Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 46

Trên đường kẹt xe, lại không mua được vé, Từ Thanh Dã trở về thành phố A đã là trưa hôm sau. Vừa về đến nhà, anh lập tức xông thẳng vào phòng Thẩm Xác.

Đồ đạc đã được dọn đi, cửa cũng không khóa. Anh đẩy cửa bước vào, căn phòng trống rỗng.

Những dấu vết vốn dĩ chẳng nhiều nhặn gì giờ cũng hoàn toàn biến mất. Nhìn căn phòng sạch sẽ đến mức lạnh lẽo, lòng Từ Thanh Dã bỗng thấy trống trải.

“Dọn dẹp sạch sẽ thế này, là không định quay lại nữa sao?”

Anh đóng cửa lại, lẩm bẩm một câu, vừa khéo bị Tào Mộ An đang từ trên lầu ném đồ xuống nghe thấy.

“Chắc là sẽ không về nữa đâu. Ký hợp đồng với công ty lớn rồi, sau này chính là tiền đồ rộng mở, tương lai trở thành minh tinh nổi tiếng, sớm muộn gì cũng mua biệt thự bạc tỉ thôi...”

Tào Mộ An còn đang huyên thuyên thì Dịch Hòa từ phía sau lao tới, bịt miệng cô lại rồi kéo lui vài bước.

“Cậu làm cái gì vậy?!”

Tào Mộ An bị dọa giật mình, lập tức gỡ tay Dịch Hòa ra, trừng mắt liếc Dịch Hoà một cái.

“Tôi nói toàn là sự thật, sao lại không được nói?”

“Cô nương ơi, lời nói thật mới dễ đau lòng. Cô im miệng dùm cái.” 

Dịch Hòa bất đắc dĩ, sắc mặt Từ Thanh Dã đã khó coi đến mức đó, Tào Mộ An còn cố tình nói mấy câu như xát muối vào lòng người ta, không thấy anh ấy đang chịu đựng sao?

Từ Thanh Dã đóng cửa lại, quay đầu liếc nhìn hai người, ánh mắt mang chút chán ghét vì bộ dạng lôi thôi của bọn họ.

“Hai người trông nhà đi, anh đến nhà Thẩm Xác ở vài hôm.” 

Nói xong, anh về phòng mình, nhanh chóng thu dọn một vali hành lý rồi vui vẻ kéo đi. (Edit: như chưa hề có cuộc chia ly..)

Trong phòng, hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ. Tào Mộ An tức giận đấm vào vai Dịch Hòa một cái.

“Ai nói anh ấy đau lòng? Cười đến sáng cả mặt ra rồi kìa.”

“Tôi đâu có biết anh ấy mặt dày vậy chứ, người ta mới đi chưa bao lâu đã xách hành lý đòi tới ở chung rồi!”

 Dịch Hòa tỏ vẻ vô tội, rõ ràng lúc nãy còn thấy Từ Thanh Dã đứng trước căn phòng trống trải với vẻ mặt mất mát. Ai ngờ ngay giây tiếp theo đã quyết định dọn đến nhà người ta ở luôn!

Từ Thanh Dã chẳng mảy may quan tâm hai người họ nghĩ gì. 

Sáng sớm nay Thẩm Xác đã gửi định vị cho anh, chỉ là khi nhìn thấy cái tên khu biệt thự xa hoa kia, anh phải trầm mặc khá lâu.

“Thế giới điện ảnh rực rỡ vậy sao?”

Từ Thanh Dã nhìn định vị ở Bích Vân Sơn Trang là khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố A. 

Dù Thẩm Xác chỉ gửi định vị của một căn nhà bình thường, nhưng vị trí địa lý nằm trong khu này, giá chắc chắn chẳng rẻ chút nào.

Gõ cửa, người mở là Phương Tiểu Kỳ. Thấy Từ Thanh Dã, cô lập tức niềm nở chào hỏi.

“Anh Tiểu Dã, anh đến rồi à.”

“Dọn ít đồ qua đây thôi, Thẩm Xác bảo để sẵn cho anh một phòng, anh thỉnh thoảng sẽ đến ở vài hôm.”

Từ Thanh Dã đưa mắt quan sát toàn bộ căn nhà, tầng trệt rộng gần 300 mét vuông, bài trí không cầu kỳ nhưng tổng thể rất thoải mái. 

Lúc này có mấy bảo mẫu đang dọn dẹp vệ sinh, anh đi một vòng quanh nhà, cảm giác nơi này còn rất mới, không hề có dấu vết sinh hoạt.

“Thẩm Xác đâu?”

Đi một vòng rồi, Từ Thanh Dã quay trở lại đứng trước mặt Phương Tiểu Kỳ hỏi.

“Chị Văn mang cậu ấy theo rồi, còn có vài việc cần làm. Chiều nay chắc sẽ đi gặp mấy thương hiệu quảng cáo, hôm nay có lẽ sẽ về trễ.” 

Phương Tiểu Kỳ vừa nói, vừa dẫn Từ Thanh Dã tới trước một cánh cửa. 

“Thẩm Xác bảo anh cứ ở phòng này, phòng của cậu ấy cũng ngay bên cạnh, có gì thì tiện tìm. Có điều dạo này chắc cậu ấy sẽ rất bận, không chắc có ở nhà. Nếu anh thấy buồn chán quá thì rủ bạn bè tới chơi cũng được.”

“Anh cũng bận lắm mà, chỉ thỉnh thoảng ghé ở vài hôm thôi.”

Từ Thanh Dã mang hành lý vào phòng, rồi để Phương Tiểu Kỳ tự lo việc của cô. 

Sau khi đóng cửa, anh tiện tay đẩy vali sang một bên, cũng không sắp xếp gì, ngồi luôn xuống sofa và mở điện thoại ra.

Trong điện thoại Từ Thanh Dã có một ứng dụng ghi chú được mã hóa, bên trong lưu lại những điểm quan trọng trong nguyên tác.

Anh lướt xem một lượt: lễ trao giải cho bộ phim điện ảnh đầu tiên của Thẩm Xác, người đoạt giải ảnh đế sẽ là “hắc mã”, sau khi quay phim xong sẽ không vào đoàn ngay mà nghỉ ngơi một thời gian, rồi mới chính thức nhận vai chính trong bộ điện ảnh đầu tiên...

Từ Thanh Dã chăm chú đọc, đồng thời mở sổ tay nghiêm túc ghi chép. Một số nội dung công việc sau này có thể xoay quanh các tình tiết trọng yếu trong nguyên tác mà triển khai.

Đang lúc ghi chép, điện thoại anh bỗng reo liên tục, có người (@) nhắc tên anh.

Anh mở ra xem thử, thì ra là trong group hậu viện của Thẩm Xác, Thẩm Mộc đang gửi tin.

Moon: 《Lấy mạng ngươi danh hạ》 được phát sóng vào khung giờ vàng của đài quốc gia! Cái này không phải tin giả đấy chứ!! Tương lai của anh em chói sáng vậy sao? Liên tiếp luôn. @ThẩmXác @TừThanhDã

Thẩm Mộc còn chia sẻ lại một bài viết trên Weibo. Từ Thanh Dã bấm vào xem, thì ra là weibo chính thức đăng tin xác nhận thời gian phát sóng, kèm theo một đoạn trailer.

Anh nhấn xem trailer, cảm giác đậm chất đài quốc gia ập vào ngay từ những giây đầu.

Bộ phim vốn mang phong cách thanh xuân – chữa lành, giờ qua tay biên tập lại thành một tác phẩm mang hơi hướng gia đình – chính kịch, tập trung vào hoàn cảnh trưởng thành và sức khỏe tâm lý của thanh thiếu niên. 

Cốt truyện thực chất không thay đổi nhiều, chỉ là góc nhìn được chuyển đổi, khiến bầu không khí trở nên hoàn toàn khác biệt.

Trailer mở đầu bằng hình ảnh một gia đình ba người quây quần bên bữa cơm đầm ấm. Cố Lê đưa bảng điểm cho cha mẹ xem, thành tích của cậu rất xuất sắc. 

Nếu là trước đây, cha mẹ hẳn sẽ tươi cười đầy tự hào. Nhưng lần này, gương mặt họ lại vô cùng bình thản, dường như kết quả học tập của con không còn quan trọng nữa.

Cảnh chuyển sang Cố Lê đứng trên sân thượng, vò nát bài thi rồi bật khóc nức nở, kèm theo hàng loạt hình ảnh cãi vã, xung đột trong gia đình, tạo nên sự đối lập rõ rệt với bầu không khí hạnh phúc lúc đầu.

Cậu một mình đứng trên sân thượng, những tờ bài thi bị xé rách như hoa tuyết bay tán loạn, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Không một lời thoại, nhưng nỗi đau lại khiến người xem nghẹn ngào.

Không cảm nhận được tình yêu là một nỗi đau, nhưng từng có tình yêu rồi lại đánh mất càng khiến người ta tuyệt vọng. 

Cố Lê cuối cùng cũng nhận ra, cha mẹ mình đã không còn yêu cậu nữa. Thành tích từng là niềm tự hào, nay chỉ là tờ giấy vô dụng. Vầng hào quang từng khiến Cố Lê kiêu hãnh giờ cũng phai mờ, trở thành gánh nặng bị ghét bỏ.

Ký ức của Cố Lê, những điều tươi đẹp và những nỗi thống khổ chiếm một nửa mỗi bên. Giữa họ là sự giằng xé, những tổn thương khiến đức tin trong cậu sụp đổ. Cố Lê dần ngồi thụp xuống, cuối cùng bật khóc không thành tiếng.

Sau đó, một thiếu nữ bước đến như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây u ám.

“Cố… Cố Lê, cậu không sao chứ?”

Thấy dáng vẻ của Cố Lê, giữa ngày hè nắng gắt, cô chạy đến, không do dự ôm lấy anh. Cô đơn thuần nghĩ rằng, vào khoảnh khắc này, điều Cố Lê cần nhất chính là một cái ôm.

“Không sao đâu, thật sự không sao hết. Không có chuyện gì là không vượt qua được. Muốn khóc thì cứ khóc ra đi, mình sẽ giả vờ như không biết gì cả. Hoặc là… cậu kể cho mình nghe, chúng ta trao đổi bí mật với nhau. Một khi đã là bí mật, thì ai cũng không thể phản bội ai.”

“Vậy… chúng ta trao đổi bí mật.”

······

Trailer dừng lại ở đây, nhưng câu chuyện về hai gia đình trái ngược đã phần nào hiện rõ: khoảng cách giàu nghèo rất lớn, nhưng khoảng cách giữa yêu và không yêu còn lớn hơn. 

Một bên là áp lực, một bên là ấm áp. Một đứa trẻ là ánh dương rực rỡ, một đứa trẻ là linh hồn tơi tả. Phần dựng phim để lại một khoảng lặng kéo dài, khiến người xem không khỏi tò mò về những diễn biến tiếp theo.

Đặc biệt là câu chuyện “trao đổi bí mật” giữa hai người như một chiếc móc câu gãi đúng chỗ ngứa trong lòng người xem.

Từ Thanh Dã xem xong trailer, lại nghiêm túc nhìn kỹ lịch phát sóng: đầu tháng sau, khung giờ vàng của đài quốc gia.

Dù đã sớm có linh cảm rằng bộ phim đầu tiên của Thẩm Xác chắc chắn sẽ rất nổi bật, nhưng anh vẫn không ngờ lại được phát sóng trên đài quốc gia. 

Mặc dù nhạc dạo và màu phim đã bị chỉnh sửa để phù hợp với tinh thần nghiêm túc, nhưng những điểm sáng của Thẩm Xác vẫn được giữ lại trọn vẹn. Đối với anh mà nói, đó lại là một điểm cộng lớn.

Một người mới, lần đầu đảm nhận vai chính đã được phát sóng trên đài quốc gia lý lịch thế này, nói ra chẳng ai dám tin.

Từ Thanh Dã còn chưa kịp định thần, Thẩm Xác đã nhắn trong nhóm.

Thẩm Xác: Anh cũng vừa mới biết, coi như là một bất ngờ ngoài dự tính. Nhưng vì phải chiếu trên đài quốc gia, nên phía hậu kỳ phải tăng ca để chỉnh sửa lại một vài đoạn theo yêu cầu của đài.

Thẩm Xác biết tin chỉ sớm hơn mọi người một chút. Đoàn phim đã chuẩn bị mở tiệc mừng công, bởi được chiếu trên đài quốc gia đã là thành tựu không nhỏ. 

Rating sau đó ra sao, dường như cũng không còn quá quan trọng nữa.

Thẩm Xác đã có thêm tư liệu mới, lại bắt đầu kéo team lao vào bận rộn. 

Từ Thanh Dã cũng cắt một vài đoạn video để cập nhật tài khoản của mình đầu tư vào cổ phiếu Thẩm Xác, chỉ có lời chứ không lỗ!

Anh ngồi trong phòng chỉnh sửa tư liệu, đồng thời giao một nhiệm vụ nhẹ nhàng cho Tào Mộ An trong nhóm: cần phải cập nhật đầy đủ dữ liệu liên quan đến Thẩm Xác.

Tào Mộ An: Anh lén lút quá nha, có khác gì tuồn hàng lậu không? Thẩm Xác có nhờ anh đăng đâu, chẳng phải làm không công à?

Dù là hay phàn nàn, tay Tào Mộ An vẫn không ngừng làm việc. 

Từ Thanh Dã làm việc luôn có kế hoạch, tất cả đầu việc đều đẩy sang lúc “mọi người bận sắp chết”, nhưng cuối cùng vẫn có thể hoàn thành đúng hạn.

Từ Thanh Dã: Thẩm Xác là lưu lượng, mà lưu lượng thì là tiền. Căn bản không cần thêm phí mới đã tốt rồi. Cố gắng làm đi, anh tăng tiền thưởng cho em.

Nghe đến “tiền thưởng”, sức chiến đấu của Tào Mộ An lập tức đầy ắp.

Tào Mộ An: @Từ Thanh Dã, em không cần tiền thưởng, anh có thể cho em mỗi show diễn  có một vé vào cửa là được!

Tào Mộ An vừa đăng xong tin tức, Dịch Hòa ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn cô một cái.

“Bao giờ thì cậu bắt đầu thích Trương Mục vậy? Tôi nhớ cậu vốn là fan của Mạc Bạch mà.”

“Ừ, Trương Mục là người cạnh tranh với Mạc Bạch. Tuy Mạc Bạch sụp đổ rồi, tình cảm của tôi cũng tan biến luôn, nhưng hận thì vẫn còn tích tụ. Giờ mà nhìn thấy Trương Mục là tôi ngứa răng. Nên tôi nghĩ ra một cách: tôi quyết định làm fan Trương Mục. Chờ tôi hâm mộ xong, đảm bảo anh ta sụp luôn.”

Tào Mộ An nói đâu ra đấy, Dịch Hòa không nhịn được giơ ngón cái khen: “Quả là một đòn ma pháp đánh phủ đầu.”

“À đúng rồi, cái người cậu bám theo dạo này có tin tức gì không?”

Tào Mộ An vừa gửi tin vừa như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Dịch Hòa.

Từ Thanh Dã muốn điều tra Khuynh Thành Điện Ảnh, bởi vì hợp đồng ký kết với công ty đó khá nguy hiểm. 

Ban đầu Dịch Hòa định tự mình lẻn vào, nghĩ rằng với khuôn mặt ưa nhìn của mình thì việc trà trộn chắc không khó, ai ngờ còn chưa qua nổi vòng phỏng vấn. 

Người ta nói anh “cầm tinh” trùng với chủ tịch công ty, nên không thể ký hợp đồng.

Dịch Hòa tức đến mức muốn lật bàn, cuối cùng đành bỏ tiền ra mua thông tin từ một nghệ sĩ trong công ty Khuynh Thành. 

Việc gì có thể giải quyết bằng tiền thì vẫn dễ hơn. (Edit: coi phú nhị đại đi làm nè.Còn chúng ta là nô lệ tư bản…)

“Tôi cũng moi được chút tin, nhưng thấy chẳng có gì thực sự hữu ích. Cùng lắm cũng chỉ chứng minh công ty Khuynh Thành quản lý nghệ sĩ cực kỳ khắt khe, nhưng vẫn chưa đến mức vi phạm pháp luật. Cùng lắm thì lên án đạo đức thôi.”

Dịch Hòa lắc đầu. Từ Thanh Dã muốn hạ gục Khuynh Thành Điện Ảnh thật không dễ. Những người kia làm việc dựa trên chuẩn mực pháp luật tối thiểu, tất cả mọi hành vi đều ở đúng ranh giới.

“Thôi bỏ đi, thế này thì cũng chẳng xài được.”

Tào Mộ An lắc đầu, lại nghĩ đến Lâm Hiểu Nhã. Lâm Hiểu Nhã đã ký hợp đồng với công ty của Tô Tử Du, nghe nói dạo này đã vào đoàn phim. 

Tuy chưa phải tên tuổi lớn, nhưng ít nhất cũng chính thức bắt đầu đóng phim. Mấy hôm trước cô ấy còn rủ Tào Mộ An đi dạo phố, trông có vẻ thoải mái hơn trước rất nhiều.

Tào Mộ An tiếp tục bàn bạc một vài chi tiết công việc với Từ Thanh Dã, rồi tiện tay lén xem mấy tài khoản của anh.

Từ Thanh Dã đúng kiểu “đa nhân cách”, mỗi tài khoản đều có phong cách và hình tượng riêng biệt. 

Lúc này, vài tài khoản đã đồng loạt cập nhật thông tin liên quan đến Thẩm Xác, các góc nhìn liên tiếp được tung ra, nội dung đa dạng đến mức Tào Mộ An nhìn mà không khỏi lo lắng: liệu Từ Thanh Dã có đang bị rối loạn nhân cách không?

Từ Thanh Dã mải mê làm việc đến mức quên cả thời gian. Phải đến khi có người gõ cửa, anh mới sực nhớ mình còn chưa ăn gì.

Ban đầu còn không thấy đói, nhưng vừa dừng tay là bụng lập tức biểu tình, đói đến choáng váng. 

Anh đứng dậy định đi mở cửa, nhưng vì ngồi quá lâu nên chân tê rần, cả người mất thăng bằng, quỳ rạp luôn xuống sàn.

Thẩm Xác gõ cửa mãi không ai đáp lại, thấy cửa không khóa nên đẩy vào.

Vừa bước qua cánh cửa, cảnh đầu tiên đập vào mắt là Từ Thanh Dã nhào tới, cả người gần như quỳ ngay trước mặt anh. Thẩm Xác không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Gặp em mà kích động vậy sao? Quà gặp mặt lớn thế này, em biết phải đáp lễ thế nào đây?”

Bình Luận (0)
Comment