Chương 39:
“Hướng sang trái một chút, cẩn thận phía sau có tảng đá.”
Từ Thanh Dã kéo Thẩm Xác di chuyển sang bên, chỉnh lại góc độ không bao lâu thì buông tay, lùi vài bước làm bộ như đang chỉ huy Thẩm Xác chụp ảnh.
Thực chất, ống kính vẫn luôn âm thầm nhắm vào đôi nam nữ đang đứng đối diện.
Bầu không khí giữa hai người kia có phần kỳ lạ, không giống lần trước nhìn thấy thân mật hòa thuận mà như đang xảy ra mâu thuẫn.
Kiều Kỳ Vĩ vài lần muốn nắm tay Đồ Dung đều bị cô gạt ra.
Từ Thanh Dã chụp vài tấm, rồi lại muốn ghé tai nghe lén xem bọn họ đang nói gì, nhưng lại không dám làm quá lộ liễu.
“Có vẻ sắp cãi nhau thật, anh tò mò chết đi được.”
Nhìn hai người cứ lôi lôi kéo kéo qua màn hình, lòng hiếu kỳ của Từ Thanh Dã lập tức bùng nổ.
“Vậy thì lại gần nghe thử xem.”
Thẩm Xác vừa nói vừa duỗi tay kéo Từ Thanh Dã định bước tới, làm anh hoảng hốt vội giữ lại.
“Em định thật sự đi à? Không được đâu.”
Từ Thanh Dã chưa từng thấy Thẩm Xác bạo gan như vậy, cứ thế đường hoàng đi qua như không có chuyện gì. Dù sao người ta cũng đang cãi nhau, không tiện chen vào nghe trộm.
“Yên tâm, em có cách.”
Thẩm Xác cười cười, móc ra hai chiếc khẩu trang, đưa một cái cho Từ Thanh Dã đeo, còn mình thì đeo cái còn lại.
Sau đó tự nhiên ôm lấy vai anh, thân mật sánh vai bước về phía cặp đôi kia.
Hai người vừa đi tới, bên kia đang tranh cãi cũng im lặng xuống. Kiều Kỳ Vĩ lén đánh giá hai người mới xuất hiện.
Thẩm Xác ôm Từ Thanh Dã như thể không nhìn thấy bọn họ, vừa đi vừa dùng tiếng Nhật nhẹ nhàng trò chuyện những chuyện hằng ngày.
Từ Thanh Dã thì phối hợp phụ họa bằng mấy tiếng cười hơi khoa trương. Nhìn từ ngoài vào, họ chẳng khác gì một cặp tình nhân ngọt ngào không màng thế sự.
Nghe được tiếng nước ngoài, vẻ mặt Đồ Dung dường như cũng thả lỏng phần nào.
“Em với cô ấy, anh chỉ được chọn một. Lời em nói ở đây hôm nay, nếu anh không chia tay, vậy thì chúng ta chấm dứt đi.”
Từ Thanh Dã nhát gan, không dám đứng gần mãi, nhưng cũng loanh quanh ở khoảng cách vừa đủ để nghe được đôi chút.
Dù chỉ nghe được vài câu, anh cũng đại khái đoán được tình hình. Biết chuyện chẳng hay ho gì, Từ Thanh Dã nhanh chóng kéo Thẩm Xác chuồn mất.
“Hô, em còn biết nói tiếng Nhật thật à, nghe cũng mượt ghê, mà nãy em đang nói cái gì vậy? Anh chỉ nghe hiểu vài từ thôi.”
Từ Thanh Dã biết được vài câu nhờ xem anime, không có phụ đề thì cũng chỉ là trôi tuột như nước chảy qua tai.
“Không có gì, em chỉ bảo con nai đáng yêu quá, với cả hôm nay thời tiết đẹp ghê.”
Thẩm Xác tùy tiện nói đại một câu. Từ Thanh Dã cũng không hỏi thêm, nhưng ánh mắt thì vẫn không nhịn được mà ngoái lại nhìn.
Phía xa, hai người kia hình như đã tan rã trong không vui, mỗi người một hướng bỏ đi.
Từ Thanh Dã có chút tiếc nuối, ăn dưa mà mới được nửa quả, cứ thấy hụt hẫng.
“Em vừa nãy có nghe rõ không?”
Thật ra lúc nãy anh đang hơi khẩn trương, nghe cũng không rõ cho lắm.
“Đại khái thì hiểu rõ rồi. Người kia không muốn buông tay cô bạn gái hiện tại, hy vọng Đồ Dung có thể thông cảm cho tình cảm nhiều năm giữa anh ta với người bạn gái kia. Anh ta còn nói bạn gái mình không để ý đến sự tồn tại của Đồ Dung, muốn cả ba tiếp tục giữ mối quan hệ như bây giờ.”
Thẩm Xác điềm tĩnh tổng kết lại vở kịch ngắn vừa rồi cho Từ Thanh Dã nghe. Từ Thanh Dã há miệng mà không nói nên lời. Mấy người này nghĩ gì vậy, trái tim họ sao có thể chia thành từng ngăn cho nhiều người như thế?
“Tiếp tục chơi, hay là về khách sạn luôn?”
Từ Thanh Dã tiêu hóa xong thông tin, hỏi ý Thẩm Xác. Ngày mai là bọn họ phải về nước, tối nay theo kế hoạch còn một chỗ muốn ghé qua.
“Đã ra ngoài rồi thì đi hết theo kế hoạch luôn.”
Thẩm Xác nhìn đồng hồ, thấy đoạn kịch nhỏ kia cũng không chiếm nhiều thời gian, không ảnh hưởng đến lịch trình.
Từ Thanh Dã chơi rất vui. Trong nước, trên Weibo chương trình 《Đại Viện》 vừa chính thức tuyên bố Tô Tử Du sẽ thay thế diễn viên trước đó trở thành nam chính mới, lập tức dấy lên vô số bàn tán.
Tô Tử Du đã hoàn tất tạo hình nhân vật, nhìn qua ảnh thì hình tượng cũng không đến nỗi nào, nhưng phản đối vẫn không ít.
Chủ yếu là do Tô Tử Du không xuất thân từ diễn xuất chuyên nghiệp nên khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Dân mạng bàn luận:
“Đơn giản hóng hớt: 《Đại Viện》 có phải vì dính phốt mà liều mạng nhét đại một người vào không? Bao giờ Tô Tử Du cũng có thể lên chính được thế này? So với mấy diễn viên còn lại đúng là cách biệt một trời một vực.”
“Tặng ngươi một đóa tiểu hoa: Đẹp trai thì đẹp thật, nhưng phim này đâu phải phim thần tượng. Diễn xuất vẫn quan trọng hơn ngoại hình. Không còn ai phù hợp hơn sao?”
“Giới giải trí tỷ tỷ: Nghe nói Tô Tử Du mang vốn vào đoàn. Vì diễn viên cũ dính phốt nên nhà đầu tư rút lui, anh ta mới nhân cơ hội đầu tư để giành lấy vai diễn. Không ngờ Tô Tử Du cũng có bản lĩnh như vậy!”
Độ nóng không ngừng tăng. Một số tài khoản marketing bắt đầu nhập cuộc, đúng như Tô Tử Du từng lo, việc mang vốn vào đoàn trở thành điểm yếu để công kích.
May mà Từ Thanh Dã sớm chuẩn bị đối sách. Dù không thể hoàn toàn bịt miệng dư luận, ít nhất cũng khiến việc Tô Tử Du nhận vai trở nên hợp lý hơn.
Tối về khách sạn, Từ Thanh Dã mới thấy tin tức trên mạng. Tào Mộ An bên kia đã bắt đầu khống chế bình luận, hướng dư luận tạm thời vẫn ổn, nhưng lời khó nghe thì vẫn không ít, đọc mà tức điên.
Tô Tử Du mấy năm nay cũng đóng không ít phim. Tuy có một vài vai để lại ấn tượng, nhưng nếu nói về “bứt phá” thì vẫn chưa tới tầm khiến người ta phải khen là sáng giá.
Từ Thanh Dã tìm xem vài video cắt ghép cảnh diễn của Tô Tử Du, không nhịn được gãi đầu.
Từ Thanh Dã:
@Tào Mộ An, cắt ghép giúp anh một video đối chiếu giữa lúc Tô Tử Du mới bắt đầu diễn và hiện tại, tiêu đề là: “Thì ra diễn xuất thật sự có thể tiến bộ.” Khen một chút cho sự nỗ lực.
So với người khác thì có thể chưa bằng, nhưng nếu so với chính mình thì vẫn có tiến bộ. Video đối chiếu vừa lên, những cảnh diễn trước kia nhìn nhạt nhòa, giờ lại thành có hồn hơn nhiều.
Quả nhiên, mọi thứ phải có sự đối lập mới thấy rõ.
Tào Mộ An đang trong đoạn tình cảm cao trào với người yêu, thấy bị tag liền mở điện thoại.
Tào Mộ An:
“Khen người nỗ lực là một lý do khen ngợi hợp lý nhất. Tuy không thể nói thêm lời hay ý đẹp gì, nhưng điểm tiến bộ này đúng là không tồi. Để em thêm một chút gia vị nhé. (giơ ngón cái)”
Tào Mộ An:
@Từ Thanh Dã, mai anh về à? Đi ăn thịt nướng không? Thèm quá!!!
Gần đây Từ Thanh Dã ăn uống không ngon miệng lắm, vừa thấy câu “thịt nướng” liền nuốt nước bọt.
Từ Thanh Dã:
“Làm cho tốt rồi đi ăn, đừng dài dòng, lo làm việc đi!!!”
Từ Thanh Dã vung roi thúc giục, bên kia Tào Mộ An rất nhanh đã cắt ghép xong video đối chiếu gửi vào nhóm. Từ Thanh Dã kiểm tra qua một lượt thấy không có gì sai, liền để cô đăng luôn.
Trong giới này có không ít diễn viên diễn dở, Tô Tử Du thực ra cũng không tính là tệ nhất. Vấn đề là Tô Tử Du thiếu nền tảng học hành bài bản. Quay nhiều rồi cũng tự tích lũy được vài kỹ xảo, đôi khi còn bộc phát vài khoảnh khắc khá ổn.
Đem những đoạn diễn tệ nhất hồi trước ghép với đoạn ổn nhất bây giờ, sự tiến bộ liền hiện rõ. Tào Mộ An vừa đăng video, vừa thuê thêm một ít tài khoản phụ để dìm bớt những bình luận chê bai Tô Tử Du.
Lúc này, Tô Tử Du đang ngồi trước máy tính, nhìn những bình luận tiêu cực mà tâm trạng cực kỳ tệ.
Giang Bác Tề ngồi cạnh thấy vậy, duỗi tay định tắt máy tính giúp, vì xem mấy thứ đó chẳng có ích gì, chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi.
“Chờ đã, để em nhìn thêm chút nữa.”
Tô Tử Du gạt tay Giang Bác Tề ra, tiếp tục lướt đọc. Dù bình luận tiêu cực rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn có người ủng hộ, không phải ai cũng thấy dở tệ đến thế.
“Chẳng có gì đáng xem.”
Giang Bác Tề vẫn kiên quyết, định đóng lại màn hình, nhưng Tô Tử Du quay sang nhìn anh. Năm đó Giang Bác Tề còn bị chửi thê thảm hơn, nhưng anh ấy cũng từng bước đi tới hôm nay. Có lần Giang Bác Tề còn chính miệng đọc những bình luận ác ý trên mạng trong một chương trình, nghĩ lại không biết trái tim anh ấy phải cứng cỏi đến nhường nào.
“Dù sao cũng phải trải qua mấy thứ này. Em có thể chịu được.”
Tô Tử Du lướt đến video do Tào Mộ An cắt dựng rồi bấm mở. Đoạn đầu là cảnh Tô Tử du đóng phim đầu tay nét mặt khoa trương, ngũ quan như bay loạn, giờ nhìn lại trông thật ngốc nghếch. Các phân đoạn tiếp theo là những cảnh diễn ở các giai đoạn khác nhau, dù vẫn chưa quá xuất sắc nhưng rõ ràng đã tiến bộ. Chính Tô Tử Du cũng cảm nhận được sự khác biệt đó.
“Xem thế này thì em cũng coi như có tiến bộ rồi.”
Tô Tử Du xem lại video một lần nữa, rồi mở phần bình luận bên dưới phần này có vẻ thân thiện hơn rất nhiều.
“Anh nói em diễn tệ vậy mà còn nghĩ ra được cách giải thích... ‘nỗ lực’ đúng là một từ hay thật.”
Tô Tử Du cười khổ. Giới giải trí là một nơi kỳ quặc, nơi mà "nỗ lực" đôi khi bị xem là cái cớ để châm chọc. Bởi vì kém mới cần nỗ lực, vì bình thường nên mới phải cố gắng, vì không có thiên phú nên buộc phải cố.
Người đi chậm dù cố gắng sớm đến mấy cũng không bằng được thiên tài, nhưng nỗ lực có thực sự vô dụng không?
Không….ít nhất nỗ lực cũng giúp vượt qua chính mình của ngày hôm qua.
“Vốn dĩ em đã rất đáng để tự hào rồi. Chỉ là người đó phát hiện ra ưu điểm của em thôi.”
Giang Bác Tề xoa nhẹ đầu Tô Tử Du. Hành trình của Tô Tử Du trong giới này rất gian nan, nhưng vẫn luôn tiến về phía trước.
Sau khi quay xong 《Đại Viện》, có lẽ sẽ không còn ai trào phúng diễn xuất của Tô Tử Du nữa. Dù vậy, khoảng thời gian này chắc chắn là một đoạn hồi ức cay đắng.
Từ Thanh Dã đang lướt điện thoại thì hắt xì một cái. Thẩm Xác lập tức liếc mắt sang, có chút lo lắng nhìn anh, sợ anh bị cảm. Nhìn kỹ một lúc thấy không có dấu hiệu gì bất thường mới yên tâm.
Từ Thanh Dã xem thêm một lúc tin tức về Tô Tử Du, rồi gửi cả ảnh chụp và thông tin hóng được hôm nay vào nhóm, để mọi người tiện theo dõi tình hình. Trọng điểm vẫn là nhắm vào tên tra nam Kiều Kỳ Vĩ.
Sau khi về nước, nghỉ ngơi ở nhà một ngày, Thẩm Xác phải đi tham gia hoạt động tuyên truyền. Trước khi đi, Từ Thanh Dã dặn dò tỉ mỉ:
“Em là tân binh, phải nhiệt tình với fans một chút, nhớ ‘rải cơm’ nhiều vào, giữ lại chút hình tượng tốt thời kỳ đầu. Ngàn vạn lần đừng có mặt lạnh.”
Thẩm Xác chăm chú nghe, nhưng nhanh chóng bắt được một từ lạ.
“‘Rải cơm’ là cái gì?”
Thẩm Xác nghiêm túc hỏi, đối với mấy từ chuyên ngành trong fandom vẫn còn hơi mù mờ.
“Chính là tạo bất ngờ cho fans, tương tác nhiều một chút, có thể cùng họ chia sẻ tâm tình, chào hỏi, chụp ảnh chung, nếu tiện thì nắm tay, ôm nhẹ cũng được tóm lại là phúc lợi đầy đủ.”
Từ Thanh Dã giải thích rõ ràng. Thẩm Xác gật đầu, rồi tiện tay kéo anh vào lòng. (Edit: ha..)
“Như vầy được chưa?”
Không biết có phải gần đây bị ôm nhiều quá hay không, Từ Thanh Dã bắt đầu thấy quen với sự thân mật của Thẩm Xác.
Chỉ là mỗi lần cậu làm vậy đều quá đột ngột, khiến người ta không kịp phản ứng. Từ Thanh Dã nhẹ nhàng đẩy Thẩm Xác ra, kéo giãn khoảng cách.
“Không cần quá nhiệt tình như vậy vẫy tay, chào hỏi là được rồi.”
“Ừ, cái kia là phúc lợi đặc biệt cho fan số một.”
Thẩm Xác lại thuận tay ôm Từ Thanh Dã một cái nữa, động tác vô cùng thành thạo.
“Đúng rồi, em thật sự có tố chất minh tinh. Sau này cứ như vậy mà làm, ai mà không bị em mê chết. Anh đã chuẩn bị ít đồ ăn vặt, nếu gặp fans thì chia cho mọi người. Còn nếu fan đưa đồ cho em, nhớ cố gắng đừng ăn.”
Từ Thanh Dã vỗ vỗ vai Thẩm Xác, dặn dò thêm điều quan trọng cuối cùng. Trong giới này, chuyện “phòng người” tuyệt đối không thể thiếu.