cảnh mộng vỡ vụn, mọi thứ chìm vào hắc ám…
Câu chuyện tuy đơn giản, nhưng với lượng tư liệu hạn chế, có thể cắt dựng như vậy đã là rất đáng khen. Kết phim là Cố Lê và Tô Tư Hành cùng rơi vào hôn mê, rồi gặp lại nhau ở một thế giới khác.
Từ Thanh Dã xem xong vài lần video, có lúc không khỏi khâm phục trí tưởng tượng của nhân loại.Hai đoạn tư liệu chẳng liên quan gì, thế mà cũng có thể cắt ra được một câu chuyện đầy cảm xúc.
Anh mua lượt mở rộng cho video, rồi dùng vài tài khoản phụ để marketing nhẹ nhàng.
Thẩm Xác có rất nhiều điểm để khai thác truyền thông. Lần này, Từ Thanh Dã chỉ đẩy mạnh mục “#Tuyệt mỹ khóc diễn#”.
Những thứ khác, khán giả chưa thấy thì có khen cũng không thấm được.
Từ Thanh Dã cắt ghép các cảnh khóc nổi bật của Thẩm Xác, rồi tung ra mấy video tổng hợp.
“Vì sao phải ghép với video người khác? Để riêng Thẩm Xác thôi không được sao?”
Tào Mộ An ngồi cạnh nhìn Từ Thanh Dã làm việc, có chút khó hiểu. Cô từng xem nhiều video như vậy, biết rõ rất dễ bị kéo ra so sánh. Ghép Thẩm Xác với mấy diễn viên khác, rõ ràng không cùng đẳng cấp, dễ bị fan của đối phương đem ra công kích.
“Vật hợp theo loài, người chia theo nhóm. Anh cắt Thẩm Xác ghép với mấy diễn viên hàng đầu, thật ra là đang cọ danh tiếng đó. Nếu đã bị đem ra so sánh thì chứng tỏ người ta mặc định hai bên ‘cùng level’. Còn nếu cứ để Thẩm Xác ghép với mấy kẻ hạng ba thì ấn tượng người ta cũng chỉ là hạng ba thôi. Ngược lại, nếu đặt cùng các màn diễn kinh điển, theo thời gian cũng sẽ được nhìn nhận là kinh điển.
Đương nhiên, làm vậy cũng có rủi ro nếu diễn quá tệ thì sẽ bị chê cười. Nhưng rõ ràng Thẩm Xác không tệ. So với người ta cũng không thua bao nhiêu.”
Từ Thanh Dã mở video mình vừa dựng xem lại một lần nữa. Mỗi đoạn đều là kinh điển. Khi chuyển đến phần của Thẩm Xác, không hề cảm thấy lạc quẻ. Trái lại, ánh mắt rơi lệ kia rất dễ khiến người ta đồng cảm.
Tào Mộ An nhìn theo trong lòng cũng phải công nhận đúng là có cảm giác Thẩm Xác không hề kém cạnh gì mấy người kia.
“Nghe anh nói xong, tự dưng em lại có ảo giác là Thẩm Xác đã vào nghề nhiều năm rồi đấy.”
“Em viết báo cáo công việc tháng này cho anh nhé, anh đi đón Thẩm Xác, hôm nay em ấy quay về rồi.”
Đoàn phim đã đóng máy, Thẩm Xác gọi điện cho Từ Thanh Dã. Hai người cũng lâu rồi chưa gặp, Từ Thanh Dã đã hứa sẽ đến đón, nên không rảnh nhiều lời với Tào Mộ An, tiện tay giao luôn công việc cho cô.
Thẩm Xác quay xong, trợ lý tạm thời Phương Tiểu Kỳ cũng sắp trở về chỗ Tô Tử Du dù sao cũng chỉ là hỗ trợ tạm thời.
Cùng Thẩm Xác làm việc gần ba tháng, Phương Tiểu Kỳ thực lòng thấy luyến tiếc. Thẩm Xác là người rất dễ chịu, không có kiểu mắc bệnh ngôi sao, làm việc bên cạnh cậu vừa thoải mái lại vui vẻ.
“Chờ em ký hợp đồng với công ty quản lý, nếu vẫn chưa có trợ lý thích hợp thì nhất định phải liên hệ chị nha. Bên anh Tô trợ lý nhiều lắm, thiếu chị cũng chẳng sao đâu.”
Lúc Từ Thanh Dã lái xe đến, Phương Tiểu Kỳ vẫn bịn rịn giúp Thẩm Xác chất hành lý vào cốp.
“Đợi em xác định xong công ty, nhất định sẽ liên hệ chị.”
Thẩm Xác gật đầu. Phương Tiểu Kỳ làm việc nghiêm túc, anh không có gì để chê, so với việc tốn thời gian làm quen với trợ lý mới, tiếp tục hợp tác với cô cũng là một lựa chọn không tệ.
Lên xe Từ Thanh Dã khởi động. Phương Tiểu Kỳ đứng tại chỗ nhìn theo một lúc mới chịu rời đi.
Từ Thanh Dã nhìn gương chiếu hậu, giọng điệu hơi mang theo chút giễu cợt:
“Cũng đào hoa quá nhỉ, người ta luyến tiếc không muốn rời em kìa.”
“So với anh thì còn kém xa.”
“Em cũng khiêm tốn quá rồi đó.”
Từ Thanh Dã bật cười, coi lời Thẩm Xác là nói đùa. Dạo gần đây anh ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc, không gây ra chuyện gì. Mỗi ngày cặm cụi viết bài, thi thoảng có va chạm chút với Dịch Hòa ở khách sạn 5 sao, cũng chỉ để tiện công tác mà thôi!
Dưa gần đây ít, anh chủ yếu đi mấy sự kiện truyền thông, vài hoạt động thương mại, thỉnh thoảng viết vài bài văn “mềm” kiếm chút nhuận bút. Nói thật lòng, nịnh fan và chém gió không dễ dàng gì, cũng xứng đáng được tự thưởng cho bản thân.
“Em hẹn với bên Huy Hoàng Phim Ảnh rồi, vài hôm nữa sẽ gặp mặt nói chuyện. Nếu thuận lợi thì có thể ký được. Dạo này em tính tranh thủ đi học tiếp, lúc quay phim bỏ lỡ không ít lớp.”
Từ Thanh Dã từng tìm lớp diễn xuất và vài khóa học cho Thẩm Xác, nhưng vì bận đóng phim nên chưa học xong. Giờ rảnh thì tranh thủ học tiếp, chứ chậm chút nữa lại quay cuồng cả lên.
Thẩm Xác hiện chưa ký với công ty quản lý nào, nhưng cũng nhận được không ít lời mời làm việc. Có điều mấy kịch bản gửi tới đều bình thường, phần lớn là những đoàn phim nhỏ muốn "hít ké" độ hot của anh.
Duy nhất coi như tạm ổn là lời mời chụp tạp chí, nhưng cũng chỉ là thời trang trong nước, độ phủ sóng không cao. Tạm thời anh chưa nhận thêm công việc nào. Một phần vì cảm thấy bản thân chưa có đủ kinh nghiệm để đánh giá chất lượng dự án, phần khác là vì thực sự muốn nghỉ ngơi.
Bộ phim vừa rồi tiêu hao quá nhiều cảm xúc, đặc biệt là những phân đoạn khóc dài lê thê nặng nề. Anh cần thời gian để điều chỉnh lại tinh thần.
“Trước mắt đừng vội đi học, anh đã sắp xếp cho em một chuyến ‘du lịch’ sau tốt nghiệp. Dù muộn chút, nhưng nên có vẫn phải có. Bằng không cả đời sẽ thấy thiếu một mảnh ký ức quan trọng.”