Chương 48:
Các bạn học liên tục đặt câu hỏi, khiến Từ Thanh Dã nhất thời không biết nên trả lời cái nào trước.
Nghe thấy có người nhắc đến tên Giang Dao, anh quay sang nhìn.
Cô là người từng gửi tin nhắn nhắc nhở anh trước đó, nhưng trong trí nhớ của Từ Thanh Dã thì cô cũng chỉ là một bạn học bình thường, không có ấn tượng sâu sắc.
“Hiện tại tôi mở một studio nhỏ, làm nội dung truyền thông tự do. Tạm thời chưa có thành tựu gì đáng nói, cũng không tiện nhiều lời với mọi người. Còn về chuyện tình cảm thì hiện tại chưa nghĩ đến.”
Từ Thanh Dã trả lời một cách đơn giản. Thế nhưng vẫn có vài người không dễ bỏ qua.
“Chưa nghĩ đến cũng không sao, nhưng ít nhất phải có mẫu hình lý tưởng chứ? Cậu thích kiểu cao gầy, thấp hay mũm mĩm? Dù sao cũng phải có hình dung sơ sơ chứ?”
Anh thích... có cơ bụng!
Trong đầu Từ Thanh Dã bất chợt hiện lên hình ảnh giọt nước từ mái tóc Thẩm Xác nhỏ xuống, lăn dọc theo những đường cơ bắp đẹp đẽ.
Anh không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt. (Edit: …á à…)
“Ờ… Tôi thích kiểu cao cao, gầy gầy, thích tập thể hình, có cơ bắp đẹp, tóc ngắn, biết nấu ăn.”
Từ Thanh Dã gần như buột miệng nói ra, nói xong lại thấy có gì đó sai sai. Anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một nữ sinh đã lên tiếng:
“Nói cụ thể vậy chắc là có đối tượng rồi phải không? Không nhìn ra cậu lại thích kiểu con gái cơ bắp đâu nha. Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi còn tưởng thích kiểu ngọt ngào nữa chứ.”
“Không có ai cả, tôi chỉ nói đại thôi.”
Từ Thanh Dã vội vã phủ nhận, rồi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Sau khi gọi món và lên rượu, Từ Thanh Dã vui vẻ tiếp đón mọi người.
Dần trở thành trung tâm của buổi tụ họp. Mỗi lần Cát Phú Dương định chen vào lại bị khéo léo gạt ra.
“Tiểu Dã à, trước đây tôi thật sự hiểu nhầm cậu rồi. Cậu là người rất tốt đấy.”
Có người choàng vai Từ Thanh Dã, rót rượu cho anh.
Trước đây người này từng nghe nhiều lời đồn không hay, nhưng hôm nay gặp mặt lại thấy hoàn toàn khác với những gì đã nghe.
Dù gì thì tính cách một người cũng không thể thay đổi quá đột ngột.
“Phải rồi, trước đây có tin đồn gì về tôi thế? Tôi chỉ nghe nói chứ thật ra cũng chẳng biết cụ thể là gì.”
Từ Thanh Dã nhân lúc ôm vai người kia, cố ý hỏi một câu như thể vô tình.
Anh từng nghe nói có nhiều tin đồn vớ vẩn về mình thời đại học, đặc biệt là liên quan đến chuyện con riêng gì đó.
Nhưng cụ thể thì chưa từng rõ ràng, nên hôm nay cũng muốn biết thật hư.
Rượu vào lời ra, đầu óc người kia cũng mơ hồ. Bị Từ Thanh Dã dụ dỗ vài câu, anh ta không giấu được nữa liền buột miệng nói:
“Ban đầu cũng chẳng phải tin đồn con riêng gì đâu, mà là nói cậu được một phú bà bao nuôi. Hồi năm nhất, Cát Phú Dương thấy cậu hay ngồi siêu xe nên bảo là cậu có kim chủ—”
“Thằng kia, uống nhiều rồi đấy!”
Cát Phú Dương lập tức nhào tới, kéo người kia ra. Anh ta loạng choạng suýt ngã, bị túm mạnh nên nổi cáu.
“Gì mà dữ thế? Không phải chính cậu nói ra à? Cậu bảo Từ Thanh Dã dựa vào khuôn mặt đẹp trai, toàn thân hàng hiệu không biết từ đâu mà có.
Chẳng phải cậu nói hết sao? Giờ không dám nhận à? Sau này giáo viên trường tìm đến, thì cậu mới không dám nói nữa!”
“Cậu nói bậy!”
Cát Phú Dương muốn phản bác nhưng bị mọi người nhìn chằm chằm khiến cứng họng.
“Tôi nói bậy? Chính cậu còn lén theo dõi Từ Thanh Dã nhiều lần, định chụp bằng chứng gì đó. Nhưng sau khi nghe cậu ấy gọi một người là ‘mẹ’, rồi bắt đầu đồn thổi rằng cậu ấy là con riêng!”
Rượu vào rồi thì chuyện gì cũng bị lôi ra nói. Mặt Cát Phú Dương đỏ bừng. Những người còn lại trở nên im lặng.
Ai cũng từng nghe qua tin đồn về Từ Thanh Dã, thậm chí còn truyền miệng, chẳng ai nghĩ rằng một câu đùa ác ý lại có thể làm tổn thương người khác đến vậy.
Không khí trở nên ngượng ngập, không còn ai nở nụ cười. Từ Thanh Dã ngồi yên, rót cho mình một ly rượu.
“Chuyện đã qua rồi, nói rõ ràng là được. Sau này đừng nhắc lại nữa.”
Từ Thanh Dã lên tiếng, không khí mới dần trở lại bình thường, nhưng vẫn không thể sôi nổi như ban đầu.
Rượu đã đủ, cơm cũng no, buổi tụ họp kết thúc. Gió đêm thổi qua làm mọi người tỉnh táo phần nào. Từ Thanh Dã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe về.
“Cậu ở đâu vậy? Tôi lái xe, tiện đường thì cho cậu quá giang.”
Giang Dao đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi. Cô thấy Từ Thanh Dã uống không ít rượu, tuy vẻ ngoài vẫn tỉnh táo, nhưng cũng không khỏi lo lắng khi để anh đi một mình.
“Ừ, đi cùng đi. Cậu đi một mình tôi cũng không yên tâm.”
Từ Thanh Dã vốn định từ chối, nhưng không đành lòng trước sự nhiệt tình của người khác.
Vừa định báo địa chỉ thì một chiếc Rolls-Royce đen tuyền dừng lại trước mặt họ, cửa xe hạ xuống, Dịch Hòa thò đầu ra.
“Ông chủ ơi, lên xe đi, em tới đón anh.”
Từ Thanh Dã liếc nhìn Dịch Hòa, lại nhìn chiếc xe nổi bật kia, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh gật đầu, chào tạm biệt vài bạn học:
“Trợ lý của tôi tới đón rồi, sau này có dịp sẽ tụ họp tiếp nhé.”
Nói xong, anh xoay người lên xe. Vào trong rồi mới phát hiện Thẩm Xác cũng có mặt.
“Hai người đang... diễn gì thế này?”
Từ Thanh Dã hơi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Liếc ra ngoài thấy mấy bạn học đang thì thầm to nhỏ, mà xe thì đã bon bon rời khỏi nơi đó.
“Nghe nói anh đi họp lớp, chẳng phải nên cho bọn họ choáng ngợp một phen sao? Trong phim truyền hình không phải đều thế à? Rolls-Royce tiêu chuẩn của người thành công.”
Dịch Hòa có chút đắc ý. Nghe Từ Thanh Dã nói sẽ đi họp lớp.
Dịch Hòa lập tức tưởng tượng ra hàng loạt tình tiết phim thần tượng. Nghĩ tới nghĩ lui thế nào cũng phải đến tiếp sức cho anh, liền lén lấy xe của ba lái đến. (Edit: éc… phú nhị đại hàng real…)
“Vậy còn em, đến đây làm gì?”
Từ Thanh Dã nói bằng giọng ôn hòa mà chẳng thể giao tiếp nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Xác.
Rõ ràng anh chỉ gửi một tin nhắn báo sẽ về muộn vì họp lớp, thế nào lại thành ra thế này?
“Anh nói với em là sẽ về trễ mà, chẳng phải ngầm ý bảo em tới đón sao?”
Thẩm Xác làm bộ vô tội, cảm thấy mình đâu có hiểu sai ý.
“Lần sau đừng tự suy diễn nữa.Anh nói gì thì cứ hiểu đúng như mặt chữ nha.”
Từ Thanh Dã có chút bất đắc dĩ. Anh phát hiện Thẩm Xác rất nhạy cảm, mỗi lần trò chuyện đều tự động "bổ não", hiểu nhầm ý của anh là nhắn tin để ra hiệu.
“Dù sao hiệu quả cũng mãn nhãn rồi, anh đã ‘diễn’ tới vậy thì đừng lo lắng nữa. Các bạn học có chuyện gì thú vị không? Kể em nghe với. Nghe nói anh với nhóm đó đâu có thân thiết mấy.”
Dịch Hòa dựng tai hóng chuyện, cậu vốn rất thích nghe mấy chuyện ân oán tình thù.
“Không phải không thân thiết, chỉ là bình thường không thân thôi. Lần này cũng coi như có chút thu hoạch, ít nhất cũng biết được ai là người bịa chuyện về anh.
Lát nữa anh gửi em thông tin, giúp anh tra thử xem người đó có vấn đề gì không. Nếu có, gửi báo cáo về đơn vị của cậu ta. Cậu ta chơi dao trước, anh cũng phải đáp trả lại một nhát.”
Từ Thanh Dã nheo mắt, cảm thấy đêm nay không hẳn là không có thu hoạch, chỉ tiếc toàn là mấy chuyện không mấy vui vẻ.
Ngoài ra hình như còn có chuyện gì đó… nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt trông có chút nặng nề. Thẩm Xác đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, như một hành động an ủi không lời.
Từ Thanh Dã liếc nhìn Thẩm Xác, bị xe lắc nhẹ một cái, cảm giác men say bỗng chốc dâng lên. Muốn nói gì đó nhưng lại quên mất, cuối cùng chỉ ngây ngô cười với cậu.
Sau khi Từ Thanh Dã rời đi, không khí trong nhóm bạn học lại sôi động hẳn lên. Có người đã tóm tắt toàn bộ diễn biến đêm nay thành một bài viết, rồi đăng vào group.
Vì không phải ai cũng đi dự họp lớp nên rất nhiều người đã bỏ lỡ màn kịch hay.
Người viết đặc biệt nhấn mạnh cảnh chiếc Rolls-Royce xuất hiện, và không quên kể thêm đoạn Cát Phú Dương bị "tạt gáo nước lạnh" như thế nào.
Đêm đó, Cát Phú Dương tức đến mức trực tiếp rời khỏi group. Ngày hôm sau, anh ta bị lãnh đạo gọi vào văn phòng.
Trên bàn là một tập tài liệu chứng cứ sai phạm mà anh ta từng cố gắng che giấu. Cùng ngày, anh ta lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cuốn gói rời đi.
Tối đó, sau khi uống rượu, Từ Thanh Dã ngủ một giấc say chưa từng có. Suốt cả đêm anh mơ mộng không ngừng.
Trong mơ, anh ôm lấy một người, người đó có cơ bụng đẹp, gương mặt cũng rất ưa nhìn. Từ Thanh Dã không nhịn được mà đưa tay sờ thử một cái. (Edit:… lại ăn đậu hủ nhà người ta…)
Từ từ… sao lại có cảm giác chân thật như vậy?
Bàn tay Từ Thanh Dã khẽ động, cảm nhận rõ ràng xúc cảm ấm áp và chân thật. Trong khoảnh khắc, anh hoàn toàn tỉnh táo. Quay sang bên cạnh nhìn thấy Thẩm Xác.
Thẩm Xác đã tỉnh từ lâu. Hôm nay không có việc gì, anh cứ thế chống đầu, nằm nhìn Từ Thanh Dã.
Từ Thanh Dã dường như đang mơ, sắc mặt khi thay đổi khi bình yên trông rất thú vị. Lúc ngủ anh cũng chẳng yên phận, bàn tay cứ s* s**ng lung tung.
Thẩm Xác đã đẩy ra không biết bao nhiêu lần, nhưng người kia lại quấn lấy như bạch tuộc, cuối cùng anh đành mặc kệ.
“Em… anh… em—”
Từ Thanh Dã ấp úng, cúi đầu nhìn lại bản thân, thấy mình vẫn mặc quần áo chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đang nghĩ cái gì thế?”
Thẩm Xác nhìn vẻ mặt như vừa bị ăn h**p của Từ Thanh Dã, giọng điệu có chút kỳ lạ.
“Không có gì... Hôm qua có xảy ra chuyện gì không? Anh chỉ nhớ mang máng...”
Từ Thanh Dã gãi đầu. Hôm qua anh uống rượu vang, lúc ấy không cảm thấy gì, nhưng sau khi lắc lư trên xe một lúc thì rượu mới bắt đầu ngấm.
Cả người mơ màng, giờ chẳng nhớ nổi gì cả.
“Không có gì lớn, chỉ là em dìu anh về ngủ. Anh nôn cả ra người, bẩn luôn cả drap giường, nên em phải bế anh qua phòng em. Về sau không được uống rượu nữa, uống xong ngủ cũng chẳng yên chút nào.”
Thẩm Xác ngồi dậy, cầm điện thoại trên đầu giường mở ra một đoạn video ghi lại cảnh Từ Thanh Dã uống rượu phát điên, đưa cho anh xem.
Từ Thanh Dã mới nhìn thoáng qua đã vội tắt đi, lập tức đòi xóa.
“Xóa đi, xóa đi! Cấm xem!”
Từ Thanh Dã có chút bực bội. Rõ ràng tửu lượng của anh rất khá, sao lần này mới uống không nhiều đã say bí tỉ thế?
Anh cầm điện thoại, lướt qua vài tin nhắn chưa đọc. Trong đó có mấy tin từ Giang Dao, đều là lời hỏi han quan tâm.
Nhớ lại những chuyện hôm qua, cả lúc trước nữa, Từ Thanh Dã gần như chắc chắn Giang Dao có tình cảm với anh. Anh cảm thấy nên nói rõ ràng.
Suy nghĩ một lát, anh bắt đầu gõ tin nhắn:
Từ Thanh Dã: “Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tối qua tôi uống hơi nhiều nên ngủ rất sâu, giờ mới tỉnh. Có một chuyện tôi thấy mình nên nói rõ với cậu.
Thật ra tôi thích con trai, nên có lẽ sẽ khiến cậu thất vọng. Một lần nữa cảm ơn cậu đã luôn giữ khoảng cách và đối xử tốt với tôi suốt những năm qua. Chúc cậu hạnh phúc.”
Gửi xong, đối phương không hồi đáp. Từ Thanh Dã đặt điện thoại qua một bên, vươn người nằm xuống lại.
“Muộn rồi, nằm thêm một chút nữa đi. Còn em, không dậy sao?”
“Không muốn dậy, hiếm khi được nghỉ thế này.”
Thẩm Xác lắc đầu, đổi tư thế, tiếp tục nằm bên cạnh Từ Thanh Dã. Hóa ra nằm không, chẳng làm gì, cùng người kia sưởi nắng một buổi sáng... cũng là chuyện rất thú vị.