Tổng cộng có năm người đại diện được gọi đến, đều là những người đã gắn bó với công ty từ trước, ai nấy đều là người lăn lộn trong giới lâu năm.
Một vòng tuyển chọn lớn như vậy đại diện cho điều gì, trong lòng từng người đều hiểu rõ.
Cố tổng tạo ra khí thế này, chắc chắn là vô cùng coi trọng Thẩm Xác.
Sau này tài nguyên dồn cho cậu sẽ không ít, có thể trở thành người đại diện của Thẩm Xác chẳng khác nào nắm trong tay một “cây hái ra tiền”.
Từng người đại diện bước vào rồi lại tươi cười bước ra, ai cũng tự tin có thể giành được Thẩm Xác, chỉ có một người là vẫn thấp thỏm không yên.
Triệu Văn mới vào công ty Huy Hoàng Phim Ảnh không bao lâu, chỉ từng dẫn dắt một người mối.
Nhưng người đó vừa có chút tiếng tăm đã gả cho nhà tài phiệt rồi rút khỏi giới, khiến Triệu Văn trở tay không kịp. Dạo gần đây, cô cũng đang cân nhắc tìm một tân binh khác.
Lúc được gọi tới, cô hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một người mới bình thường.
Mãi đến khi nhìn thấy có quá nhiều người có mặt ở đây, cô mới chợt nhận ra mọi chuyện không đơn giản, trong lòng có chút muốn rút lui, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm bước vào.
Đã đến rồi thì cũng phải gặp xem đối phương là người như thế nào.
Vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của Triệu Văn lập tức bị Thẩm Xác hút chặt. Cậu ngồi đó với gương mặt thanh tú, toàn thân toát lên vẻ sạch sẽ.
Khuôn mặt Thẩm Xác không có biểu cảm gì, vốn là dáng vẻ thân thiện kiểu “em trai nhà bên”, nhưng vì quá đẹp nên lại tạo ra chút cảm giác xa cách.
Đúng kiểu người mà ai cũng thích trong trường học, nhưng không dám dễ dàng đến gần.
Thẩm Xác dáng người cao, ngũ quan sắc nét, bờ vai cân đối hoàn hảo, cực kỳ phù hợp với màn ảnh lớn.
Triệu Văn trước đây không đặc biệt để ý đến Thẩm Xác, nhưng đã từng lướt thấy nhiều video của cậu. Mỗi lần chỉ là một phút biểu diễn ngắn ngủi, nhưng lần nào xem cũng khiến cô không thể rời mắt, đến nỗi chẳng nhớ mình đã xem lại bao nhiêu lần.
“Chào cậu, tôi là Triệu Văn. Trong hàng ngũ người đại diện thì tôi vẫn còn là lính mới, nên không thể hứa hẹn điều gì với cậu. Nếu cậu chọn tôi, tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức, làm tốt mọi việc trong khả năng, tranh thủ tài nguyên tốt nhất có thể cho cậu. Tuy phần lớn tài nguyên có thể đến nhờ vào ngoại hình của cậu, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào nỗ lực và vận may của chính cậu.”
Triệu Văn tự giới thiệu ngắn gọn. Lý lịch của cô thật sự không có gì nổi bật, chỉ có thể nói qua loa như vậy.
Nói xong, Thẩm Xác ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát cô.
Triệu Văn có khuôn mặt tròn, trông không có gì sắc sảo, cả người toát lên vẻ dịu dàng và dễ chịu.
Cô nói xong liền im lặng ngồi đó chờ Thẩm Xác phản hồi, cũng không như những người khác cố đưa ra tài nguyên hay các lợi ích để dụ dỗ anh lựa chọn.
“Vậy là, chị không thể cho tôi bất cứ lời hứa hẹn nào. Xét về mặt ưu thế, chị không có gì cả.”
Thẩm Xác mở miệng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Cố Trạch ngồi một bên quan sát nãy giờ khẽ liếc nhìn anh, rồi lại nhìn Triệu Văn như thể không hiểu nổi.
“Có thể nói như vậy,” Triệu Văn đáp.
“Nhưng theo tôi nghĩ, nếu cậu có thể dựa vào chính mình mà đạt được thành công, kết quả ấy còn có ý nghĩa hơn so với việc đi theo một lộ trình có sẵn. Tôi không có nhiều kinh nghiệm, nên cũng sẽ không có sẵn kịch bản đào tạo. Chúng ta có thể cùng nhau mày mò, tìm ra phương pháp phù hợp nhất. Dĩ nhiên, tất cả những điều tôi nói đều mang tính lý tưởng. Nếu cậu chọn tôi, cũng có khả năng sẽ bị chậm trễ vì tôi quá bình thường.”
Triệu Văn gật đầu, thái độ rất bình thản. Thực ra, cô không phải hoàn toàn không có tài nguyên, chỉ là cảm thấy những thứ ấy chưa xứng với Thẩm Xác.
Trước khi vào phòng, cô đã tra lại tên Thẩm Xác một lần nữa. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cậu tự mình chạy một vòng casting rồi giành được vai nam chính trong một dự án có diễn viên hạng A góp mặt.
Đợi phim lên sóng, Thẩm Xác có thể lập tức bước lên hàng nhị tuyến, mà tất cả những điều đó hoàn toàn là do cậu tự mình cố gắng giành lấy.
“Vẫn còn một người đại diện nữa, chờ xong tôi sẽ có thể đưa ra câu trả lời.”
Thẩm Xác gật đầu, đứng dậy bắt tay với Triệu Văn.
Sau khi cô rời đi, Cố Trạch từ nãy giờ vẫn im lặng quay đầu nhìn Thẩm Xác.
“Cậu có vẻ rất xem trọng Triệu Văn? Nói thật thì tôi không tán thành. Cô ấy chỉ là người mới vào nghề thôi.”
Thái độ của Thẩm Xác rất rõ ràng. Anh dường như đặc biệt đánh giá cao Triệu Văn, dù Cố Trạch không hiểu nổi, cô ấy rốt cuộc đã nói điều gì mà khiến người ta cảm thấy hấp dẫn đến vậy.
“Lời chị ấy nói rất giống với điều bạn tôi từng nói. Khi tôi quyết định bước chân vào nghề, anh ấy bảo rằng chỉ cần dựa vào ngoại hình, nỗ lực, thiên phú và một chút may mắn là đủ. Hôm nay lại được nghe điều tương tự, tôi nghĩ có lẽ đây chính là duyên phận. Bạn tôi từng nói, người đại diện là người sẽ đồng hành cùng nghệ sĩ lâu dài nhất trong suốt sự nghiệp, nên việc lựa chọn cần thật sự cẩn trọng. Tôi cảm thấy, giữa người với người mà có thể tồn tại một chút duyên phận đã là điều không dễ rồi. Huống hồ tôi cũng là người mới, tôi không cần một người quá áp đặt để điều khiển mình. Chị Triệu Văn thì vừa vặn ít nhất khi ở chung cảm thấy thoải mái, tôi cũng có thể tự do bày tỏ ý kiến của mình.”
Thẩm Xác khẽ cười, nhớ lại dáng vẻ và giọng điệu của Từ Thanh Dã khi nói những lời đó, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn một chút.
Dựa vào chính mình, chẳng phải luôn là như thế sao?
“Tùy ý cậu vậy. Cậu còn có chính kiến hơn tôi tưởng, tôi cứ nghĩ cậu là người hay do dự cơ đấy.”
Cố Trạch bĩu môi. Khi đọc hồ sơ của Thẩm Xác, cậu chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, chưa có kinh nghiệm diễn xuất gì, đúng kiểu “trang giấy trắng”.
Tưởng rằng đây sẽ là một người mới mơ mộng, nhiệt huyết xông pha vào giới giải trí. Nhưng không ngờ, tính cách của Thẩm Xác lại trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Thẩm Xác có quan điểm riêng và cả kế hoạch rõ ràng cho bản thân.
Dù không hiểu rõ giới giải trí, nhưng lại hiểu rõ làm thế nào để bản thân được thoải mái.
Trong lúc trò chuyện, Tiêu Dương đẩy cửa bước vào, vừa thấy Thẩm Xác liền cười rạng rỡ.
“Tiểu Thẩm đến Huy Hoàng Phim Ảnh sao không tìm chị? Chị chẳng phải đã đưa danh thiếp cho em rồi sao? Chẳng lẽ là Tiểu Dã không cho em liên lạc với chị à? Chị với cậu ấy cũng đâu có mâu thuẫn gì, em không cần lo lắng.”
Vừa đến đã đánh bài cảm tình, đáng tiếc Thẩm Xác có vẻ chẳng hề hứng thú với cách tiếp cận này.
“Danh thiếp bị vứt mất rồi, nên tôi cũng không chủ động liên hệ. Anh ấy cũng không can thiệp gì vào chuyện của tôi. Việc chọn Huy Hoàng Phim Ảnh là do anh ấy hết lòng đề cử. Còn chuyện người đại diện, là người hợp tác lâu dài nên tôi muốn thận trọng một chút. Cũng rất cảm ơn Cố tổng đã đồng ý với yêu cầu nhỏ này của tôi.”
Thẩm Xác nói năng kín kẽ, không để lọt ra sơ hở nào. Tiêu Dương gượng cười, cũng không tiện nhắc lại chuyện Từ Thanh Dã nữa.
Cô đánh giá Thẩm Xác chỉ mới nửa năm không gặp, vậy mà cậu đã thay đổi không ít. Sự thay đổi này không nằm ở ngoại hình, mà là khí chất cả con người từ học sinh chuyển thành một ngôi sao.
Tiêu Dương có thể đưa ra nhiều lý do, như con người, quan hệ, lý lịch,... nhưng đáng tiếc những điều đó hôm nay Thẩm Xác đã nghe quá nhiều. Người đại diện ở Huy Hoàng Phim Ảnh, ai cũng từng dẫn dắt ảnh đế ảnh hậu, giống như lấy danh tiếng làm tiêu chuẩn.
Dù vậy, Thẩm Xác cũng không thể hiện thái độ gì đặc biệt. Tiêu Dương âm thầm bất an, chỉ là không rõ cuối cùng mình đã thua ở điểm nào.
Bên ngoài phòng họp, vài người đại diện vẫn đang chờ. Rất nhanh sau đó, Triệu Văn lại được gọi vào ý tứ đã quá rõ ràng.
Mấy người còn lại thoáng biến sắc.
“Triệu Văn chẳng phải vừa mới được chuyển chính thức từ thực tập sinh sao? Đã từng dẫn dắt ai chưa?”
“Chỉ có một người, mà còn cưới rồi rút khỏi giới. Đáng tiếc thật.”
“Thôi đi, nhìn tình hình là biết chẳng còn cơ hội. Có lẽ Thẩm Xác đã chọn Triệu Văn, muốn được dẫn dắt bởi một người duy nhất.”
Có người lên tiếng để vớt vát thể diện. Họ cũng bất ngờ khi Thẩm Xác lại chọn Triệu Văn, một người mới còn non kinh nghiệm.
Nhưng chuyện thế này trong giới vốn không hiếm. Người trong nghề có những tiêu chuẩn rất khác biệt, biết đâu Thẩm Xác lại thấy Triệu Văn thuận mắt thì sao.
Trong văn phòng, chính Triệu Văn cũng hơi bất ngờ khi biết mình được chọn. Những gì cô nói hôm nay thật ra chỉ là bộc phát cảm xúc, không quá để tâm.
“Thật sự chọn tôi sao? Tôi có thể biết lý do không?”
Triệu Văn vẫn hơi không dám tin, nhìn Thẩm Xác đầy nghi hoặc. Mỗi lựa chọn đều có lý do, và cô tò mò lý do mình được chọn.
“Lời chị nói giống với lời bạn tôi từng nói. Có lẽ, chúng ta vốn dĩ đã có duyên trở thành bạn đồng hành.”
Thẩm Xác không nói nhiều, Triệu Văn cũng biết ý không hỏi thêm.
“Được rồi, về sau hai người còn nhiều thời gian trò chuyện. Trước tiên hãy sắp xếp ký túc xá, xe cộ, bảo mẫu và các thứ cần thiết. Sau khi ổn định, chúng ta sẽ họp để lên kế hoạch tiếp theo. Triệu Văn, cô phải quan tâm nhiều hơn đến Thẩm Xác, đừng phụ lòng tin của cậu ấy.”
Cố Trạch liếc nhìn đồng hồ buổi tối còn có tiệc xã giao bèn vỗ vai Thẩm Xác rồi rời đi trước.
Trong phòng họp chỉ còn Thẩm Xác và Triệu Văn ngồi đối diện nhau.
Nhưng Triệu Văn cũng không đến mức vui quá mà choáng ngợp, cô chỉ lặng lẽ đón nhận, không mộng tưởng, không phô trương, chỉ yên lặng trân trọng cơ hội mình vừa có được.
“Lại xin được giới thiệu lần nữa, tôi là Triệu Văn, sau này mong được cậu quan tâm giúp đỡ. Để có thể hợp tác lâu dài và ổn định, chúng ta nên trao đổi rõ ràng từ đầu. Về sau nếu có vấn đề gì, cũng có thể kịp thời điều chỉnh và lưu hồ sơ phù hợp.”
“Chị muốn hỏi tôi có ‘vết đen’, tình sử hay những điều có thể khiến hình tượng sụp đổ đúng không?”
Thẩm Xác lặp lại những gì từng nói với Từ Thanh Dã, nhưng lần này, anh nói thêm một câu.
“Tôi thích đàn ông. Dù bản thân không xem đó là điều gì quá đặc biệt, nhưng vẫn muốn nói rõ với chị một tiếng.”
Triệu Văn đang cúi đầu ghi chép, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Xác, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Ừ, tôi sẽ lưu ý. Vậy... có thể hỏi thêm một chút, hiện tại cậu đang trong mối quan hệ nào không? Phía tôi cũng không cấm nghệ sĩ yêu đương, nhưng nếu đang hẹn hò, thì chiến lược truyền thông tiếp theo sẽ cần tránh mấy phương án như tạo couple giả. Nên tôi cần xác nhận lại.”
“Hiện tại chưa có ai. Nhưng tôi cũng không thích mấy kiểu truyền thông tạo couple, nên những phương án đó khỏi chuẩn bị cho tôi.”
Thẩm Xác khẽ lắc đầu, trong đầu hiện lên dáng vẻ vô tư, vô tâm của Từ Thanh Dã, không rõ đến khi nào anh mới chịu hiểu lòng mình.
“Hiểu rồi, tôi sẽ ghi nhớ. Sau này có gì cứ trao đổi với tôi, tôi chắc chắn sẽ phối hợp hết sức.”
Triệu Văn thu dọn đồ đạc, còn Thẩm Xác như chợt nhớ ra gì đó, sau khi thêm WeChat của cô thì gửi qua một tệp tài liệu.
“Phần tư liệu này còn hiểu rõ tôi hơn cả chính mình. Chị xem sơ qua là nắm được rồi.”
Đó là bản tư liệu mà trước đó Từ Thanh Dã đã chỉnh sửa rồi gửi cho Phương Tiểu Kỳ.
Giờ Thẩm Xác lại chuyển tiếp cho Triệu Văn. Cô mở ra xem, nhận thấy nội dung được ghi chép vô cùng chi tiết và kỹ lưỡng, có thể thấy người viết rất dụng tâm.
“Không giống tư liệu do trợ lý biên soạn, có thể viết cẩn thận đến thế, người đó chắc chắn có quan hệ rất thân thiết với cậu.”
“Người thân, đồng đội,… nói chung là mối quan hệ phức tạp.”
Thẩm Xác cười tự giễu. Từ Thanh Dã luôn dùng những từ ngữ kỳ lạ để định nghĩa mối quan hệ giữa hai người, nhưng rốt cuộc chẳng có cái nào đúng với điều anh thật sự mong muốn. (Edit: trói lên giường đi anh…éc..)
Triệu Văn nhìn Thẩm Xác, hiểu được những gì chưa nói thành lời. Người kia với Thẩm Xác mà nói, hẳn là rất quan trọng. Có lẽ, chính là người Thẩm Xác thích.
Huy Hoàng Phim Ảnh luôn bố trí ký túc xá cho nghệ sĩ. Tùy vào vị trí và danh tiếng, nơi ở sẽ có sự khác biệt.
Vì Thẩm Xác là tân binh, công ty sắp xếp cho anh một căn hộ đơn khá tốt, vị trí thuận tiện, xung quanh chủ yếu là nơi ở của nghệ sĩ, hệ thống an ninh nghiêm ngặt, nếu có sự cố gì cũng dễ dàng thông báo kịp thời về công ty.
“Giờ cậu đang ở đâu? Tôi giúp cậu thu dọn đồ.”
Triệu Văn đi làm thủ tục nhận chìa khóa, đồng thời liên hệ với tài xế và bảo mẫu. Đội ngũ chính thức còn cần thêm thời gian để vào làm việc.
“Tôi đang ở nhà bạn, trong khu ‘Mặt Trời Mọc’. Thực ra tôi cũng có một căn hộ ở thành phố A, nhưng đã lâu không về ở.”
Thẩm Xác báo hai địa chỉ. Biểu cảm của Triệu Văn có chút phức tạp dù là nhà trong khu Mặt Trời Mọc hay căn hộ riêng đều tốt hơn nơi công ty bố trí.
“Chuyển về nhà tôi ở đi, cứ nói với công ty đó là ký túc xá họ sắp xếp.”
Thẩm Xác nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy dạo này mình và Từ Thanh Dã quá giống huynh đệ chí cốt. Có lẽ nếu kéo ra một chút khoảng cách, anh ấy sẽ có suy nghĩ khác.
Triệu Văn gật đầu, không hỏi thêm về những chuyện vòng vo rối rắm kia, trực tiếp liên hệ tài xế, đến khu Mặt Trời Mọc trước.