Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 38

Từ Thanh Dã ở nhà lập một vài kế hoạch du lịch ngắn ngày, phần lớn là ở quanh các quốc gia lân cận. Thẩm Xác tuy rằng chưa nổi tiếng, nhưng cũng có chút danh tiếng, đi nước ngoài chơi sẽ thuận tiện hơn đôi chút.

Trên đường đi, Từ Thanh Dã nói với Thẩm Xác không ít kế hoạch. Thẩm Xác cơ bản đều nghiêm túc lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến của mình. Phần lớn thời gian, ánh mắt anh luôn dừng trên người Từ Thanh Dã, nhìn dáng vẻ hoạt bát khi anh nói chuyện, cũng bất giác nở nụ cười.

Chỉ là nụ cười ấy, đến khi đẩy cửa bước vào nhà thì liền tan biến.

Trong phòng khách có một người đang ngồi. Người nọ dựa vào ghế sofa, trong tay cầm laptop làm việc. Nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu liếc nhìn ra cửa, thấy người liền giơ tay vẫy vẫy xem như chào hỏi.

Dịch Hòa nhìn thấy Từ Thanh Dã thì lên tiếng chào. Vừa định cúi đầu làm việc tiếp thì bắt gặp Thẩm Xác đang đứng sau lưng đối phương với vẻ mặt hơi cau mày.

Ánh mắt Dịch Hòa lập tức bị cuốn hút. Thẩm Xác có diện mạo thật sự rất nổi bật. Dịch Hoà nhìn lướt qua Thẩm Xác, rồi lại nhìn Từ Thanh Dã ân cần giúp Thẩm Xác mang đồ, trong lòng đại khái đã có suy đoán.

Đây là... “cha của lão bản” đây sao!

“Đây là Dịch Hòa, nhân viên mới của anh. Phòng làm việc xa quá nên dạo này cậu ấy làm việc ở nhà. Nếu em thấy phiền, anh sẽ bảo cậu ấy ra ngoài.”

Từ Thanh Dã nhìn thấy Dịch Hòa liền thuận tiện giải thích với Thẩm Xác. Giọng anh nói không lớn, nhưng lại vừa đủ để Dịch Hòa nghe thấy, khiến cậu lập tức đứng bật dậy.

Cái kiểu “vì sắc quên bạn” cũng không cần trắng trợn vậy chứ! Tối thiểu cũng nên nghĩ đến tâm tình của nhân viên nha! Cái gì gọi là bảo người ta ra ngoài hả???

“Đây là nhà anh mà, anh muốn ai đến cũng được, em không ý kiến.”

Thẩm Xác khẽ gật đầu chào Dịch Hòa xem như xã giao, sau đó xách đồ đạc vào phòng. Từ Thanh Dã vội vàng đuổi theo, cũng không có ý định giới thiệu thêm về Thẩm Xác một cách tử tế.

Chờ hai người đi rồi, Dịch Hòa mới chậm rãi nhận ra Thẩm Xác trông hơi quen mắt, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

“Phòng của em, anh đã nhờ dì giúp việc quét dọn sạch sẽ, khăn trải giường và vỏ chăn cũng đã được thay mới. Em cứ yên tâm. Còn Dịch Hòa, anh để cậu ấy sang thư phòng làm việc, sẽ không ảnh hưởng gì đến việc nghỉ ngơi của em. À còn chuyện du lịch, em cứ từ từ suy nghĩ, gần đây không gấp thì đừng vội ra ngoài.”

“Anh đừng vội như vậy, em cũng đâu phải trẻ con, mấy chuyện này em tự lo được. Anh ngồi nghỉ một lát đi.”

Thẩm Xác đẩy Từ Thanh Dã ngồi xuống ghế, còn mình thì bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

“Vậy em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa mình ra ngoài ăn.”

Từ Thanh Dã không ngồi yên được bao lâu đã lại đứng dậy, chào Thẩm Xác một tiếng rồi đi ra ngoài.

Dịch Hòa đã hoàn toàn mất tâm trạng làm việc, ngồi trên sofa đung đưa chân, ánh mắt không rời hướng phòng của Thẩm Xác. Thấy Từ Thanh Dã đi ra, cậu lập tức nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ:

“Vì sắc quên nghĩa.”

“Gì vậy? Anh vừa bước ra mà em đã đội ngay cho anh cái mũ to tướng thế này?” 

Từ Thanh Dã chỉ vào mình, không hiểu sao lại bị hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.

Dịch Hòa đứng dậy, tiến đến gần Từ Thanh Dã, đưa tay chỉ vào phòng Thẩm Xác.

“Bạn trai anh à? Trông đẹp trai thật đấy.”

“Em nói linh tinh gì thế, đó là bạn anh!”

“Ồ, còn chưa theo đuổi được à? Thế thì cố gắng lên nhé. Người đẹp trai thế kia chắc chắn có không ít người để ý, phải nỗ lực nhiều vào.”

Dịch Hòa như bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu. Sự ân cần của Từ Thanh Dã đúng thật là có vẻ giống kiểu “vẫn chưa theo đuổi được”.

“Em rốt cuộc đang nói linh tinh gì thế? Giữa bọn anh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, đừng nghĩ bậy bạ làm hỏng tình bạn của anh.”
Từ Thanh Dã đẩy Dịch Hòa một cái, chỉ về phía thư phòng:
“Vào thư phòng làm việc đi, không có chuyện gì thì đừng ra, hoặc lên lầu cũng được, nói chung là yên tĩnh chút.”

“Chậc chậc chậc, anh như này mà còn nói trong sáng, em thật sự không hiểu nổi anh luôn.”

Dịch Hòa liếc một cái đầy xem thường rồi ngửa đầu trời than, thấy Từ Thanh Dã định giơ tay đánh, liền ôm laptop nhanh chóng biến mất, nhưng trong lòng vẫn không quên âm thầm mắng mỏ mấy câu.

Từ Thanh Dã nhìn bóng lưng Dịch Hòa rời đi âm thầm lắc đầu, người tầm thường như vậy thì sao hiểu được tình cảm đẹp đẽ giữa anh và Thẩm Xác chứ.

Để chứng minh mình tuyệt đối không phải loại người “vì sắc quên bạn”, buổi tối ăn cơm Từ Thanh Dã còn gọi cả Dịch Hòa xuống ăn cùng. Cuối cùng Dịch Hoà cũng nhận ra Thẩm Xác. 

Dịch Hoà đâm nhẹ vào vai Từ Thanh Dã, ghé sát tai thì thầm bằng chất giọng chỉ hai người nghe thấy:

“Ghê nha, anh có bản lĩnh thật.”

Nghe giọng điệu âm dương quái khí của Dịch Hòa, Từ Thanh Dã tự động hiểu là: anh có bản lĩnh thật nha còn tán được cả nam minh tinh!”

Từ Thanh Dã lười đôi co, trợn mắt một cái rồi cố ý dịch người ra xa Thẩm Xác một chút, kéo rộng khoảng cách.

Hai người một trái một phải, nhỏ giọng trò chuyện, nhưng toàn bộ đều lọt vào mắt Thẩm Xác.

“Giới thiệu chính thức một chút.Thẩm Xác bạn tốt nhất của anh là diễn viên, sau này sẽ bận rộn nhiều, có khi chẳng còn cơ hội gặp nhau. Giờ chào hỏi làm quen là được rồi, không cần quá thân.”

Nói xong lại quay sang phía Dịch Hòa: “Dịch Hoà em cũng biết rồi.”

“Chậc chậc chậc, em đúng là không nên tới đây luôn.”

Dịch Hòa cúi đầu ăn mấy miếng cho hả giận, tự nhủ phải ăn nhiều vào bù đắp cho vết thương lòng hôm nay.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Từ Thanh Dã cùng Thẩm Xác bắt đầu chuyến hành trình sang xứ sở hoa anh đào, dự định đi một vòng Nhật Bản rồi quay về. Phía đoàn phim 《 Lấy Mạng Ngươi Danh Hạ 》 vẫn còn vài hoạt động cần phối hợp quảng bá, nên hai người cũng phải canh thời gian hợp lý.

Phong cách du lịch của Từ Thanh Dã là hòa mình vào nhịp sống, anh đặt một khách sạn suối nước nóng thoải mái, dự định sẽ ngủ nướng đến tự nhiên tỉnh, rồi mới ra ngoài dạo chơi. Anh không làm kế hoạch chi tiết mà chỉ có một ý tưởng mơ hồ, chủ trương “tùy duyên”.

Thẩm Xác nghe xong, cảm thấy chẳng cần phải xuất ngoại, tìm đại một khách sạn nghỉ dưỡng trong nước nằm cũng có hiệu quả tương tự.

“Vẫn là khác nhau chứ! Sáng nay anh vừa định đi thử suối nước nóng ngoài trời, lát nữa mình đi luôn.”

Từ Thanh Dã lật lại danh sách đã lưu sẵn, tuy không lên kế hoạch cụ thể, nhưng những hoạt động muốn thử thì anh đã ghi chú đầy đủ.

Không phải mùa du lịch cao điểm nên khách sạn khá vắng, khu suối nước nóng ngoài trời cũng được chia ra nhiều khu chức năng khác nhau, thiết kế thành từng bậc. Từ Thanh Dã thay đồ bơi, khoác khăn tắm đi ra, thì đã thấy Thẩm Xác từ xa.

Vì vai diễn trước đây phải giảm cân, Thẩm Xác từng gầy đến mức cơ bắp cũng không nhìn ra. Nhưng bây giờ, thân hình cậu đã không còn cảm giác gầy yếu, trên người phủ lên một lớp cơ bắp mỏng, dáng người cực kỳ đẹp mắt.

“Em hồi phục cơ bắp nhanh thế à? Trước đây nhìn cứ như con gà ốm yếu vậy.”

Từ Thanh Dã không nhịn được mà đưa tay nhéo thử một cái. Anh từng thử tập luyện một thời gian, đáng tiếc chẳng ra kết quả gì, đến giờ vẫn là một thân thịt mềm. (Edit: ăn đậu hủ thành thạo ghê …)

"Phần hậu kỳ quay xong cũng không còn u ám bao nhiêu, vì tạo hình về sau khác với giai đoạn trước nên em quay lại ăn uống đầy đủ, rèn luyện thêm một thời gian là phục hồi gần bằng như cũ."

Thẩm Xác nói nghe thật nhẹ nhàng, khiến trong lòng Từ Thanh Dã dâng lên một trận ghen ghét: tại sao thân thể của Thẩm Xác lại dễ dàng như vậy ?

"Để anh sờ cơ bụng cọ cọ thử xem, anh khẳng định cũng có thể!"

Từ Thanh Dã vươn tay định chạm vào cơ bụng Thẩm Xác, nhưng lại bị đối phương nắm cổ tay giữ lại.

"Đừng có sờ linh tinh."

"Đúng là keo kiệt!"

Thẩm Xác không cho, Từ Thanh Dã cũng không ép, hớn hở chạy về phía suối nước nóng.

Ngâm mình trong suối, Từ Thanh Dã nhắm mắt lim dim hưởng thụ, trong tay còn cầm một quả trứng suối nóng lột sẵn. Nếu không phải còn phải đi làm, sống kiểu này mỗi ngày cũng không tồi chút nào.

Thẩm Xác đứng bên bờ ao nhìn Từ Thanh Dã, bị gọi hai tiếng mới chịu xuống nước.

"Ra ngoài chơi thì vui vẻ tí đi, đừng nghiêm túc vậy chứ."

Từ Thanh Dã vẩy nước về phía Thẩm Xác, ra hiệu cậu thả lỏng.

"Em rất vui mà."

Thẩm Xác lau nước trên mặt, cũng lấy một quả trứng lên. Nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu, Từ Thanh Dã có hơi không tin, lại bắn thêm vài giọt nước hướng lên người Thẩm Xác.

Nhìn bộ dáng Thẩm Xác mà bắt đầu nghi ngờ: có khi nào cậu nhập vai quá sâu bị ảnh hưởng rồi không? Mới đầu quen đâu có nghiêm túc đến này?

Bị bắn nước, Thẩm Xác chẳng có phản ứng gì, chỉ đưa quả trứng cho Từ Thanh Dã. Từ Thanh Dã nhận lấy, cắn một miếng rồi lại dịch người đến gần, dưới nước hai người chạm chân vào nhau, Từ Thanh Dã nhẹ nhàng đá Thẩm Xác một cái.

“Dạo này tâm trạng của em ổn không? Có thường cảm thấy chán nản, phiền lòng, thấy cuộc đời này nhạt toẹt không?”

“Không có. Em thật sự đang rất vui, hiện tại đây chính là trạng thái vui vẻ của em đó. Chỉ là em không giỏi cười thôi.”

Thẩm Xác biết Từ Thanh Dã lại đang lo anh nhập diễn quá sâu, nên cố gắng gượng ra một nụ cười để chứng minh bản thân vẫn ổn. So với trước đây, bây giờ đúng là anh đã cởi mở và vui vẻ hơn rất nhiều.

“Thật không đó?”

Từ Thanh Dã vẫn bán tín bán nghi, thừa dịp Thẩm Xác không để ý thì đưa tay ra cào nhẹ một cái. Thẩm Xác không phòng bị, liền bị Từ Thanh Dã nhào tới, mà trong nước không dễ giữ thăng bằng, động tác lại quá mạnh nên Từ Thanh Dã trực tiếp... ngã nhào vào lòng ngực của Thẩm Xác.

Từ Thanh Dã không ngờ lại thành ra thế này. Dán sát vào Thẩm Xác khiến anh có hơi ngượng, ngẩng đầu muốn cười gượng cho qua nhưng không cười nổi. Anh giãy giụa định đứng lên, nhưng tư thế hiện tại khó phát lực, đành phải đẩy đẩy Thẩm Xác ra hiệu đỡ mình một cái. Ai ngờ Thẩm Xác chẳng những không đẩy ra, mà còn... ôm chặt hơn. (Edit: đậu hủ phải ăn qua ăn lại mới ngonn nha….)

Từ Thanh Dã định mắng người, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên nhìn thấy có hai người đang đi về phía họ, hơn nữa một trong hai còn trông quen mắt.

“Đừng nhúc nhích.”

Từ Thanh Dã lập tức cúi xuống, tiếp tục nép sát vào Thẩm Xác, từ sau tảng đá giả lén lút nhìn ra ngoài.

Hai người kia trông vô cùng thân mật, nhìn là biết kiểu tình nhân hẹn hò. Một người có ngoại hình nổi bật, không ai khác chính là tiểu hoa đang nổi – Đồ Dung. Người còn lại là một người đàn ông trung niên, tuy Từ Thanh Dã không nhận ra tên, nhưng trông cũng thấy quen mặt.

Thẩm Xác bị ôm bất ngờ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong suối nước nóng hình như đột nhiên... tăng mạnh.

“Điện thoại! Mau đưa anh điện thoại!”

Từ Thanh Dã nhỏ giọng hối, đi du lịch mà cũng đụng phải dưa thì đúng là ông trời ưu ái anh quá rồi! Quả là “thánh thể ăn dưa” trời sinh!

Thẩm Xác lục lọi một hồi mới mò được điện thoại trong đống khăn, đưa cho anh. Từ Thanh Dã tranh thủ chụp vài tấm, nhưng đối phương càng đi càng gần, gần đến mức có thể thấy rõ mặt. Lo sợ bị lộ, anh liền né máy ảnh sang bên rồi bất ngờ ôm lấy Thẩm Xác, giả bộ như đang... hôn.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, kèm theo đó là giọng cười yêu kiều vang lên:

“Ha ha ha ha, Nhật Bản đúng là mở mang tầm mắt thật nha, giữa ban ngày ban mặt mà hai người đàn ông đã ôm hôn nhau rồi.”

Nghe tiếng nói dần xa, Từ Thanh Dã mới buông Thẩm Xác ra. Nhưng Thẩm Xác lúc này lại đang nhìn anh với ánh mắt... vô cùng phức tạp.

Từ Thanh Dã như bị điện giật, lập tức nhảy dựng lùi lại mấy bước.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Vừa rồi anh….!”

Từ Thanh Dã vừa xoa tay vừa tự kiểm điểm ,vừa rồi anh thật giống một tên b**n th**!

“Không sao... chỉ là chân có hơi tê.”

Thẩm Xác đáp, giọng hơi khàn. Lúc nãy môi Từ Thanh Dã gần như chạm vào môi anh, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể hôn thật. Nhưng anh lại không dám động đậy, sợ dọa người trong lòng chạy mất.

“Anh lát nữa về sẽ xoa cho em. Giờ để anh xem chụp có rõ không đã.”

Từ Thanh Dã thuận tay xoa bừa mấy cái cho có, rồi cầm điện thoại lên kiểm tra ảnh.

Bình Luận (0)
Comment