Thẩm Xác vừa mới đi không bao lâu, Từ Thanh Dã đã gọi điện đến.
“Thế nào rồi, hợp đồng ký suôn sẻ chứ?”
Từ Thanh Dã vừa ở đoàn phim của Thẩm Tinh xem một buổi quay, tính toán thời gian không chênh lệch lắm thì gọi điện hỏi han.
Nguyên tác bắt đầu cũng từ việc Thẩm Xác ký hợp đồng với Huy Hoàng Phim Ảnh. Từ đây, mọi thứ chính thức đi vào quỹ đạo, những “quả dưa” mà anh đã ghi chú trong sổ nhỏ đều chuẩn bị đến lúc thu hoạch.
“Ừ, ký rồi. Công ty còn sắp xếp cả ký túc xá, mấy ngày tới chắc em phải chuyển sang đó, cũng làm phiền anh lâu rồi.”
“Em đang nói gì vậy? Sao lại khách sáo thế. Chúng ta không phải thuê nhà chung à? Có gì mà phiền với không phiền.”
Từ Thanh Dã nghe Thẩm Xác nói vậy thì sững người.
Việc Thẩm Xác dọn đi là chuyện sớm muộn, chỉ là không ngờ lại đến đột ngột như thế.
“Chúng ta thuê chung là căn hộ thành phố C, bên đó em vẫn định ở lại. Còn thành phố A dù sao cũng là nhà anh, em cứ ở mãi cũng thấy ngại.”
“Anh đâu phải người hẹp hòi như vậy. Em muốn ở thì cứ ở, chỉ cần tiện cho em là được. Nhà anh lúc nào cũng hoan nghênh em mà.”
Từ Thanh Dã thấy lòng hơi nặng nề, muốn nói gì đó lại chẳng tìm được từ nào thích hợp, cuối cùng lại thôi.
Chuyển nhà cũng đâu phải chia tay, không cần nghĩ nhiều đến thế.
“À đúng rồi, em chọn được người đại diện chưa?”
Từ Thanh Dã chủ động đổi đề tài. Chuyện người đại diện là thứ anh từng nhấn mạnh với Thẩm Xác rất nhiều lần.
Huy Hoàng Phim Ảnh có nhiều người đại diện, nhưng không phải ai cũng hợp với Thẩm Xác.
“Chọn rồi, là người mới tên Triệu Văn. Tính cách khá giống anh.”
Thẩm Xác liếc nhìn Triệu Văn đang ngồi ghế phụ, khẽ nói với Từ Thanh Dã qua điện thoại.
Nghe cái tên này, Từ Thanh Dã thấy quen quen. Anh nhớ lại nội dung nguyên tác hình như người đại diện của Thẩm Xác chính là Triệu Văn.
Từ Thanh Dã cảm thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng mạch truyện đã bị anh tác động từ sớm, nhưng dường như tuyến chính vẫn không thay đổi, mọi thứ vẫn phát triển theo đúng quỹ đạo cũ.
Chẳng bao lâu nữa, Thẩm Xác sẽ quét sạch giải thưởng cho tân binh, sau đó vào vai chính, gom hết các giải lớn, trở thành ngôi sao nổi bật của giới giải trí.
Từ Thanh Dã tưởng tượng đến cốt truyện phía sau.Nguyên tác vốn là thể loại sảng văn, Thẩm Xác một đường thuận buồm xuôi gió, không ai có thể sánh được.
Mọi danh hiệu Ảnh đế đều nằm trong tầm tay, tiền đồ sáng lạn không gì cản nổi.
Anh đang mường tượng đến tương lai rực rỡ ấy thì bỗng dưng không cười nổi nữa.
Dựa theo nguyên tác, Thẩm Xác phát triển thuận lợi đến mức chóng mặt.
Không lâu nữa, khoảng cách giữa hai người sẽ bị kéo giãn mãi không ngừng.
Đến lúc đó, liệu có phải anh chỉ có thể ngước nhìn người kia trên những tấm poster cỡ lớn đặt giữa trung tâm thành phố?
“Sao không nói gì vậy?”
Thấy Từ Thanh Dã đột nhiên im lặng, Thẩm Xác có chút lo, sợ mình lỡ lời.
Anh nhẹ giọng gọi qua điện thoại.
“Không có gì, chỉ là chợt thất thần một chút. Em lo việc của mình trước đi. Lát nữa sắp xếp ổn thỏa rồi, anh sẽ qua nhà tìm em. Em chắc sẽ không đuổi anh đi đâu nhỉ?”
Từ Thanh Dã lắc đầu xua tan dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Thẩm Xác không phải kiểu người lạnh nhạt, dù sau này có nổi tiếng cũng sẽ không quên anh.
Mấy chuyện chưa xảy ra thì đâu cần lo lắng trước. Câu "tính cách giống anh" của Thẩm Xác lúc nãy, anh cũng chẳng để tâm lắm.
“Ừ, đương nhiên là em luôn hoan nghênh anh.”
Thẩm Xác đáp khẽ. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
Vừa tắt điện thoại, Từ Thanh Dã định rời đi.
Thẩm Tinh đang đọc kịch bản, thấy anh sắp đi, cô vội đuổi theo.
“Anh đi luôn à? Không phải nói cùng nhau ăn tối sao?”
“Thôi, bỗng dưng có chút việc, tôi về trước. Tối sẽ gửi tài liệu cho em, yên tâm không làm trễ tiến độ đâu.”
Từ Thanh Dã vẫy tay với Thẩm Tinh rồi nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe của Thẩm Xác đã dừng ngoài cửa. Phương Tiểu Kỳ bước xuống trước, đẩy cửa ra thì thấy Tào Mộ An đang lảo đảo từ trên lầu đi xuống, tóc tai rối bời.
Cô mặc áo ngủ, trông lôi thôi, mắt thâm quầng sắp chạm má.
Thấy có người bước vào, cô nheo mắt một hồi mới nhận ra.
“Thẩm Xác về rồi à? Tôi không làm phiền đâu, về nhà đây. Tối qua thức trắng nên mệt quá. Trên lầu còn một người nữa, nhưng cậu ta ngủ rồi.Không biết bao giờ dậy. Có gặp thì tôi cũng không khuyên gì được đâu.”
Tào Mộ An vừa ngáp vừa chào Thẩm Xác. Tối qua là một đêm không ngủ.
Từ Thanh Dã bảo họ cùng nhau xử lý tư liệu về Đồ Dung và Kiều Kỳ Vĩ, quả thực đã đào được không ít chuyện.
Gã tra nam Kiều Kỳ Vĩ từ trước đến nay chưa từng có ý định hoàn lương. Công khai bạn gái, khoe mẽ tình yêu luôn là chiêu bài của hắn.
Nhiều năm qua hắn vẫn không ngừng săn đón phụ nữ, dùng tài nguyên và các mối quan hệ để dụ dỗ.
Đến khi các cô gái đòi hỏi một danh phận thì hắn lại lấy lý do “không thể làm tổn thương bạn gái lâu năm” để từ chối, giữ nguyên trạng thái “mập mờ” hiện tại.
Lý do này hắn đã dùng đi dùng lại, nhưng lần này thì lật xe thật rồi.
Tào Mộ An vẫn chưa kịp phát bài tổng hợp thì Đồ Dung đã bất ngờ nửa đêm tự mình “bốc cháy”, chính xác hơn là đập thẳng vào Kiều Kỳ Vĩ.
Dù trong mối quan hệ này, bản thân cô cũng không hoàn toàn vô tội, nói trắng ra là cô biết rõ mình là “tiểu tam” mà vẫn lao vào.
Đồ Dung đăng bài rất dài, kể lại tỉ mỉ quá trình yêu đương với Kiều Kỳ Vĩ.
Thật ra câu chuyện cũng chẳng có gì mới mẻ, chỉ là vì nhân vật chính là một nữ minh tinh và một nhiếp ảnh gia thiên tài nên mới trở nên thu hút.
Tiếc rằng, nữ minh tinh vì yêu mà tưởng rằng gặp được chân ái, lại không biết mình chỉ là một con cá nhỏ trong ao. Đã vậy còn vì tham vọng độc chiếm mà bị vứt bỏ.
Khi Kiều Kỳ Vĩ chủ động đề nghị chia tay, Đồ Dung không cam lòng im lặng rút lui. Cô gom toàn bộ tư liệu trong tay, đăng hết lên mạng.
Ngoài chuyện lăng nhăng, Kiều Kỳ Vĩ còn vướng hàng loạt vấn đề khác như hối lộ, trốn thuế, giao dịch mờ ám,…
Đồ Dung ra tay một cú, đúng kiểu không có được thì đạp đổ.
Một đòn này, cô không chỉ kéo Kiều Kỳ Vĩ xuống mà cũng tự đẩy mình ra khỏi giới giải trí. Cuối bài đăng, cô tuyên bố rút khỏi showbiz:
“Người đầy chân thành thì không hợp với cái giới giả dối này. Ở đây có quá nhiều lừa lọc và dối trá. Tôi cứ tưởng mình chỉ yêu không đúng lúc, ai ngờ người kia đã có người bên cạnh. Tôi và anh ta ở bên nhau, hóa ra chỉ là phụ lòng một người phụ nữ khác.
Nào ngờ, cô gái ấy cũng chỉ là một quân cờ khéo sắp đặt. Nhiều năm tình cảm chỉ là cái cớ qua loa. Anh ta luôn nói chúng tôi ở bên nhau là có lỗi với Imie, rằng Imie chỉ cần một cuộc hôn nhân, còn ngoài hôn nhân thì mọi thứ đều có thể cho tôi.
Ba người tiếp tục mối quan hệ như không có gì, đến lúc này tôi chỉ thấy buồn nôn. Tôi bắt đầu hoài nghi: thứ tôi theo đuổi là tình yêu ư? Nếu là tình yêu, tại sao có thể chịu đựng chuyện ba người? Nếu không phải, vậy chẳng qua tôi đã bị lợi dụng.
Tôi không muốn thừa nhận điều đó, nên cứ tự lừa mình rằng vì quá yêu anh ta. Nhưng rồi cũng không thể dối mình mãi. Ao cá của anh ta không chỉ có tôi, dĩ nhiên cũng không chỉ có Imie. Tôi mệt rồi, nên chọn rời đi.
Nhưng con người phải trả giá cho hành vi của mình, Kiều Kỳ Vĩ đừng hòng rút lui toàn thân. Còn tôi, sẽ không tiếp tục lẩn quẩn trong cái giới giải trí này nữa. Cá nhiều, lưới cuối cùng cũng sẽ rách.”
Đồ Dung viết rất tốt, bài dài nhưng cuốn hút, không hề khô khan.
Chỉ tiếc là cô chọn đăng vào nửa đêm đúng lúc mọi người đều sắp ngủ, ai nấy đều bị đánh thức để… “ăn dưa”.
Tào Mộ An là một trong những người đầu tiên bắt sóng nhiệt. Cô đã chuẩn bị xong tư liệu từ trước, cả sơ đồ quan hệ nhân vật cũng làm đầy đủ.
Vừa thấy bài đăng của Đồ Dung, cô lập tức tung bài phân tích, giúp dân mạng hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhờ đó nhanh chóng lên sóng đầu tiên của nhiệt độ.
Vụ này gây chấn động lớn, kéo theo rất nhiều người bị vạ lây. Ngoài Đồ Dung, những nữ minh tinh từng hợp tác với Kiều Kỳ Vĩ đều trở thành đối tượng bị nghi ngờ, dù bài viết không nêu tên cụ thể.
Chẳng mấy chốc, một loạt người vội vã lên tiếng đính chính, khiến nửa đêm náo loạn không ngớt.
Tào Mộ An bận rộn suốt cả đêm, chưa kịp chợp mắt một phút nào.
Sáng nay, hot search vẫn còn đầy. Cô định về nhà ngủ một chút rồi tính tiếp. Cơ hội cọ nhiệt độ thế này không thể bỏ lỡ, bài đăng của Đồ Dung còn gây chấn động hơn cả tin hot của bọn họ.
Tiếc là không thể chia cắt đăng thành nhiều phần để kiếm phí, đành tranh thủ cọ lưu lượng nâng KPI một chút.
“Cả đêm bận rộn? Có tin gì hot à?”
Thẩm Xác nhíu mày, anh biết Từ Thanh Dã dù có bận cũng hiếm khi thức trắng đêm như vậy.
“Chẳng phải là mấy tấm hình lúc hai người đi chơi bên Nhật đó sao. Anh Thanh Dã lười làm nên bắt tôi làm thay. Tôi vừa mới làm xong thì Đồ Dung đăng bài tự bóc luôn, suýt nữa không xoay kịp. Tự xem đi nhé, tôi mệt chết rồi, về nhà nằm nghỉ chút.”
Tào Mộ An nói vài câu rồi lười nói thêm, vẫy tay rời đi, để Thẩm Xác tự lên mạng xem tin.
Cả đoạn đối thoại rơi vào tai Triệu Văn. Cô nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Tào Mộ An đi xa, rồi nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Xác.
“Bạn của cậu không phải là paparazzi đấy chứ?”
“Không phải, là người làm truyền thông tự do.”
Thẩm Xác lắc đầu, rồi quay người bước về phòng. Đồ đạc của anh cũng không nhiều, một chiếc vali là đủ để thu dọn hết.
Trên đầu giường có một khung ảnh là bức hình chụp chung với Từ Thanh Dã vào ngày tốt nghiệp.
Từ Thanh Dã không hài lòng với kỹ thuật chụp ảnh của bạn cùng phòng, nên đã tự chỉnh sửa lại.
Thẩm Xác cũng đặt khung ảnh vào vali. Chưa đầy mười lăm phút, anh đã thu dọn xong toàn bộ.
Triệu Văn đi theo sau, vừa nãy cô nhìn thấy rõ bức ảnh đầu giường. Người còn lại trong ảnh cười rất tươi, hai người trông vô cùng xứng đôi.
Triệu Văn yên lặng giúp Thẩm Xác xách hành lý, không nói thêm lời nào.
Lúc ra khỏi cửa, Dịch Hòa từ trên lầu chạy xuống. Vừa thấy Thẩm Xác xách hành lý định đi, liền vội vã lao tới kéo anh lại.
“Cậu không thể đi mà! Nếu phải đi thì cũng phải là tôi đi chứ. Cậu đi rồi, tôi biết ăn nói sao với ông chủ đây? Nhất định là cậu thấy tôi phiền nên mới dọn đi đúng không? Tôi thề sẽ ngoan ngoãn tới phòng làm việc ngồi, không bao giờ làm phiền các cậu nữa!”
Dịch Hòa thức đêm, đầu óc lộn xộn, vừa thấy Thẩm Xác định rời đi thì cuống lên.
Lần trước thái độ của Từ Thanh Dã đã đủ rõ ràng bất kể có chuyện gì, người cần giữ lại chắc chắn là Thẩm Xác. Thẩm Xác mà đi, chẳng phải đắc tội với người yêu tương lai ông chủ sao!
Thẩm Xác không ngờ lại có tình huống như vậy. Bị Dịch Hòa kéo tay, anh cố rút ra nhưng không thành.
Triệu Văn giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của cậu ta, bản năng chắn trước mặt Thẩm Xác. Đến khi nghe rõ lời nói thì có lẽ cũng không giống người xấu, cô mới dần thả lỏng.
“Cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi chê các cậu ồn. Chỉ là tôi đã ký hợp đồng với công ty, cần chuyển đến ký túc xá ở. Tôi cũng đã nói với Từ Thanh Dã rồi.”
“Vậy à… Vậy cần tôi giúp gì không?”
Dịch Hòa ngượng ngùng buông tay ra, lúc này mới để ý còn có hai người nữa đứng đó. Cậu gãi đầu, ngượng chín mặt.
“Không cần đâu, đồ tôi không nhiều, tự mang được. Chỉ là khi tôi không có ở đây thì nhớ để ý anh ấy giúp tôi một chút. Nói thật, các người không ai có giờ giấc sinh hoạt bình thường cả.”
Thẩm Xác vốn định nhờ Dịch Hòa trông nom Từ Thanh Dã, nhưng nhìn bộ dạng cậu thế kia, anh lại thấy chẳng thể trông cậy nổi. Có khi nên kiếm một bảo mẫu đáng tin cậy hơn thì hơn.