Chương 38:
Sớm biết có thể gặp được Đồ Dung, Từ Thanh Dã đã mang theo máy ảnh. May mà khoa học kỹ thuật giờ đã phát triển, độ phân giải điện thoại cũng không tệ, phóng to ra xem vẫn có thể nhìn rõ mặt mũi.
Từ Thanh Dã xem qua một lượt, chọn mấy tấm hình rồi gửi vào group làm việc, tag thẳng hai người.
Từ Thanh Dã: @Tào Mộ An @Dịch Hòa, tra giúp anh nam chính trong hình là ai. Mười phút. Anh cần toàn bộ thông tin của anh ta.
Tào Mộ An: Má ơi, không phải anh đang nghỉ phép sao? Cái gì đây, cái gì vậy trời?! Anh lại vớ được tin nóng rồi, là Đồ Dung đấy! Dạo này cô ấy hot lắm luôn! Bộ phim kia của cổ đóng em đang cuồng theo dõi đó!
Tào Mộ An trước máy tính suýt rớt cằm. Cô quay đầu nhìn sang Dịch Hòa, người cũng đang bày ra biểu cảm phức tạp giống mình.
Hiện tại hai người đang làm việc tạm ở một phòng trống tầng hai, sửa sơ lại thành một kiểu văn phòng đơn giản, còn để thêm cái ghế sofa cho thoải mái.
Ban đầu cả hai đang nằm ườn thoải mái trên sofa vừa làm việc vừa lướt mạng, giờ thì bị cú sốc làm cho ngồi bật dậy ngay ngắn.
Dịch Hòa liếc Tào Mộ An, rồi lại nhìn đám ảnh kia, lập tức gõ bàn phím.
Dịch Hòa: Ông chủ uy vũ! Đi du lịch cũng không quên tìm đường kiếm tiền cho công ty. Quả thật là tấm gương sáng cho tụi nhỏ noi theo!
Từ Thanh Dã: Lắm lời! Mau làm việc cho anh!
Từ Thanh Dã vừa thúc giục hai người làm việc, bản thân thì cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ngâm mình trong suối nước nóng nữa.
Rất muốn nhanh chóng về phòng thu dọn đồ, bắt đầu tra cứu thông tin. Nhưng quay sang thấy Thẩm Xác có vẻ hơi ngượng ngùng, dù gì cũng là mình lôi người ta đi chơi, kết quả lại một lòng nghĩ chuyện công việc.
May mà ngâm suối nóng cũng không nên quá lâu, hai người ở trong đó một lát rồi cùng nhau quay về phòng.
Từ Thanh Dã vừa đi vừa nhìn quanh, mong tìm lại được Đồ Dung thêm lần nữa. Vài tấm ảnh vừa rồi tuy chụp được nhưng sức thuyết phục chưa đủ, cũng không chứng minh được gì rõ ràng, tốt nhất vẫn nên có thêm chi tiết mới.
“Chỗ này chủ yếu là mấy người ở quanh đây tới chơi, nếu anh ra ngoài đi dạo thì chắc sẽ gặp lại thôi.”
Thẩm Xác mở cẩm nang du lịch tra một lượt, chia sẻ cho Từ Thanh Dã những điểm tham quan và nhà hàng nổi bật gần khu này. Đối phương trông cũng giống khách du lịch, biết đâu sẽ xuất hiện ở những nơi đó.
“Em tới để cùng anh đi du lịch, không cần phải nhường nhịn anh vậy đâu.”
Thái độ của Thẩm Xác khiến Từ Thanh Dã càng thấy xấu hổ. Anh đúng là chẳng ra gì!
“Dù sao cũng là đi chơi, có mục đích hay không cũng không quan trọng.”
Thẩm Xác không quá để tâm, khẽ lắc đầu. Từ Thanh Dã thực ra cũng chỉ tiện tay chụp vài tấm hình thôi, dù gì họ cũng đi cùng hành trình, biết đâu vì công việc mà Từ Thanh Dã sẽ chủ động ghé thêm vài chỗ tham quan, chứ không thì phần lớn thời gian có khi chỉ nằm lỳ trong khách sạn.
“Nghe cũng hợp lý, vậy tụi mình lên kế hoạch chút đi.”
Từ Thanh Dã kéo tay Thẩm Xác. Chụp lén là kỹ năng sống, mà muốn chụp trước mặt chính chủ lại không bị phát hiện thì càng khó.
“Nếu tụi mình gặp lại bọn họ, thì cứ giả vờ l*m t*nh nhân đi. Lúc đó anh chụp hình cho em, em chụp hình cho anh, tự sướng mấy tấm linh tinh cũng chẳng ai nghi ngờ. Góc máy lệch chút là bắt được họ thôi. Còn nếu không gặp thì cứ chơi như bình thường.”
Kế hoạch của Từ Thanh Dã cứ vậy mà đơn giản mà trực tiếp dù gì trước đó cũng đã “gặm” được một hồi rồi.
Thẩm Xác nghe xong, biểu cảm khó mà hình dung nổi.
“Kế hoạch của anh hoàn hảo quá đúng không? Chỉ tiếc là không mang theo máy ảnh chuyên dụng, nếu không thì mọi chuyện còn dễ hơn nhiều.”
Từ Thanh Dã khá hài lòng với kế hoạch của mình. Tình nhân đi du lịch, chụp hình khắp nơi cũng là chuyện bình thường mà.
Thẩm Xác không bình luận gì về kế hoạch ấy, chỉ vươn tay ra trước mặt Từ Thanh Dã.
“Làm gì vậy?”
Từ Thanh Dã không hiểu ý tứ của Thẩm Xác , đưa tay mình lên nhìn, cố gắng suy nghĩ xem Thẩm Xác đang định làm gì…
“Luyện tập một chút đi, đóng vai tình nhân thì ít nhất cũng phải nắm tay chứ.”
Thẩm Xác nói rất tự nhiên. Từ Thanh Dã nhất thời chưa phản ứng kịp, nhưng vẫn duỗi tay ra theo bản năng.
Tay vừa vươn tới, Thẩm Xác lập tức nắm lấy rồi đổi thành tư thế đan chặt mười ngón tay. (Edit: có còn hơn không ráng “gặmmm”)
Từ Thanh Dã hơi khựng lại, có chút không quen với kiểu tiếp xúc này. Nhiệt độ từ tay Thẩm Xác truyền sang lòng bàn tay anh, là một loại trải nghiệm hoàn toàn xa lạ.
Từ Thanh Dã lắc lắc tay, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan chặt lấy nhau, cảm thấy mới lạ đến kỳ lạ, tim như cũng đập nhanh hơn một nhịp.
“Em sao mà động tác thuần thục quá vậy?”
Chuyển từ đầu ngón tay chạm nhau sang mười ngón tay đan xen chỉ mất mấy giây, động tác ấy thuần thục đến mức như thể đã làm vô số lần rồi.
“Lúc quay phim học được.”
Thẩm Xác thuận miệng đáp, tay lại siết chặt thêm một chút, dường như đang cảm nhận kỹ cảm giác khi nắm chặt tay người khác như thế nào.
“Được rồi, buông tay đi, nóng quá.”
Từ Thanh Dã thử rút tay lại nhưng không được, Thẩm Xác nắm rất chặt, cảm giác như đang bắt được con mồi, nhất quyết không chịu buông.
Thẩm Xác vẫn không nhúc nhích. Hai người cứ thế đan tay vào nhau, không khí bắt đầu trở nên ái muội. Đúng lúc ấy, tiếng thông báo tin nhắn dày đặc vang lên từ điện thoại của Từ Thanh Dã.
Anh muốn xem điện thoại, Thẩm Xác đành phải buông tay. Cảm giác vi diệu vừa rồi lập tức tan biến trong chuỗi âm thanh “tích tích tích”.
Mở ứng dụng ra, là Dịch Hòa đang gửi thông tin về người đàn ông đi cùng Đồ Dung. Tư liệu nhảy ra liên tục.
Người đàn ông đó tên là Kiều Kỳ Vĩ, là một nhiếp ảnh gia thương mại vô cùng nổi tiếng, trong tay nắm giữ rất nhiều tài nguyên thời trang đắt giá.
Gần đây Đồ Dung chụp rất nhiều bìa tạp chí, tạo hình ra mắt cũng rất bắt mắt đúng là do Kiều Kỳ Vĩ thực hiện.
Từ Thanh Dã lướt qua từng bức ảnh, không thể không thừa nhận: tay nghề của đối phương thực sự rất tốt. Với tư cách một nửa trong ngành, anh cũng phải gật gù công nhận sự ưu tú này.
Dịch Hòa: “Kiều Kỳ Vĩ chưa kết hôn, nhưng có tin đồn quen bạn gái nhiều năm. Mới đây còn đăng ảnh tình cảm lên Weibo.”
Dịch Hòa gửi hết tất cả những gì điều tra được cho Từ Thanh Dã. Anh nhanh chóng đọc qua một lượt, rồi lưu lại toàn bộ.
Sau khi nghỉ ngơi một chút ở khách sạn, Từ Thanh Dã bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Sắp đến giờ ăn tối, trạm dừng đầu tiên của họ là một nhà hàng rất có tiếng gần khách sạn.
Nhà hàng này phải đặt trước mới vào được, may mà Từ Thanh Dã đã đặt từ sớm, nếu không e là chẳng có chỗ.
Nhà hàng chỉ nhận năm bàn mỗi ngày, theo phong cách tinh tế kiểu Pháp, nghe rất sang chảnh, còn mùi vị thế nào thì phải ăn mới biết.
Vừa bước vào nhà hàng, ánh mắt Từ Thanh Dã đã lập tức quét quanh một vòng, đáng tiếc không thấy người mình đang tìm.
Món Pháp tinh xảo nhưng khẩu phần lại cực kỳ ít. Một bữa kéo dài tận ba bốn tiếng, mỗi món chỉ bé bằng một miếng cắn. Ăn được một lúc, Từ Thanh Dã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi.
Mấy món khai vị toàn là các thể loại chế biến phức tạp như nhũ tương, bọt khí, các loại hạt... Ăn tuy nhiều nhưng càng ăn càng đói. Anh múc thử một muỗng nguyên liệu nhão nhão trước mặt, chép miệng mấy cái vẫn không rõ mình đang ăn gì.
“Em thấy có ngon không?”
Từ Thanh Dã hỏi nhỏ, sợ bản thân giống như heo rừng, không thưởng thức nổi mỹ thực tinh tế.
Thẩm Xác cũng ăn một miếng, nét mặt chẳng khác gì, nếm thử xong thì đặt muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Dã, nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ Thanh Dã lúc này có chút kem dính ở khóe miệng. Thẩm Xác vươn tay lau cho anh, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua rồi thu lại nhanh chóng.
Từ Thanh Dã còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi theo phản xạ l**m l**m chỗ vừa bị chạm hơi ngứa. (Edit: cứuuuu..)
“Đây cũng là đang luyện tập sao?”
“Không, em bị OCD (chứng ám ảnh cưỡng chế).”
Thẩm Xác lắc đầu, rồi đưa thêm cho Từ Thanh Dã một tờ khăn giấy.
Lúc hai người đang trò chuyện, cuối cùng món thịt đầu tiên cũng được mang lên. Nhưng đáng tiếc phần ăn vẫn ít đến phát nản.
Ăn xong bữa, Từ Thanh Dã cảm thấy mình càng đói hơn. Nhân viên phục vụ thì cực kỳ nhiệt tình, khiến anh không tiện nói gì không hay, đành gượng cười chào tạm biệt.
Ra khỏi nhà hàng, Từ Thanh Dã lập tức lôi điện thoại ra tìm quán ăn đêm, tiêu tốn ngần ấy tiền, cuối cùng lại ăn ra cái sự... trống rỗng.
“Sau này không làm mấy chuyện lãng mạn nữa... chẳng thấy lãng mạn gì cả, toàn thấy đói.”
Từ Thanh Dã vừa đi vừa phun tào: chuyến du lịch này toàn bộ đều theo kiểu “lữ trình tình nhân” mà thiết kế, cái gì cũng chú trọng lãng mạn và bầu không khí!
Sau đó tìm đại một chỗ ăn khuya lấp đầy bụng, anh có chút không hài lòng quay về khách sạn, nhưng rồi lại ngồi viết một bài đánh giá siêu cấp khen ngợi cho cái nhà hàng “đói chết người” lúc trước, nhằm lừa thêm vài người khác đến nếm thử cho biết mùi đời.
Những ngày sau, hai người cùng nhau dạo chơi khắp nơi, chỉ vô tình gặp lại Đồ Dung vài lần ở khách sạn, còn Kiều Kỳ Vĩ thì không thấy bóng dáng.
Xem ra ở Nhật khó mà chụp được gì hữu ích, Từ Thanh Dã dứt khoát quyết định sau khi về nước sẽ bám theo Đồ Dung thêm một thời gian.
Chuyến đi sắp kết thúc, tuy không có cơ hội “giả tình nhân” như dự tính, nhưng Từ Thanh Dã vẫn tranh thủ chụp cho Thẩm Xác rất nhiều ảnh.
Sau vài lần tạo dáng và diễn xuất, Thẩm Xác cũng dần dần thả lỏng, biểu cảm tự nhiên hơn nhiều, trạng thái toàn thân cũng khác hẳn lúc mới bắt đầu.
Tổng kết lại một câu chụp kiểu gì cũng đẹp!
“Để em chụp cho anh một tấm.”
Thẩm Xác bị Từ Thanh Dã chỉ đạo tạo dáng tới lui, bắt đầu cảm thấy như đi làm, liền giơ tay lấy lại máy ảnh.
“Này, em có biết dùng không đó? Cẩn thận chút, cái này đắt lắm đấy, đừng làm hỏng.”
Máy ảnh vừa bị cướp đi, Từ Thanh Dã lập tức đau lòng, tay còn che che ôm ôm, sợ Thẩm Xác sơ ý làm rơi.
Lúc này hai người đang ở công viên hươu trong khu vực ngắm hoa anh đào, phong cảnh không tệ.
Đáng tiếc mấy con hươu ở đây chẳng dễ thương như vẻ ngoài, cứ thấy ai cầm đồ ăn là bám lấy đòi ăn mãi.
May là đang mùa vắng khách, thức ăn cho hươu lại có hạn, tụi nó mới chịu phối hợp ăn cho đỡ vất vả.
Từ Thanh Dã đang cho hươu ăn, Thẩm Xác thì đứng chụp hình. Chụp được vài tấm, Từ Thanh Dã nhịn không được chạy tới xem thành quả.
Anh còn nhớ rõ Thẩm Mộc từng than rằng kỹ năng chụp ảnh của Thẩm Xác tệ khỏi nói.
Kết quả vừa mở máy ảnh xem thử không ngờ lại chẳng tệ chút nào!
“Chụp cũng được đấy.”
Từ Thanh Dã lật tới tấm thứ hai. Trong ảnh, hắn bị hai con hươu bao vây giành ăn, ánh nắng chiếu xuống phủ một lớp ánh vàng lên cả người hắn lẫn lũ hươu.
Gương mặt mang theo biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, thoạt nhìn sinh động vô cùng.
Một bức ảnh đẹp không chỉ ở kỹ thuật hay bố cục, quan trọng nhất là cảm xúc của khoảnh khắc được ghi lại, để người xem nhìn ảnh thôi cũng tưởng tượng ra được tình huống lúc đó.
Từ Thanh Dã xem xong, lập tức truyền ảnh sang điện thoại bằng Bluetooth. Sau khi chỉnh màu sơ sơ, anh không nhịn được đăng luôn lên vòng bạn bè.
Từ Thanh Dã: “Hôm nay xin dành riêng một góc chuyên mục cho tác phẩm của nhiếp ảnh gia tiểu Xác. 【 ảnh 】”
Anh vừa đăng xong chưa bao lâu thì thấy bình luận đầu tiên là của Thẩm Mộc.
Sinh viên thật sự là rảnh rỗi.
Moon: “ Cái tên tiểu Xác này chẳng phải là anh trai em sao? Anh em có học thêm lớp nhiếp ảnh khi nào à?”
Thẩm Mộc nhìn bức ảnh mà sững sờ. Anh trai cô trưởng thành nhanh quá. Tác phẩm lần trước cô nhớ còn là tấm “sân bay chen chúc người” mờ căm kia kìa...
Từ Thanh Dã nhanh chóng trả lời bình luận:
“ Ừm ừm ừm, đúng là anh trai em đó, tiến bộ thần tốc, lần sau anh gọi đi làm công cùng luôn.”
Đang hào hứng chơi điện thoại, Từ Thanh Dã bỗng bị kéo mạnh một cái, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Thẩm Xác ôm vào lòng.
“Đừng nhúc nhích, nhìn thẳng phía trước.”
Từ Thanh Dã bị ôm đột ngột đến choáng váng, nhưng nghe xong câu đó liền vội vàng nhìn về phía trước.Quả nhiên, vài ngày nay không thấy, Kiều Kỳ Vĩ và Đồ Dung giờ đang ở cách họ không xa.
Đồ Dung mặc đồ đen kín mít, khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt. Kiều Kỳ Vĩ thì không đeo gì, có thể nhìn rõ mặt.
Từ Thanh Dã lập tức nghiêng đầu tựa lên vai Thẩm Xác, ánh mắt lén nhìn về phía bên kia, đồng thời khẽ đẩy nhẹ Thẩm Xác, lui về phía sau vài bước chuẩn bị tìm vị trí chụp tốt nhất.